Đột nhiên hắn nghĩ, buổi tối nàng sẽ lựa chọn ngủ trên giường nhỏ của nhị lang hay là cùng hắn ngủ trên cùng một cái giường?
Tất nhiên, hắn không thể nào ủy khuất để cho tức phụ đi ngủ giường nhỏ được, chỉ là tò mò thôi.
Tiêu mẫu đặt chăn lên giường của Tiêu Hàn Tranh.
Nói với hắn: "Chờ con khỏe lại, phải tự mình đi cảm ơn đám người tộc trưởng, lúc con hôn mê, bọn họ đã giúp đỡ cho nhà chúng ta không ít."
"Hôm nay nhà cũ không đến làm ồn ào, cũng bởi vì có tộc trưởng ở đó."
Cũng có thể là vì Thời Khanh Lạc, hai nữ nhân đanh đá kia mới không dám đến.
Nếu đối thành là lúc bình thường, người nhà cũ nhất định sẽ làm ồn ào, hoặc là cướp đồ ăn trên bàn tiệc.
Tất nhiên, chuyện này bà không thể nói với con trai, nếu để cho con trai hiểu lầm Thời Khanh Lạc là cọp mẹ thì không tốt.
Thời Khanh Lạc dịu dàng lại thiện lương như vậy, ra tay đánh người cũng là vì những cực phẩm kia ép buộc.
Đúng, chính là như vậy.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, "Chắc chắn con sẽ đi cảm ơn."
Đời trước, mặc kệ là trước khi phân gia hay sau khi phân gia, đám người tộc trưởng đều giúp đỡ rất nhiều cho hắn và người nhà.
Hắn vẫn luôn nhớ những ân tình này.
Trái lại đời trước đã báo đáp, nhưng đời này là đời này, hắn vẫn sẽ báo đáp.
Lại nghĩ đến nhà cũ mà Tiêu mẫu nhắc đến, đôi mắt ôn hòa của hắn lại trở nên lạnh như băng.
Tiêu mẫu ngồi chốc lát liền cười rời đi.
Hôm nay Thời Khanh Lạc dậy sớm, lúc này cũng đã mệt nhọc rồi.
Nàng đi rửa mặt sau đó về phòng, liếc một vòng cái giường của Tiêu Hàn Tranh, lại nhìn cái giường nhỏ xíu đặt ở một góc phòng một chút.
Vẫn lựa chọn không để mình bị thiệt thòi.
Nàng thoải mái đi đến trước giường của Tiêu Hàn Tranh, "Huynh thích ngủ bên trong hay bên ngoài?"
Thật ra Tiêu Hàn Tranh cũng không kinh ngạc lắm với sự lựa chọn này của Thời Khanh Lạc.
Hắn khẽ cười nói: "Ta còn tưởng rằng nàng sẽ để cho ta ngủ trên cái giường nhỏ kia."
Thời Khanh Lạc tức giận nói: "Nếu không phải bây giờ huynh còn là người bệnh, ta khẳng định sẽ để huynh ngủ trên chiếc giường nhỏ kia."
"Ta cảm ơn nàng." Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười nói.
Thời Khanh Lạc khoát tay: "Không cần khách sáo."
"Nếu không huynh ngủ bên ngoài đi."
Tiêu Hàn Tranh không cảm thấy có vấn đề gì: "Được!"
Vì vậy Thời Khanh Lạc cởi giày ra, từ chân của hắn đi vào bên trong giường.
Giường của Tiêu Hàn Tranh là một mét tám, hai người cũng gầy, Thời Khanh Lạc vào ngủ vẫn rất rộng.
Nàng đắp chăn lại, nhìn Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Huynh còn chưa ngủ sao?"
Tiêu Hàn Tranh cảm thấy nàng thật là vô tâm vô phế, "Nàng không sợ ta sẽ làm gì với nàng sao?"
Thời Khanh Lạc liếc mắt nhìn hắn: "Thôi đi, bây giờ bộ dạng của ta giống như cọng giá vậy, mặt vàng vọt, người thì gầy ốm, ta thấy cũng cảm thấy thật xấu, huynh có thể hạ miệng được sao?"
Tiêu Hàn Tranh không nhịn được cười: "Hình như chút không hạ miệng được."
Nào có nữ nhân nói mình như vậy.
Lúc này nàng nhướng mày, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Hàn Tranh.
Cười thâm ý nói: "Hơn nữa với thân thể gió thổi là ngã này của huynh, dù có thể hạ được miệng, nhưng huynh chắc chắn mình có thể làm được gì sao?"
Lúc đầu Tiêu Hàn Tranh đang cười, nghe được lời này không nhịn được mà sầm mặt, nữ nhân này thật không biết thẹn thùng, lại nghi ngờ năng lực của hắn...
Hắn giải thích: "Trước kia ta không có bệnh, thân thể rất tốt."
Thời Khanh Lạc không thèm để ý ngáp một cái: "Dù huynh khôi phục giống như trước, nhưng dưới tình huống ta không cho phép, cũng không thể làm bậy bạ. Nếu huynh dám vô lễ với ta, ta liền đánh vỡ đầu của huynh."
"Ta ngủ trước đi, huynh tự tiện!" Sau đó nàng cuộn chăn, xoay người đưa lưng về phía Tiêu Hàn Tranh nhắm mặt lại.
Tiêu Hàn Tranh: "..."
Chẳng những vô tâm vô phế, còn là một con cọp mẹ.
Hắn ngồi suy nghĩ sau này nên làm cái gì.
Trước đó tiểu tức phụ nói nàng kiếm tiền nuôi gia đình hắn cũng không để ý trong lòng. Trái lại không phải là xem thường nàng, mà là làm nam nhân, hắn phải gánh vác trách nhiệm của cái nhà này.
Tất nhiên, tiểu tức phụ muốn kiếm tiền gì đó, hắn cũng không phản đối.
Nếu quyết định thử sống chung trở thành người một nhà, trái lại cứ tính toán như vậy dễ dàng làm tình cảm lạnh nhạt.
Nghe được tiếng hít thở đều đều truyền đến, khóe miệng hắn cong lên, thổi tắt ngọn đèn dầu, cũng nằm xuống đi ngủ.
Kiếp trước mỗi đêm hắn đều mất ngủ, đêm khuya khó chìm vào giấc ngủ, phải dựa vào uống thuốc mới có thể ngủ được hai ba canh giờ.
Lúc đầu cho rằng đột nhiên bên cạnh lại có thêm một người sẽ càng khó ngủ hơn.
Ai biết khi Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng, chuyện này làm cho hắn vô cùng bất ngờ.
Lúc này Thời Khanh Lạc đã sớm thức dậy rồi, đang đánh thái cực quyền dưỡng sinh.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cuộc sống ở đạo quán cũng không tệ, trái lại lão đạo trưởng không có ngược đãi bọn họ, mỗi ngày đều có thể ăn no.
Chẳng qua lão đạo trưởng không ăn đồ mặn, cho nên bọn họ cũng phải ăn theo, nhiều năm không ăn thịt, làm cho thân thể của nguyên chủ mất thăng bằng dinh dưỡng.
Sau khi về nhà Thời gia, dậy sớm ngủ muộn, mỗi ngày đều làm rất nhiều chuyện, ăn kém không nói, còn không cho ăn no nữa.
Nguyên chủ trực tiếp không đủ dinh dưỡng, làm cho làn da được xem là trắng nõn, cân nặng bình thường cũng trở nên xanh xao vàng vọt, thân thể còn có chút hư nhược.
Kiếp trước nàng chính là một đại mỹ nữ trước lồi sau vễnh, nguyên chủ và nàng có bảy tám phần giống nhau, nhưng vóc người bây giờ, thật làm cho nàng không dám nhìn thẳng.
Cũng may không có gương, chỉ có thể thấy bóng mình dưới nước, nếu không nàng sẽ khóc chết mất.
Cho nên nàng phải nhanh chóng điều chỉnh lại thân thể này, không nói có thể khôi phục được sắc vóc hoàn mỹ kiếp trước, nhưng ít nhất cũng phải khôi phục được bảy tám phần.
Đang suy nghĩ, nàng cảm giác sau lưng có một người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thời Khanh Lạc xoay người chỉ thấy Tiêu Hàn Tranh đang chống quải trượng đứng ở cửa phòng.
Tối hôm qua nàng lại cho hắn uống đường glu-cô, cùng với chất dinh dưỡng bổ sung năng lượng, quan trọng là nàng cho hắn uống nhiều nước suối không gian, cho nên hôm nay đã có thể xuống đất đi bộ được rồi.
Tiêu Hàn Tranh cười hỏi: "Nàng đánh quyền gì vậy?"
Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua quyền pháp như vậy, quả thật nhìn vào rất mềm mai, nhưng bên trong lại cất giấu sức mạnh.
Thời Khanh Lạc trả lời: "Thái cực quyền dưỡng sinh, sư phụ dạy ta."
"Chờ thân thể của huynh không còn yếu như vậy nữa, ta dạy cho huynh đánh bộ quyền này, có thể đả thông kinh mạch, bổ khí, cường tráng thân thể."
Tiêu Hàn Tranh cười gật đầu nói: "Được!"
Hắn đã gặp qua lão thần tiên trong miệng các thôn dân hai lần.
Nhìn đối phương gầy giống như quẻ củi vậy, thân thể cũng không tốt lắm, rất giống như mê mệt cái gì đó, thường xuyên không ngủ.
Không giống với người biết bộ quyền cường thân kiệt thể này.
Thời Khanh Lạc đã đánh xong.
Nàng vừa lau mồ hôi trên trán, vừa nhìn Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Huynh biết đậu hủ không?"
Tiêu Hàn Tranh không hiểu, "Đậu hủ là cái gì?"
Thời Khanh Lạc cười nói: "Một loại thức ăn."
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có đậu hủ, nhưng nàng không thể xác định trong thể giới này có đậu hủ hay không.
Bây giờ Thời Khanh Lạc nghe Tiêu Hàn Tranh nói như vậy, vậy chắc không có rồi.
Đậu hủ xuất hiện được ghi lại vào thời nhà Tống, bây giờ là Đại Lương, tương tự với thời sơ khai của nhà Đường.
Dù cho những nơi khác đã có, nhưng chỗ mà nàng đang ở tuyệt đối không có.
Thời Khanh Lạc nói: "Hôm nay chúng ta làm đậu hủ ăn đi."
Lúc nàng đi du lịch, có đi qua một nơi gọi là thôn đậu hủ.
Đậu hủ nơi đó chính là bảng hiệu thu hút khách du lịch, du khách không những có thể miễn phi đi thăm xưởng đậu hủ mà có thể có đi theo học làm đậu hủ.
Nàng và bạn của mình cũng đi học.
Lúc sắp đi, người bạn đó mua nước chát, còn đưa cho nàng một phần, nói trở về có thể tự mình làm đậu hủ.
Trên đường, sợ nước chát sẽ bị đổ ra trong rương hành lý, nàng đã bỏ vào trong không gian, sau khi trở về thì từ từ quên mất.
Lúc ở Thời gia sửa sang lại không gian, thì trong mốt góc nào đó nàng phát hiện phần nước chát này, thời gian của không gian không di chuyển, cho nên không bị quá giới hạn.
Cho nên nàng mới để Thời gia đưa đậu nành bồi gả với nàng.
Tiêu Hàn Tranh cười như không cười nhìn nàng hỏi: "Đây cũng là sư phụ nàng dạy sao?"
Thời Khanh Lạc chống lại ánh mắt thâm thúy giống như có thể nhìn thấu tất cả của hắn, cũng không chột dạ rời đi.
Trái lại, nàng cây ngay không sợ chết đứng gật đầu; "Đúng vậy, thành phần chính của đậu hủ chính là nước chát, ta cũng có mang từ trên núi xuống."
Tiêu Hàn Tranh là người thông minh như vậy, sống chung thời gian dài, nàng nhất định sẽ bị lộ chân tướng.
Xem ra bây giờ hắn đã bắt đầu nghi ngờ, mấy chuyện mà nàng biết không hẳn là học từ đạo quán.
Chẳng qua dù cho nghi ngờ, thì thế nào, nàng cũng không sợ.
Dù sao cứ cắn chết là do sư phụ lão đạo trưởng dạy, ai đi thăm dò cũng giống nhau, ai bảo lão đạo trưởng đã về cõi tiên rồi, còn làm nổ cả đạo quán nữa, chết không đối chứng.
"Được, phải làm thế nào, cần giúp không?" Mặc dù Tiêu Hàn Tranh nửa tin nửa ngờ, những cũng không truy hỏi.
Nếu tiểu tức phụ nói là học với lão đạo trưởng, vậy sau này ai hỏi đến, tất cả đều là học từ lão đạo trưởng đi.
Dù sao trong mắt người trong thôn, lão đạp trưởng chính là một lão thần tiên.
Thần tiên mà, tất nhiên sẽ có biết rất nhiều chuyện mà người bình thường chưa từng thấy qua.
Thời Khanh Lạc còn không biết, Tiêu Hàn Tranh đã tự động giúp nàng bổ sung rồi.
Chỉ cảm thấy người này không tệ, có thể đồng hành.
Tối hôm qua Thời Khanh Lạc đã để Tiêu mẫu giúp đỡ ngâm đậu nành.
Nàng hỏi: "Trong nhà có cối đá xay hay?"
Thời Khanh Lạc trả lời: "Trong nhà không có, trong thôn có một cối đá xay dùng chung."
"Nàng muôn xay đậu?"
Thời Khanh Lạc vỗ tay một cái: "Thông minh!"
"Ta để cho đám người nương đi xay đậu với ta, xay xong rồi mới có thể làm đậu hủ."
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Được, chờ thân thể của ta khỏe lại, cũng có thể giúp mọi người."
Hắn không cho rằng Thời Khanh Lạc muốn làm đậu hủ, chỉ dùng để hôm nay ăn, sau này đoán chừng sẽ còn làm thường xuyên.
Thời Khanh Lạc vừa nghe, liền hiểu được ý trong lời nói của hắn.
Nàng phát hiện Tiêu Hàn Tranh không chỉ có khí chất dung mạo phù hợp với thẩm mỹ của nàng, sự nháy bén thấu đáo này cũng rất hợp khẩu vị của nàng.
Trước kia nàng từ chối tất cả người theo đuổi, cũng bởi vì những người đó, không có cách nào ăn ý hoặc ăn nhịp với nàng cả.
"Ừ!"
Nàng gật đầu một cái.
Thời Khanh Lạc đi đến phòng bếp gọi Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội, xách đậu nành đã được ngâm và thùng đựng nước, đi đến nơi có cối đá xay trong thôn.
Trên đường đi gặp được một ít người, cũng sẽ chủ động chào hỏi với Tiêu mẫu.
Nhìn ra được, trong thôn nhân duyên của Tiêu mẫu cũng không tệ lắm.
Thời Khanh Lạc còn phát hiện người của thôn Hạ Khê còn chất phác hơn người của thôn Thượng Khê nhiều.
Cũng có người chủ động chào hỏi Thời Khanh Lạc, nàng tự nhiên hào phóng cười đáp lại.