Phu Nhân Tú Tài

Chương 14


1 tháng

trướctiếp

Tiêu Hàn Tranh ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tới Thời Khanh Lạc lại tuyên bố bá đạo như vậy, hắn là người của nàng, không cho phép hắn lăng nhăng bên ngoài.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn tiến lại bên tai Thời Khanh Lạc, cười khẽ hỏi: "Đánh gãy chân ta? Hửm?"

Còn về chuyện hưu hắn, đã bị hắn vứt ra sau đâu rồi.

Sẽ không có loại chuyện như vậy xảy ra, bởi vì hắn có lòng tin với mình, không thể nào đi lăng nhăng bên ngoài được.

Có một tiểu tức phụ vừa khó dây dưa, hoạt bát lại bá đạo như vậy, cũng đủ để hắn nhức đầu rồi.

Lúc Tiêu Hàn Tranh nói chuyện hơi thở nóng hổi phả bên tai Thời Khanh Lạc, làm nàng cảm thấy một trận ngứa ngáy truyền từ lỗ tai.

Giọng nói của người này cũng thật dễ nghe, lại phù hợp với thẩm mỹ của nàng, đáng ghét!

Thời Khanh Lạc hiếm thấy đỏ mặt, đẩy người ra: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng sát lại gần như vậy."

Sau đó quơ quơ quả đấm nhỏ, nhìn hắn nghiêm túc nói: "Đừng có không tin, nếu như huynh dám lăng nhăng bên ngoài, ta dám đánh gãy chân huynh đó."

Tiêu Hàn Tranh nhìn khuôn mắt ửng hồng của tiểu tức phụ, tâm trạng càng vui vẻ hơn.

Hắn cười nói: "Ta tin, vì không để nàng chặt đứt chân của ta, tất nhiên ta sẽ không dám ra ngoài lăng nhăng."

Thời Khanh Lạc liếc nhìn hắn: "Sai, không phải là vì không để cho ta đánh gãy chân huynh, mà huynh mới không dám ra ngoài lăng nhăn."

"Mà là huynh phải trung thành với hôn nhân của chúng ta, đừng quên chúng ta vẫn còn trong giai đoạn thử sống chung."

Sau đó nàng lại không thèm để ý nhún vài nói: "Tất nhiên, nếu quả thật huynh ăn ở hai lòng, chúng ta hòa ly."

Chẳng qua trước đó nhất định phải đánh gãy chân.

Ai bảo Tiêu Hàn Tranh trêu chọc nàng trước, đồng ý sống thử với nàng chứ.

Nụ cười trên mặt Tiêu Hàn Tranh nhạt mấy phần, hắn không thích câu cuối cùng của nàng.

Tiểu tức phụ này động chút là nói hòa ly, xem ra tâm tư muốn hòa ly không nhỏ, chuyện này không tốt.

Hắn không thích nhưng vẫn trả lời theo ý nàng: "Được, đều nghe nàng, ta là vì trung thành với hôn nhân của chúng ta chứ không phải là vì sợ nàng đánh gãy chân ta."

Thời Khanh Lạc hất căm: "Cái này còn được."

Nàng vươn tay vỗ bả vai Tiêu Hàn Tranh: "Yên tâm đi, chỉ cần huynh trung trinh không hai lòng, sau này ta sẽ che chở huynh."

"Ai dám khi dễ huynh, ta liền đánh gãy chân của tên đó."

Nhìn thân thể đơn bạc, bộ dạng dịu dàng tuấn tú lịch sự của tiểu tướng công, rất dễ bị người ta khi dễ.

Cho nên chỉ cần hắn trung thành, nàng sẽ che chở hắn.

Tiêu Hàn Tranh chống lại đôi mắt trong vắt kia của nàng, con ngươi hơi dao động.

Sống hai đời, lần đầu tiên có người nói với hắn "Ta sẽ che chở cho huynh, ai khi dễ huynh, ta sẽ đánh gãy chân của tên đó".

Đáy lòng đóng băng của hắn lại bị hòa tan mấy phần, cong môi mỉm cười nói: "Được sau này ta dựa vào sự bảo vệ của nương tử rồi."

Thời Khanh Lạc nở nụ cười thật to: "Vậy mới đúng."

Tiế đó nàng nháy mắt mấy cái với Tiêu Hàn Tranh: "Tướng công, đậu hủ non có ngon không?"

Tiêu Hàn Tranh múc một muỗng nếm thử: "Vừa tươi vừa non mềm, không tệ."

Thời Khanh Lạc cười đắc ý nói: "Cũng phải xem ai làm ra."

Tiêu Hàn Tranh cười cổ vũ: "Nương tử thật lợi hại."

Thời Khanh Lạc ngạo kiều hất cắm: "Chứ còn gì nữa."

Nàng nghe bạn thân nói, nam nhân biết khen tức phụ cùng với công nhận thành quả lao động của tức phụ là một người không xấu, Tiêu Hàn Tranh cũng không tệ.

Nhìn bộ dạng đắc ý kia của nàng, trong mắt của hắn lại chứa đầy ý cười.

Rất nhanh, Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị lang trở về phòng bếp.

Tiêu tiểu muội cười nói: "Chị dâu, nương khen đậu hủ non tẩu làm ăn ngon."

"Muội và nhị lang cũng thích."

Bởi vì làm đậu hủ phải đợi trong thời gian dài, mấy người hàng xóm đã đi về nhà làm việc trước, chút nữa lại đến.

Thời Khanh Lạc khiêm tốn hơn ở trước mặt Tiêu tiểu muội, "Mọi người thích là tốt rồi."

"Nào, chúng ta tiếp tục làm đậu hủ."

Tiếp đó nàng dẫn Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị làm dùng vải ướt tiến hành tăng sức ép.

Sau khi làm xong đậu hủ, Thời Khanh Lạc để cho Tiêu nhị lang đi gọi mấy vị hàng xóm kia đến nhà, lại để cho Tiêu tiểu muội chiên một phần, cho mọi người nếm thử một chút.

Trước kia trong nhà nàng có bảo mẫu chuyện nấu cơm và quét dọn, cho nên tài nấu nướng của nàng cũng không tốt.

Ở trên mặt nấu nương Tiêu tiểu muội cũng rất có thiên phú, chỉ tiếc trước kia trong nhà không có chỗ để cho nàng ấy thi triển.

Mấy người đi theo Tiêu nhị lang đến nếm thử đều khen ngon.

Sau đó Thời Khanh Lạc lại tặng cho mỗi người một miếng mang về, còn nói cho bọn họ biết xào, nấu canh, hầm cá đều có thể.

Tiêu mẫu tiễn mấy người này ra cửa.

Một người trong đó cười nói: "Bây giờ khoảng thời gian khổ cực của tỷ đã qua, chẳng những Đại lang tỉnh lại, tức phục Đại lang cũng rất có bản lĩnh."

Tiêu mẫu cười nói: "Quả thật tức phụ Đại lang rất tài giỏi."

"Có phải đậu hủ này các ngươi sẽ đưa đi bán đúng không?" Một phụ nhân khác có chút nhanh trí hỏi.

Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng ăn đồ ăn nào tên là đậu hủ, mùi vị còn rất ngon.

Tiền vốn mua đậu cũng không cao, cầm đi bán cũng sẽ không khó bán.

Tiêu mẫu lắc đầu: "Chuyện này thì ta không biết, phải xem con dâu của ta"

Mấy người kia: "..." Người bà bà Khổng thị này có ý gì?

Tiễn mấy người đi, Tiêu mẫu trở về nhà.

Lúc này cũng sắp đến giờ cơm, trước tiên Tiêu tiểu muội nấu cơm, xào đậu hủ, lại dưới sự chỉ huy của Thời Khanh Lạc nấu canh cải trắng với đậu hủ.

Người một nhà ngồi chung một chỗ ăn cơm.

Tiêu Hàn Tranh vẫn còn phải ăn cháo, đậu hủ cũng chỉ có thể ăn một chút.

Hôn mê lâu như vậy hắn phải ăn uống nhẹ nhàng một chút xíu, nếu không dễ dàng làm dạ dày khó chịu.

Hắn nói với Thời Khanh Lạc: "Đậu hủ này nàng muốn làm thế nào?"

Thời Khanh Lạc trả lời: "Cầm đi kiếm tiền."

"Chẳng qua sáng sớm thức dậy làm đậu hủ, quá cực khổ, chúng ta không chuẩn bị tự mình bán."

Đậu hủ làm nhiều, chỉ việc xay đậu thôi cũng đã rất tốn sức rồi, cả gia đình này của nàng đều là già yếu tàn tật, thật sự không thích hợp.

Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Vậy có phải nàng đã nghĩ xong rồi không?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Ta muốn thuê người làm đậu hủ, sau đó mỗi cân lấy giá tiền thấp là một văn, bán cho người trong thôn."

"Bọn họ có thể gánh đậu hủ đi huyện thành, hoặc là đi đến những thôn khác bán."

"Như vậy chúng ta cũng không cần khổ cực như vậy, còn có thể bán một nhân tình cho người trong thôn."

Nàng nói tiếp: "Chúng ta có thể lấy danh nghĩa báo đáp mọi người đã giúp đỡ chúng ta, làm chuyện này."

"Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi ở."

"Chỉ cần có thể nhận được sự ủng hộ phần lớn của người trong thôn, có quan hệ lợi ích với bọn họ, mặc kệ là đối với nhà cũ, hay là Ngô gia chúng ta đều có ưu thế."

Thời Khanh Lạc còn không quên nguy cơ đang ẩn giấu từ Ngô gia.

Tiêu Hàn Tranh không nghĩ tới Thời Khanh Lạc có thể nói ra một kiến giả như vậy.

Cũng không biết vì cái gì, hắn vẫn luôn cảm thấy vị kia lão đạo trưởng trầm mê luyện đan, không thể dạy dỗ ra một cô nương có tâm tính như Thời Khanh Lạc.

Hắn đồng ý nói: “Nàng suy xét rất toàn diện, ta cảm thấy rất tốt.”

Vừa rồi hắn cũng có nghĩ, nếu đổi thành là hắn xử lý chuyện bán đậu hủ thì sẽ như thế nào.

Làm hắn ngoài ý muốn chính là, suy nghĩ của Thời Khanh Lạc không khác gì với hắn cả.

Thời Khanh Lạc cười khẽ nói: “Vậy cứ quyết định như vậy đi.”

“Dù sao phía sau sân cũ của chúng ta có một mảnh đất trống, hai ngày này liền mời người đến dựng một cái liều, về sau sẽ làm đậu hủ ở bên trong.”

“Sau đó chúng ta lại cộng tất cả những chi phí một chút xem một cân nên bán thế nào.”

Nàng lại nói: “Các thôn dân có thể dùng hạt đậu tới đổi đậu hủ, cũng có thể dùng tiền mua, nếu không chúng ta còn phải đi thu hạt đậu nữa, rất phiền toái.”

Kiếp trước nàng bị cha mẹ cưỡng ép bồi dưỡng mấy năm, bọn họ muốn cho tương lai nàng thừa kế công ty, lúc ấy nàng học không ít cách mua bán.

Chỉ tiếc cuối cùng hai người đều bị nàng cố ý giả ngu giả ngơ, lúc thi đại học nàng lại đăng ký ngành nông nghiệp, bọn họ bị chọc tức, sau đó liền mặc kệ nàng.

Trước khi nàng qua đời, hai người đã thông qua ống nghiệm sinh một đôi em trai.

Nói là sẽ bồi dưỡng từ nhỏ, không thể thích làm ngược lại theo ý bọn họ giống như nàng, tương lai vừa lúc một đứa kế thừa một công ty.

Tiêu Hàn Tranh phát hiện đầu óc Thời Khanh Lạc rất nhanh nhạy còn rất có thiên phú buôn bán.

Hắn gật đầu: “Được, một lát nữa ta sẽ đi tìm Tộc trưởng nói chuyện một chút, sẵn tiện nhờ ông ấy tuyển mấy người đến làm đậu hủ.”

Ngày hôm qua và sáng nay sau khi uống nước đường, còn uống nhiều nước trắng của Thời Khanh Lạc, tinh thần của hắn đã tốt hơn rất nhiều, thân thể cũng không yếu ớt như lúc trước nữa.

Chống gậy đi một đoạn đường, đã không thành vấn đề.

Tiêu mẫu cười nghe hai người bàn bạc, cũng không có ý tham gia vào.

Bà biết tính cách của mình không thích hợp quản gia, về sau để cho con dâu quản gia đi.

Cơm nước xong, Tiêu Hàn Tranh dẫn theo Nhị Lang đi đến nhà Tộc trưởng, thuận tiện đưa đậu hủ cho nhà Tộc trưởng và nhóm tộc lão.

Tộc trưởng lập tức để con dâu đi xào đậu hủ nếm thử.

Phát hiện hương vị đúng là không tệ, khẳng định có thể bán được ra ngoài.

Sau đó lại vui mừng, về sau nhà Tiêu Hàn Tranh sẽ có một tay nghề kiếm sống, còn rất vui mừng hai phu thê có thể nghĩ ra được cách này báo đáp lại sự giúp đỡ của người trong thôn.

Cũng chứng minh bọn họ không nhìn lầm người.

Vì thế chủ động nhận chuyện giúp đỡ tuyển người, trong thôn này nhà nào chăm chỉ đáng tin cậy, ông ấy biết rõ nhất.

Sau khi Tiêu Hàn Tranh cảm ơn xong, liền dẫn Nhị Lang về nhà.

Mới vừa về đến nhà, Tiêu tiểu muội bưng tới một chén thuốc

“Ca, uống thuốc.”

Lúc này Thời Khanh Lạc cũng đã ngủ trưa dậy, đi ra khỏi phòng.

Nàng thuận miệng hỏi một câu, “Không phải khỏe rồi sao? Sao còn uống thuốc?”

Tiêu mẫu tiếp lời nói: “Đây là thuốc bổ mà thầy thuốc trên trấn kê cho Đại Lang bồi bổ thân thể.”

“Thầy thuốc nói tuy rằng đã hạ sốt tỉnh lại, nhưng lúc trước thân thể bị thương, phải uống một ít thuốc bổ mới được.”

Thời Khanh Lạc không hiểu y thuật, “Thì ra là như vậy.”

Tiêu Hàn Tranh nhìn thuốc trong chén, vốn đôi mắt đang bình thản, lại xuất hiện mấy phần lệ khí, cả người giống như bao trùm một cổ tức giận.

Thời Khanh Lạc cảm giác được, không hiểu nhìn hắn

Thuốc này chọc tới hắn à?

Phát hiện Thời Khanh Lạc đang khó hiểu nhìn mình, Tiêu Hàn Tranh sửng sốt, lúc này mới thu liễm sự tức giận lại.

Xem ra tiểu tức phụ còn rất nhạy cảm!

Hắn bưng thuốc uống một ngụm, rất nhanh đã phun lên trên khăn

Tiêu mẫu thấy thế cũng cảm thấy con trai không hích hợp, “Tranh Nhi, thuốc này có vấn đề sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp