Phu Nhân Tú Tài

Chương 16


1 tháng

trướctiếp

Tiêu mẫu không nhịn được nữa, nước mắt ào ào chảy xuống:

“Súc sinh, ông ta chính là một súc sinh, hổ dữ còn không ăn thịt con.”

Giờ phút này, tia hy vọng, nhớ nhung và tình cảm cuối cùng trong lòng Tiêu mẫu, cũng đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại có hận.

Nhi tử nữ nhi chính là nghịch lân của Tiêu mẫu, cũng là trụ cột tinh thần để bà sống tiếp, cho dù tên cặn bã bà đã từng yêu cũng không thể đánh sụp nó được.

Lúc trước Thời Khanh Lạc có nghe người trong thôn bát quát, thì cảm thấy chuyện của Tiêu gia rất cẩu huyết, không nghĩ tới còn có nhiều chuyện xưa như vậy.

Phụ thân cặn bã và ngoại thất kia cũng thật quá đáng, thật ghê tởm.

Khó trách sau khi Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại lại có lệ khí nặng như vậy, thì là lúc trước ngã xuống núi bị thương, sốt cao không giảm đều là bị người ta hại.

Thiếu chút nữa đã bị hại đến mức cửa nát nhà tan.

Nếu là nàng cũng sẽ hận không thể băm chết hai cặn bã kia.

Nàng mở miệng nói: “Thù này nên báo.”

“Lại còn phải phòng bị, nữ nhân kia sẽ tiếp tục xuống tay.”

Mấy người Tiêu Hàn Tranh đều còn sống, nữ nhân kia khẳng định sẽ không dừng tay lại.

Tám chín phần mười còn sẽ động thủ, thật là một nữ nhân đáng ghê tởm.

Tiêu Hàn Tranh nghe được lời này của nàng, cả người đột nhiên trở nên bình tĩnh ôn hòa rất nhiều.

“Ừ, thù này phải báo.”

Hắn cũng nghĩ giống Thời Khanh Lạc, lấy sự tàn nhẫn của nữ nhân kia, không có khả năng thu tay lại như vậy.

Thời Khanh Lạc rõ ràng cảm giác Tiêu Hàn Tranh thu liễm lệ khí và tức giận của mình, trở nên càng dịu dàng văn nhã hơn, giống như trở nên rất vô hại.

Nhưng hắn thật sự vô hại sao?

Nàng ngày càng cảm giác được hắn không đơn giản.

Lại nhớ đến chuyện mà hắn vừa nói, nàng tò mò hỏi hắn: “Phụ thân cặn bã thông dâm với chất nữ mà huynh nói, là chuyện như thế nào??”

Đây không phải là loạn luân sao, không ngờ khẩu vị của phụ thân cặn bã kia lại nặng như vậy?

Tiêu Hàn Tranh vừa thấy liền biết nàng hiểu lầm, “Bọn họ không có quan hệ máu mủ, chẳng qua với thân phận như vậy đúng là tổn hại nhân luân.”

“Khi phụ thân cặn bã của ta lên chiến trường, có kết bái huynh đệ với một vị phó tướng, người nọ vì bảo vệ ông ta mà đã chết.”

“Trước khi chết, đưa nữ nhi cho ông ta chăm sóc.”

“Cho nên lúc nữ nhân kia chưa ở cùng với ông ta, thì ông ta là thúc thúc trưởng bối, nàng ta là chất nữ.”

Thời Khanh Lạc tấm tắc hai tiếng, “Chăm sóc nữ nhi của huynh đệ, chăm sóc tới tận trên giường, phụ thân cặn bã kia của huynh thật biết chơi.”

“Chất nữ kia của ông ta cũng mặt dày không biết xấu hổ, câu dẫn thúc thúc, làm cho ông ta trực tiếp bỏ thê bỏ nhi nữ.”

“Nếu nàng ta thấy các người liền không thoải mái, ra tay muốn chơi chết một nhà các người, tám chín phần mười là thật lòng yêu thương phụ thân cặn bã kia rồi.”

“Lúc đó chắc là chất nữ kia thường xuyên câu dẫn, sau khi mây mưa gì đó, phụ thân cặn bã của huynh liền vứt bỏ luân lý ra sau đầu.”

“Khẳng định bọn họ còn cố ý che giấu thân phận với người bên ngoài.”

Tuy rằng hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng phụ thân cặn bã và phụ thân của nữ nhân kia, lại đã kết bái huynh đệ, thân phận thúc thúc chất nữ này là thật.

Đây chính là ở cổ đại coi trọng luân lý, hai người kia đúng là phóng khoái mà.

Tiêu Hàn Tranh: “……” Tiểu tức phụ thật lợi hại, vậy mà nói được những chuyện mà đời trước hắn điều tra được.

Trước sự câu dẫn của nữ nhân kia, phụ thân cặn bã cầm giữ không được, hai người liền lăn lộn cùng nhau.

Sau đó phụ thân cặn bã vừa cảm thấy không thể như vậy, vừa tiếp tục lăn lộn với nữ nhân kia.

Cứ lăn lộn lâu như vậy, càng không có gánh nặng luân lý, càng lăn càng yêu, muốn cưới người ta vào cửa làm bình thê.

Vì thế mang người về quê quán, chủ yếu là muốn cho nữ nhân kia vào gia phả.

Nữ nhân kia khó chịu phụ thân cặn bã có vợ có con, càng không thích nguyên phối, không muốn ngồi ăn cùng bàn với nguyên phối.

Vì thế dùng hài tử trong bụng thiết kế một màn sinh non, làm phụ thân cặn bã dưới sự giận dữ biếm thê làm thiếp.

Chỉ cần biếm thê thành thiếp thành công, nữ nhân kia muốn thu thập nguyên phối sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng không chỉ là nữ nhân kia mà ngay cả phụ thân cặn bã đều không nghĩ đến, hắn lại để cho nương mình hòa ly, còn yêu cầu phân gia.

Khi đó trong lòng phụ thân cặn bã chỉ có nữ nhân kia, cũng đồng ý hòa li.

Tiếp theo nghe theo kiến nghị của nữ nhân kia muốn dẫn hắn lên kinh thành.

Sau khi bị hắn từ chối, không biết ông ta lại bị thổi gió bên gối cái gì, dưới sự giận dữ thì uy hiếp hắn, không đi theo lên kinh thành thì cắt đứt quan hệ.

Hắn không chút do dự đồng ý.

Lúc ấy tất cả mọi người đều không biết, hai người đó là quan hệ thúc thúc và chất nữ.

Bởi vì từ đầu đến cuối phụ thân cặn bã không có nói thân phận của nữ nhân kia, còn cố ý che giấu thân phận, chỉ nói là tiểu thư quan gia ở biên cảnh.

Ở kinh thành cũng giống như vậy, trừ vài người đi theo chinh chiến với phụ thân cặn bã biết thân phận của nữ nhân kia ra, những người khác đều không biết.

Cho nên cơ bản không biết phụ thân cặn bã và nữ nhân kia loạn luân.

Nếu không phụ thân cặn bã khẳng định sẽ bị người vạch tội.

Quan hệ của hai người này cũng là do kiếp trước hắn điều tra ra được.

Lần này báo thù, có thể trước tiên lộ quan hệ của hai người này ra, sau đó triển khai hành động thật tốt.

Lúc đầu Tiêu mẫu còn hoảng hốt, nghe được đối thoại của nhi tử con dâu thì ngẩn ra, “Vậy mà bọn họ lại có loại quan hệ như thế? Tiêu Nguyên Thạch cũng quá ghê tởm đi.”

Lúc trước Tiêu Nguyên Thạch nói nữ nhân kia là tiểu thư quan gia, làm cho người nhà cũ đều nịnh nọt.

Thì ra lại có thân phận như vậy, không biết xấu hổ.

Không chỉ tình cảm trong lòng của Tiêu mẫu tiêu tan, còn sinh ra một cảm giác vô cùng ghê tớm đối với hai người này.

Lúc này Tiêu Hàn Tranh mới nhớ tới, nương cũng không biết thân phận của nữ nhân kia: “Đúng vậy, đây là con trộm tra được.”

“Phụ thân cặn bã cố ý nói thân phận tiểu thư quan gia để che giấu tầng thân phận trái luân thường này, người nhà cũ và người trong thôn cũng không biết, ở kinh thành người biết chuyện này cũng rất ít.”

Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút hỏi: “Vậy thân phận của bọn họ chính là vết nhơ, về sau chúng ta có thể lấy cái này hành động.”

Ở kinh thành đều không có mấy người biết, vậy mà Tiêu Hàn Tranh lại có thể điều tra được, xem ra tiểu tướng công này của nàng không chỉ đơn giản như nàng nghĩ.

Thấy tiểu tức phụ lại suy nghĩ giống với mình, Tiêu Hàn Tranh gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, đây là một chỗ đáng để công kích.”

Tiêu mẫu nhìn phu thê nhỏ đã nói đến chuyện đối phó với hai người kia như thế nào, bà phát hiện mình hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của nhi tử con dâu.

Đồng thời cảm thấy con dâu này rất tốt, có thể ăn ý với nhi tử của bà như thế.

Lại nhìn nữ nhi đã bị sự thật đả kích đến ngây ngẩn và tiểu nhi tử đang vô cùng tức giận.

Bà thở dài, duỗi tay lôi kéo tay nữ nhi nhi tử, “Về sau hai đứa xem như phụ thân của mình đã chết đi.”

Loại cặn bã ghê tởm như vậy, không đáng làm phụ thân.

Tiêu tiểu muội và Tiêu Nhị Lang gật đầu, “Vâng, chúng con tuyệt đối sẽ không nhận ông ta.”

Phụ thân cặn bã như vậy, bọn họ mới không cần.

Thời Khanh Lạc chỉ chén thuốc trên bàn, “Hiện tại trước tiên chúng ta nên giải quyết chuyện này đã.”

Đôi mắt của nàng trở nên lạnh lùng, “Nếu thầy thuốc kia đã bị thu mua hãm hại người khác, thì phải chuẩn bị nhận lấy hậu quả khi chuyện bị phát hiện.”

Tiêu mẫu cũng hận tên thầy thuốc kia, nếu không phải được con dâu cho thuốc, bà còn tiếp tục cho nhi tử uống thuốc này rồi.

Bà hỏi: “Chúng ta đi kiện thầy thuốc kia sao?”

Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Hiện tại kiện không tốt lắm, rốt cuộc cũng không ở hiện trường phát hiện thuốc của bọn họ có vấn đề, bọn họ có thể chống chế nói là do nhà mình tự thêm vào, muốn hãm hại bọn họ.”

Hắn nhìn Tiêu mẫu tiếp tục nói: “Cho nên còn muốn phiền nương và nương tử, hai ngày sau tự mình đi lên trấn bốc thuốc một chuyến nữa, cố ý nói thân thể của ta trở nên vô cùng yếu."

“Sau khi thuốc đã được bốc xong, hai người mở ra nhìn xem thuốc có vấn đề hay không, nếu có thì ngay tại chỗ nói thắng thuốc có vấn đề, cũng nhanh chóng đi báo quan.”

Nữ nhân kia làm rất bí mật, đoán chừng tra không đến đầu nàng ta.

Nhưng thầy thuốc hại người này, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Thời Khanh Lạc đồng ý nói: “Đúng vậy, cứ làm như vậy đi.”

“Chẳng những phải cho ngồi nhà lao, còn phải để thanh danh dược đường của ông ta bị hủy hoại, về sau cũng đừng hòng mở dược đường hại người nữa.”

“Chén thuốc này, đến lúc đó chúng ta cũng mang theo, để làm chứng cứ.”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, "Ừ, còn bã thuốc mà nương đổ hết ở hậu viện, đến lúc đó cũng có thể làm chứng cứ.”

Người một nhà ăn nhịp với nhau, chuẩn bị qua hai ngày nữa đi huyện thành thu thập tên thầy thuốc kia.

Mà lúc này gần như toàn bộ thôn đều biết, Tiêu gia biết làm một loại đồ ăn tên là đậu hủ, hương vị rất ngon.

Người mà Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh tặng đậu hủ, đều là người đã từng trợ giúp bọn họ, cho nên cũng không nhiều.

Cũng bởi vậy, trong thôn có không ít người chưa từng ăn đậu hủ, đều sinh ra lòng tò mò đối với đậu hủ.

Sáng sớm hôm sau, Thời Khanh Lạc lại mang theo mấy người Tiêu mẫu đi làm đậu hủ.

Lần này đi đến chỗ xay đậu, trên đường cũng có mấy người hỏi chuyện đậu hủ.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Một lát nữa làm xong đậu hủ, ta và Nhị Lang sẽ gọi người trong thôn đến.”

“Nếu muốn nếm thử, có thể dùng đậu nành, lương thực, trứng gà hoặc là rau thịt tới đổi.”

Ngày hôm qua tặng không, cũng là vì trả lại nhân tình đã nợ và tuyên truyền.

Hoặc nhiều hoặc ít những người đó đều đã từng giúp đỡ Tiêu gia, hiện tại có người muốn nếm thử, vậy phải dùng đồ đến đổi.

Nếu trực tiệp mở miệng nói dùng tiền mua, các thôn dân sẽ luyến tiếc, sẽ cảm thấy bọn họ như con buôn.

Nhưng dùng đồ đổi, rất nhiều người đều sẽ bằng lòng, còn sẽ cảm thấy bọn họ phúc hậu.

Hiện tại Tiêu gia thiếu lương thiếu đồ ăn, dùng đồ tới đổi, vừa lúc có thể giải quyết vấn đề sống sót.

Mấu chốt là Thời Khanh Lạc muốn mượn sức thôn dân thôn Hạ Khê, cho nên nàng không nói nhất định phải dùng tiền đến mua.

Ở cổ đại lực lượng của tông tộc vẫn rất lớn, có chia sẻ lợi ích thì mới có thể giúp đỡ cho nhau, sau khi có danh tiếng người ta mới không dám động đến mình.

Thời Khanh Lạc lấy đậu hủ ra, chính là vì muốn làm một đòn bẩy cho mình và Tiêu gia.

Quả nhiên, các thôn dân nghe Thời Khanh Lạc nói có thể lấy đồ ăn đến đổi.

Một đám đều cười nói: “Vậy quá tốt rồi, một lát nữa chúng ta cũng tới đổi chút đậu hủ, ăn thử xem là mùi vị gì.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp