"Được, chuyện này ta sẽ không miễn cưỡng cô."
"Cô cứu đệ đệ muội muội của ta, cho ta uống thuốc hạ sốt, đại ân này ta sẽ nhớ kỹ."
"Chỉ cần cô còn làm nương tử của ta một ngày, ta sẽ không làm gì có lỗi với cô, sẽ đối tốt với cô." Đây là cam kết của hắn.
Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Ý của huynh là, chỉ cần ta không hòa ly, huynh cũng sẽ không hòa ly?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, cô chính là tức phụ đời này của ta."
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút: "Được rồi, vậy chúng ta thử một chút đi."
"Hợp thì ở lại, không hợp thì hòa ly."
Sau khi Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại, tướng mạo khí chất đều phù hợp với thẩm mỹ của nàng, quan trọng còn là một người thông minh, giao lưu rất tốt.
Tiêu mẫu và đệ đệ muội muội cũng dễ sống chung.
Đây chính là một chuyện mà dù ở hiện đại cũng rất khó gặp được.
Nếu nàng gả đến, dưới hoàn cảnh cổ đại không lưu hành xu thế độc thân, không hòa ly tất nhiên là tốt nhất.
Hơn nữa đột nhiên đi đến nơi này, tất cả thân nhân đều là cực phẩm, chỉ có một mình nàng gây dựng sự nghiệp cũng không còn hăng hái nữa.
Ở một thế giới xa lạ, thật ra nàng vẫn hy vọng có người ở cùng mình, hai bên cùng nhau cố gắng sinh hoạt.
Mặc dù Tiêu Hàn Tranh chưa từng nghe qua cách nói về chuyện hôn nhân này, nhưng từ mặt chữ có thể hiểu được.
Trong mắt hắn nhiễm một tầng ý cười: "Có thể, cứ làm theo lời cô đi."
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút lại hỏi: "Sau này huynh còn muốn tiếp tục thi cử không?"
Tiêu Hàn Tranh gật đầu tự tin nói: "Thi chứ, hơn nữa ta sẽ cố gắng đi thẳng lên vị trí cao."
Kiếp trước báo thù quá mức thảm thiết, đời này phải đổi lại cách chơi tốt hơn.
Cộng thêm người thân đều còn sống, cho nên xuất sĩ từ khoa cử chính quý rất là quan trọng.
Thời Khanh Lạc nói: "Như vậy cũng tốt."
Nàng hăng hái, cũng tự tin cười nói: "Vậy về sau ta phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, huynh phụ trách xinh đẹp như hoa, kiêm chuyện thi cử làm quan làm chỗ dựa cho chúng ta."
Đây là cổ đại, không có quyền thì không thể làm được gì cả, đều có thể bị người ta hại hoặc bị cướp.
Nàng coi trọng Tiêu Hàn Tranh còn có tiềm lực của hắn.
Cho nên hắn chuyên tâm khoa cử, tương lai làm quan, để cho nàng ôm đùi là tốt nhất, nàng tới kiếm tiền nuôi gia đình tương đương với việc đầu tư trước giai đoạn.
Trên mặt Tiêu Hàn Tranh không nhịn được tối sầm lại, "XInh đẹp như hoa?" Đây là có ý gì?
Thời Khanh Lạc nháy mắt mấy cái: "Chính là huynh phải bảo dưỡng gương mặt của mình cho thật tốt, ta thường xuyên nhìn thấy cũng có thể vui vẻ trong lòng."
AI bảo nàng là nhan khống chứ.
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, sao tiểu tức phụ một ngày này lại có nhiều suy nghĩ hiếm lạ cổ quái như vậy?
"Được, nghe theo cô." Hắn bất đắc dĩ nói.
Thời Khanh Lạc lắc quả đấm nhỏ đến trước mặt Tiêu Hàn Tranh: "Cứ quyết định như vậy đi."
Tiêu Hàn Tranh thấy bộ dạng này của nàng thì bối rối một chút, rất nhanh kịp phản ứng, cái này hắn giống với chuyện bắt tay hoặc là ngéo tay đi.
Hắn cố sức giơ tay lên, cũng nắm chặt tay đụng lên quả đấm của nàng một cái: "Cứ quyết định như vậy đi."
.....
Một lát sau, Tiêu Bạch Lê bưng chén cháo đi vào.
Nàng ấy cười đưa cho Thời Khanh Lạc: "Tẩu tẩu, phiền tẩu giúp đút cháo cho ca ca một chút."
Nàng ấy cũng đã mười hai tuổi rồi, không thích hợp làm chuyện này.
Để cho tẩu tẩu đút chào cho ca ca, cũng có thể để cho bọn họ tiếp xúc nhiều hơn.
Thời Khanh Lạc hào phóng nhận lấy chén: "Được."
Ngồi vào trước giường, múc một muống cháo thổi thổi, đưa đến miệng Tiêu Hàn Tranh: "Ăn đi."
Lần đầu tiên Tiêu Hàn Tranh được người ta đút cháo như vậy, có chút lúng túng và không được tự nhiên.
Nếu không phải bởi vì cơ thể quá yếu ớt, hắn vẫn muốn tự mình ăn.
Nhưng nhìn vào cặp mặt trong suốt, hành vì hào phóng của Thời Khanh Lạc, hắn vứt bỏ sự không tự nhiên đi, há miệng ăn cháo.
Thân thể của Tiêu Hàn Tranh rất yếu ớt, sau khi ăn một chén cháo xong, liền nhắm mắt đi ngủ.
Thời Khanh Lạc cũng không làm ồn đến hắn, đi ra ngoài giúp đám người Tiêu mẫu dọn dẹp.
Bận bịu đến buổi chiều, sau khi ăn cơm tối xong, Thời Khanh Lạc trở về phòng Tiêu Hàn Tranh, tìm thoại bản đọc.
Đọc một lát, Tiêu Hàn Tranh thức dậy.
Cũng không biết có phải do uống nước đường gì đó của Thời Khanh Lạc lại ăn cháo hay không, lúc này hắn cảm thấy thân thể của mình đã không yếu ớt như trước nữa.
Lúc này hắn có thể tự mình chống người nửa ngồi dậy.
Thấy Thời Khanh Lạc đang xem thoại bản, hắn mở miệng nói: "Nàng biết chữ?"
Đây không phải hắn khinh thường Thời Khanh Lạc, mà là kinh ngạc.
Trong thôn không có nữ hài biết chữ, ngay cả nam hài muốn đi học cũng rất khó khăn.
Thời Khanh Lạc dời mắt khỏi quyển thoại bản, nhìn về phía hắn:
"Thưc dậy rồi!"
"Lúc ở đạo quán, ta học với sư phụ đạo trưởng."
Đúng là lão đạo trưởng có dạy cho nguyên chủ và ba tên đạo đồng biết chữ.
Nàng bổ sung: "Lúc đạo trưởng luyện đan, chúng ta phải ghi chép thời gian mở lò, thay đổi nửa đường, thời gian đóng lò,..."
Trọng điểm là lão đạo trưởng chỉ dạy cho hai nam đạo đồng, nguyên chủ và một bé gái khác thì chỉ làm việc vặt là chính, biết chữ cũng là mấy chữ đơn giản, cũng không được xem là nhiều.
Nhưng nàng lại khác, ông ngoại của nàng thích văn học cổ, lúc nàng còn nhỏ tính tình phản nghịch, liền bị ông ngoại mang về nhà, mỗi ngày đều để nàng dùng bút lông viết kinh thư hoặc văn cổ cho tĩnh tâm.
Cho nên nàng chẳng những biết được chữ phồn thể, còn có thể viết được.
Cái cớ lão đạo trưởng này đúng là dễ dùng, cái gì cũng có thể đẩy lên người ông ta, like một cái vì sự thông minh của mình nào.
Tiêu Hàn Tranh nửa tin nửa ngờ: "Thì ra là như vậy."
Hắn tìm đề tài nói chuyện: "Thoại bản này hay không?"
Thời Khanh Lạc bĩu môi ghét bỏ nói: "Không ra cái gì cả, một bộ sách tiểu thuyết cẩu huyết nói về tiểu thư và thư sinh gặp nhau, quá sến."
Trước kia lúc rảnh rỗi, nàng cũng sẽ xem tiểu thuyết giết thời gian, mấy loại thoại bản cổ đại này, hiện đại đã không còn dùng nữa.
"Vậy sao nàng lại xem tập trung như vậy." Tiêu Hàn Tranh bật cười.
Thời Khanh Lạc ngáp một cái, "Ta nhàm chán, tùy tiện đọc giết thời gian."
Nàng cười như không cười nhìn hắn: "Huynh thích xem thoại bản?"
Bộ dạng của nàng giống như đang nói thì ra Tiêu Hàn Tranh huynh là như vậy, ta nhìn lầm huynh rồi.
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười: "Đây là trước khi hôn mê, ta từ huyện thành mang về chép, ta không thích xem."
Thật ra Thời Khanh Lạc cũng cảm thấy vậy, hắn không giống như là người thích xem thoại bản.
"Thì ra là dùng để kiếm tiền."
Nàng lại hỏi: "Vậy sao huynh không tự viết? Tự viết càng kiếm được tiền hơn là chép sách."
Tiêu Hàn Tranh bất đắc dĩ nói: "Ta không hiểu tỉnh yêu của thư sinh tiểu thư trong những quyển thoại bản này, cũng không thích loại loại hình sáng tác này cho nên không viết ra được."
Hắn lựa chọn chép thoại bản, là bởi vì giá tiền cao.
Thời Khanh Lạc sờ cằm một cái, "Vậy huynh thích thể loại nào?"
"Nàng muốn nói cái gì?" Tiêu Hàn Tranh luôn cảm thấy trong lời của nàng có ý gì đó.
Thời Khanh Lạc nói: "Ta có thể cung cấp ý tưởng cho huynh, nội dung và hình thức sáng tác, huynh viết lấy tiền nhuận bút."
Tiêu Hàn Tranh nhướng mày, "Nàng rất hiểu mấy câu chuyện tình yêu của thư sinh và tiểu thư này?"
Nhìn cũng không giống lắm!
Thời Khanh Lạc liếc nhìn hắn một cái: "Huynh suy nghĩ nhiều rồi, ta nói là chúng ta có thể viết những đề tài khác."
"Ví dụ như tu tiên." Ở hiện đại nàng xem qua không ít tiểu thuyết tu tiên và phim ảnh.
Không cần sao chép của người khác, nàng cảm thấy mình có thể nghĩ ra không ít nội dung vở kịch, chưa ăn qua thịt heo cũng biết heo chạy mà.
Trước kia nàng chưa từng yêu đương, cho nên nếu muốn sống thử với Tiêu Hàn Tranh, dù sao trước tiên phải có tiếng nói chung đã, như vậy tình cảm mới có thể phát triển được.
Nếu như cùng làm một việc, vậy dễ dàng có đề tài nói chuyện, sống chung cũng sẽ tự nhiên hơn.
Lúc này nàng mới đề nghị Tiêu Hàn Tranh thử viết thoại bản một chút.
Thời niên thiếu nàng là học bá giáo bá, những nam nữ bạn học quậy phá đều bị nàng đánh một trận, cho nên không có con trai náo dám theo đuổi nàng.
Lúc lên đại học, trái lại người theo đuổi rất nhiều, nhưng đáng tiếc nàng lại không vừa ý người nào.
Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng đi ngược lại ý của cha mẹ, chẳng những không đi làm ở công ty, trái lại vào viện nghiên cứu nông nghiệp.
Sau đó tâm tư đều đặt trong việc nghiên cứu, không có thời gian và tinh lực nói chuyện yêu đương.
Tiêu Hàn Tranh ngẩng ra, "Tu tiên?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, ví dụ như nhân vật chính là một thiếu niên nông thôn, đột nhiên có một ngày lấy được kỳ ngộ, sau đó bước lên con đường tu tiên."
Tiêu Hàn Tranh đã cảm thấy hứng thú, "Nàng cẩn thận nói thử xem, đề tài này, ta có thể viết."
Đề tài này hắn có thể tiếp nhận được, còn chuyện tình yêu thư sinh tiểu thư hoặc là thư sinh với yêu tinh gì đó, hắn thật sự không có cách nào viết nổi.
Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh nói chuyện một lúc lâu.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, lúc này hai người mới dừng lại. Thời Khanh Lạc mở cửa, chỉ thấy Tiêu mẫu ôm chăn đi vào.
Tiêu mẫu cười ôn nhu với Thời Khanh Lạc: "Tranh Nhi đã tỉnh rồi, buổi tối cũng không cần nương và Bạch Lê, nhị lang gác đêm nữa, nương ôm chăn của con đến."
Ở trong mắt Tiêu mẫu, hai người đã thành thân, tất nhiên phu thê phải ở chung một chỗ.
"Được, cảm ơn nương." Thời Khanh Lạc cũng biết ý của bà.
Hơn nữa trong nhà này cũng không có phòng khác có thể ở được.
Đây vốn là nhà cũ của Tiêu gia, cũng chỉ có hai phòng mà thôi.
Lúc đầu Tiêu mẫu dẫn theo nữ nhi ở một phòng, Tiêu Hàn Tranh và nhị lang ở chung một phòng.
Trước một ngày nàng gả đến, Tiêu mẫu mời người ngăn phòng của mình và nữ nhỉ ra thành một phòng nhỏ để cho Nhị lang vào ở.
Thời Khanh Lạc cũng không có khả năng đi chen chúc với đám người Tiêu mẫu, càng không thể ủy khuất chính mình đi đến phòng chứa củi được.
Dù sao bây giờ nàng và Tiêu Hàn Tranh đã thành thân, mặc dù không bái đường, nhưng đã có giấy hôn thú, cũng tương đương với giất kết hôn thời hiện đại.
Nếu là phu thê, còn đang thử sống chung, mặc kệ sau này có hòa ly hay không, ở chung cũng không có vấn đề gì.
Dù sao trước khi nàng chưa đồng ý, Tiêu Hàn Tranh cũng không thể làm gì đó với nàng, nếu không nàng sẽ đánh vỡ đầu hắn.
Nụ cười trên mặt Tiêu mẫu càng sâu hơn: "Người một nhà không cần khách khí."
Tiêu Hàn Tranh không ngờ Thời Khanh Lạc lại đồng ý ở cùng một phòng với mình
Lại nghĩ, đúng là trong nhà không còn nơi có thể ở được nữa, với tính cách không để mình chịu ủy khuất của nàng, sẽ không đi ngủ ở phòng chứa củi.
Chẳng qua nếu nàng muốn ngủ phòng chứa củi, bọn họ cũng sẽ không đồng ý.