"Chẳng qua không biết sau đó có phải người của Thời gia cảm thấy lương tâm bất an hay không, chủ động từ hôn với Ngô gia."
"Cụ thể nương cũng không biết tại sao Thời gia lại đồng ý, bọn họ chỉ nói là, Khanh Lạc muốn gả cho con, bọn họ phản đối cũng không được."
Tiếp đó lại kể lại chuyện Thời Khanh Lạc và mình trò chuyện với nhau cùng với tình huống gặp phải ở Thời gia cho Tiêu Hàn Tranh nghe.
Sau khi Tiêu Hàn Tranh nghe xong cũng nhớ ra rồi.
Đời trước lúc hắn điều tra Ngô gia thì phát hiện, trước khi Ngô gia kéo muội muội đi thành thân chôn cùng, Ngô gia đã chọn nữ nhi của Thời gia thôn Thượng Khê.
Nhưng vào ngày cô nương kia bị người Ngô gia đón đi, thì vô tình đập đầu chết mất.
Dựa vào tin tức chính xác, cô nương kia là bị mẹ ruột hại chết khi muốn bắt giao cho Ngô gia.
Sau đó mới có chuyện Ngô gia lại tăng tiền sính lễ, Đại bá mẫu và Tam thẩm độc ác của hắn nghe được, lập tức đưa muội muội của hắn đi chôn theo, được một trăm năm mươi lượng bạc.
Cho nên Thời Khanh Lạc chính là cô nương đã chết kia?
Hắn cũng không xa lạ gì với Thời gia, tứ thúc của Thời Khanh Lạc là bạn đồng môn ở học đường huyện thành của hắn, là một ngụy quân tử.
Hắn cũng nghe người khác nói một ít chuyện của Thời gia, người nhà như vậy sao có thể lương tâm bất an đi chủ động từ hôn chứ.
Càng không thể không có chuyện không muốn sinh lễ, trái lại còn đưa lương thực đến bồi gả, để cho cô nương nhà mình xung hỷ cho nhà hắn.
Hắn lại hỏi: "Thời Khanh Lạc nói không muốn sính lễ, Thời gia do nàng ấy giải quyết?"
Tiêu mẫu gật đầu: "Đúng vậy, lúc trước nương còn lo lắng Thời gia khó dây dưa, ai biết thành thân lại thuận lợi như vậy."
"Nhất định là Khanh Lạc giải quyết." Bà vẫn có thể nhìn ra được thái độ không vui của Thời gia.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu một cái: "Thì ra là như vậy."
Lúc hắn mới vừa nghe Thời Khanh Lạc cứu đệ đệ muội muội của hắn, thật ra thì có chút nghi ngờ có phải Thời Khanh Lạc cũng giống như hắn không.
Bởi vì biết kiếp trước hắn là người ở chức vị cao, cho nên lúc này mới cứu người, chủ động yêu cầu gả đến.
Nhưng nghe xong thì phát hiện, chắc là không phải, dựa theo tuyến thời gian của kiếp trước, lúc hắn tỉnh lại, Thời Khanh Lạc đã bị đập đầu chết rồi.
"Lão thần tiên là sư phụ của Khanh Lạc, cho nên con bé cũng rất lợi hại, lại là một người có phúc khí."
"Con có thể tỉnh lại, Khanh Lạc chính là phúc tinh của con."
Tiêu mẫu nhấn mạnh, "Con cũng đừng chê con bé là cô nương nhà nông, tương lai dù con có thi đậu Cử nhân, cũng không thể làm chuyện có lỗi với con bé."
Bà vẫn luôn biết con trai là người có chí lớn, đặt biệt là xảy ra chuyện lúc trước, bị kích thích lại càng thêm hăng hái hơn.
Nhưng ở trong lòng bà, Thời Khanh Lạc chính là ân nhân, là con dâu, là phúc tinh, không thể làm gì có lỗi với người ta được.
Trên mặt Tiêu Hàn Tranh đầy vẻ bất đắc dĩ nói: "Con đã biết, con sẽ không phụ nàng ấy."
Đời trước tất cả tinh lực của hắn đều đặt trong việc báo thù, không có cưới tức phụ, cũng không có chạm qua nữ nhân nào cả, thật không ngờ sống lại lại có thêm một tiểu tức phụ.
Còn về quy định hôn phối của quan phủ, giai đoạn trước hắn sống đầu đường xó chợ, không có người chủ động quản lý, giai đoạn sau thì đứng ở chức vị cao không ai dám cưỡng ép hôn phối cho hắn, cho nên hắn vẫn chưa lập gia đình.
Hơn nữa, quy định như vậy chủ yếu nhắm vào bách tính bình dân, thế gia quyền quý đến tuổi cưới gả, quan phủ cũng sẽ không đi ép buộc.
Chẳng qua nương của hắn nói đúng, mặc kệ Thời Khanh Lạc như thế nào đều là ân nhân cứu mạng của nhà hắn.
Chỉ một chuyện này, chỉ cần tương lai Thời Khanh Lạc không phản bội tổn thương người nhà, hắn sẽ đối tốt với nàng.
Tiêu mẫu nghe được nhi tử cam kết, cũng yên lòng.
Bà dùng khăn tay lau khô nước mắt trên mặt, đứng lên vui vẻ nói: "Con vừa mới tỉnh lại, nương để cho Bạch Lê đi nấu chút cháo cho con ăn, nương dẫn Nhị Lang tiếp tục đi chiêu đãi khách nhân."
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Được, vất vả cho nương rồi."
Sau khi ba người Tiêu mẫu rời đi, Tiêu Hàn Tranh dựa vào gối nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, lúc này mới mở mắt ra.
Chỉ thấy Thời Khanh Lạc bưng một cái chén đến.
Thời Khanh Lạc đi tới trước mặt Tiêu Hàn Tranh: "Nào, uống hết cái này đi."
Đây là đường glu-co nàng mới vừa lấy từ không gian ra, cho hắn bổ xung năng lượng một chút.
Tiêu Hàn Tranh nhận lấy, thấy trong chén là nước.
Nếu trước đó Thời Khanh Lạc đã cho hắn uống thuốc hạ sốt, bây giờ cũng không đến mức hạ độc hắn.
Hơn nữa chỉ cần vào uống vào, hắn có thể biết được có phải là thuốc độc hay không.
Vì vậy không do dự, bưng lên uống, ai ngờ không phải là nước, có vị ngọt.
Cũng không giống với mùi vị của đường trắng.
Hắn hỏi: "Đây là cái gì?"
Thời Khanh Lạc trả lời: "Nước đường, bồi bổ thân thể cho huynh."
"Cảm ơn!" Tiêu Hàn Tranh cũng không hỏi nàng lấy từ đâu.
Không biết tại sao, hắn luôn cảm giác Thời Khanh Lạc này, cũng không giống với cô nương đập đầu chết của kiếp trước.
Nhưng mỗi người đều có bí mật của mình, hắn cũng có, cho nên không cần phải cố gắng khai thác.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Tạm thời chúng ta chính là người một nhà, không cần khách sáo."
Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: "Cái gì là tạm thời là người một nhà?"
Thời Khanh Lạc cười trả lời: "Chắc nương của huynh cũng đã nói cho huynh biết, nguyên nhân tại sao ta gả đến đúng không."
"Ta muốn thoát khỏi đám cực phẩm Thời gia, lại không muốn gả cho loại gia đình cả một nhà sống chúng, gia đình có gia nãi, công công bà bà cường thế."
"Con người của ta, tính cách mạnh mẽ, người khác tôn trọng ta, ta sẽ tôn trọng họ ở vị trí ngang hàng, nhưng nếu muốn đè đầu ta làm trời làm đất, tuyệt đối không thể nào."
Nàng nhìn ra được Tiêu Hàn Tranh không đơn giản, thấy được tình huống lúc vừa mới tỉnh lại và lúc nói chuyện với đám Tộc trưởng, đoán chừng chính là bánh bao nhân mè đen.
Cho nên nếu muốn ngửa bài, mọi người đều là người thông minh, cũng không cần che che giấu giấu.
"Nói thật, mặc dù ta nói với người ngoài là mình tự nguyện gả đến xung hỷ cho huynh, là bởi vì thích huynh."
Nàng nắm bàn tay thành quyền, đặt bên miệng ho nhẹ một tiếng: "Nhưng trên thực tế, ta là nhắm vào nhà của huynh, ta cảm thấy gia đình huynh rất thích hợp với ta."
"Dù sao, trước khi ta chưa gả đến, cũng không quen biết huynh, càng chưa gặp huynh."
"Ý của ta chính là, nếu tương lai chúng ta không sống được với nhau, huynh có người trong lòng, hoặc thích một người nào đó, vậy chúng ta sẽ hòa ly."
"Cho nên, hiện tại chúng ta tạm thời là người một nhà."
Bây giờ nàng ngửa bài, là để cho Tiêu Hàn Tranh biết và yên tâm, nàng sẽ không ăn vạ nhà hắn và hắn, không hợp thì hòa ly, không có gì lớn lao cả.
Tiêu Hàn Tranh: ".." Vậy mà tiểu tức phụ còn nghĩ đến chuyện sau này hòa ly với mình.
Đời trước Tiêu Hàn Tranh có thể đi đến vị trí cao, đã tiếp xúc và tìm tòi học hỏi rất nhiều người.
Cũng vì vậy, hai lần nói chuyện với Thời Khanh Lạc, làm cho hắn cũng hiểu biết về tính cách của nàng.
Hòa phóng thẳng thắng dứt khoát, quả thật tính cách có chút mạnh mẽ, nhưng làm việc lại sạch sẽ gọn gàng.
Đây thật ra là tính cách mà hắn tương đối thưởng thức.
Có thể là liên quan đến chuyện từng trải qua, đối với loại nữ nhân nhu nhược nghe lời, không có chủ kiến hoặc là xem phu là trời, mặc dù cũng không chán ghét, nhưng hắn cũng không thích.Vì vậy đời trước, không phải không ai muốn gả cho hắn, trái lại rất nhiều nhà muốn gả nữ nhi cho hắn, cũng có nữ tử ái mộ chủ động gả cho hắn, nhưng hắn đều từ chối.
Hắn mong muốn là một nương tử có thế sóng vai với hắn, hiểu hắn, chẳng qua đời trước đến chết cũng không gặp được.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Cho nên cô chưa từng gặp ta, cũng chỉ gả đến nhằm vào gia đình của ta?"
"Nếu ta không tỉnh lại, không phải là cô sẽ thủ tiết sao?"
"Vậy nếu ta lớn lên xấu xí, hoặc là sau khi tỉnh lại tính cách không tốt, tệ hơn là còn đánh tức phụ nữa, vậy cô sẽ làm thế nào?"
Hắn có chút tò mò về chuyện này, nhìn ra được Thời Khanh Lạc không giống với người để mình bị ủy khuất.
Thời Khanh Lạc bật cười: "Ta cũng không phải là người ngốc, trước khi gả qua, tất nhiên là muốn xem thử huynh lớn lên có bộ dạng gì rồi."
"Ngày đó đưa thuốc cho nương huynh, ta nhân cơ hội nhìn thử bộ dạng của huynh."
"Nếu bộ dạng của huynh xấu xí, ta khẳng định sẽ không suy nghĩ đến chuyện gả cho nhà huynh."
Tiêu Hàn Tranh: "..." Nàng gả đến đây, gương mặt này của hắn còn có tác dụng quan trọng như thế.
Thời Khanh Lạc nói tiếp: "Hơn nữa mới vừa rồi ta cũng đã nói hết rồi, ta là nhắm vào nhà huynh, tất nhiên cũng có nguyên nhân từ nương, đệ đệ muội muội của huynh."
"Nhìn ra được tính tình của bọn họ hợp với ta, cho nên ta không sợ thủ tiết, dù cho không có huynh, ta cũng có thể dẫn theo bọn họ sống cuộc sống thoải mái."
Tiêu Hàn Tranh: "..." Thì ra ngay cả chuyện hắn không tỉnh lại rồi chết đi, nàng cũng đã suy nghĩ đến.
Hắn cảm ơn nàng.
Thời Khanh Lạc giơ quả đấm nhỏ lên quơ quơ, lại nói: "Còn về chuyện huynh tỉnh lại có tính tình không tốt, hoặc là đánh ta, vậy ta tuyệt đối sẽ đánh cho huynh kêu cha gọi mẹ, sau đó hưu huynh luôn."
"Tất nhiên, trước khi ta gả qua, cũng có nghe người trong thôn nhắc đến huynh."
"Không theo phụ thân giàu sang, lựa chọn nương nghèo khổ, từ chuyện này ta rất thưởng thức huynh."
"Muốn cái gì thì tự mình đến giành lấy, nếu vì quyền thế mà vứt bỏ nương đệ đệ muội muội ruột thịt, vậy huynh và phụ thân cặn bã kia có khác gì nhau đâu."
"Hơn nữa, nhìn tính tình của nương đệ đệ muội muội của huynh, là có thể nhìn ra được, huynh bảo vệ bọn họ quá tốt, ít nhất về chuyện đối xử với người thân, huynh sẽ không tệ."
"Tổng hợp lại tất cả, huynh là một người có trách nhiệm, có lòng cầu tiến."
"Cho nên ta mới chủ động lựa chọn nhanh chóng đến xung hỷ cho huynh."
Mặc dù Thời Khanh Lạc sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng làm chuyên gia nghiên cứu nông nghiệp, cho nên đối với quan hệ qua lại, nàng càng thích thẳng thắng, không thích vòng vo và tính toán.
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, thì ra tiểu tức phụ đã suy nghĩ nhiều như vậy mới gả cho hắn.
Chẳng những tính tình thẳng thắn gọn gàng, còn là một cô nương thông minh nữa.
Đời trước lục đục với nhiều người, tính toán lần nhau chơi đùa đầu óc, thật ra hắn cũng rất mệt mỏi.
Bây giờ tiểu tức phụ làm việc thẳng thắng như vậy, hắn cảm thấy rất tốt, ít nhất sống chung không mệt, còn rất thú vị.
Nếu như tiểu tức phụ đã thản nhiên thẳng thắng như vậy, vậy hắn cũng không vòng vo: "Ta không có người trong lòng, sau này cũng sẽ không thích người khác, cho nên cô không cần suy nghĩ đến chuyện hòa ly."
Thời Khanh Lạc nhìn hắn một cái: "Vậy nếu tính cách của chúng ta không hợp thì sao, hoặc là sống chung không được hài hòa? Vậy ta khẳng định cũng muốn hòa ly."
"Ta cảm thấy giữa phu thê, nếu thật sự muốn sống chung, không phải là tâm ý tương thông, thì ít nhất cũng phải có cơ sở tình cảm mới được."
Tiêu Hàn Tranh: ".."
Tiểu tức phụ nhà nào mới gả đến ngày đầu tiên, đã thẳng thắng nói chuyện hòa ly với tướng công của mình như vậy?