Đồ Minh thật sự giao việc chuẩn bị buổi đào tạo giao cho Lư Mễ.

Sau khi nhận việc, Lư Mễ nhìn tài liệu trên màn hình, người trong tài liệu có phong cách rất đặc biệt, không giống như những thầy đào tạo truyền thống. Cô tìm kiếm trên mạng, quả nhiên đúng như dự đoán, là một thiên tài.

Cô gửi một bản cho Thương Chi Đào: “Nhìn cái này xem, có giống lừa ngang ngược không?”

Thương Chí Đào mở ra xem, người đàn ông mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, không phải nói, thật sự rất giống, cười phì một tiếng: “Giống.”

“Will gửi tài liệu về người đàn ông này cho chị, bảo chị hợp tác với bộ phận đào tạo để tổ chức cho người này đào tạo cho mọi người. Nói là muốn nâng cao khả năng thầm mỹ và mắt nhìn, chậc chậc. Người đàn ông này trông tuyệt thật.” Lư Mễ lại nói bậy bạ với Thượng Chi Đào: “ Will như thế này mà bạn bè của anh ta ngược lại lại rất ngầu.”

“Chị chia tay rồi, bây giờ chị tự do, chị muốn cùng ai ngủ thì ngủ.” Thương Chí Đào cũng nói nhảm với cô, chị em tốt nói chuyện với nhau, có thể phân biệt câu nào thật câu nào giả.

“Không cần dỗ dành chị, chị không sao.” Lư Mễ cứng miệng nói. Ở bên nhau bao nhiêu năm, sao có thể nói không sao là không sao được. Trong lòng cô vẫn rất phiền muộn, nhưng ban ngày vẫn tỏ ra thoải mái với mọi người người như không có chuyện gì xảy ra. Như bố cô nói, yêu đương là cái gì, là nói càng nhiều càng thấy thú vị! Lư Mễ cảm thấy bố nói rất đúng, sống cùng nhau đến già, nói chuyện đến hết đời, người khác quản được chắc?

Cô với Thượng Chi Đào đang nói hăng say, thì Đồ Minh gọi điện tới: “Lumi đến phòng 501 họp video.”

“Được, tôi đến ngay đây.” Lư Mễ cúp điện thoại, nháy mắt với Thượng Chi Đào: “Người đàn ông này đến rồi sao?” Cô vội vàng trang điểm lại, bôi son, đi giày cao gót đến phòng 501. Sau khi vào phòng họp nhìn thấy Tracy đã đến, thư ký đang kết nối phòng họp video, Lư Mễ ngồi xuống cạnh Tracy, hai người phụ nữ liếc nhìn nhau. Đồ Minh vậy mà phát hiện  trong ánh mắt của họ có sự ăn ý kỳ lạ, anh gửi tin nhắn cho Luke: “Tracy và Lumi có quen sao?”

“Chuyện dài lắm. Sau này tôi sẽ đích thân kể cho anh.”

”Được. “

Phòng họp video được kết nối, Lư Mễ nhìn thấy người đàn ông “hoang dã” tên Diêu Lộ An lúc này đang ở trên bãi biển, tóc vẫn còn ướt chào mọi người: “Xin chào mọi người.”

Những người khác cũng ríu rít chào hỏi.

Đồ Minh nhanh nhẹn cắt ngang lời chào hỏi của mọi người: “Cảm ơn mọi người đã hợp tác tham gia buổi tập huấn ngày hôm nay. Tài liệu tôi vừa phát cho mọi người rồi, nên tôi không giới thiệu lại vị này nữa. Tôi sẽ giới thiệu những nhân viên tham dự một chút: Tracy, người phụ trách phòng nhân sự, cũng là người cũng chịu trách nhiệm về mô-đun đào tạo; Lucy, quản lý đào tạo cấp cao, có nhiều năm kinh nghiệm đào tạo;  và Lumi, người liên hệ của bộ phận tiếp thị; quản lý thị trường cấp cao. Tiếp theo, xin mời Lucy nhanh chóng giới thiệu qua về nhu cầu của Lăng Mỹ."

Diêu Lộ An trước tiên mỉm cười nói: “Nghe Will vậy.” Anh ấy rất hiểu phong cách làm việc của Đồ Minh.

Lư Mễ nhìn kỹ Diêu Lộ An trong video, người đàn ông này có làn da rất đẹp, chiếc áo khoác chống nước bám vào cơ thể, cơ ngực lộ rõ , khi cười có lúm đồng tiền lộ rõ trên má. Lư Mễ đột nhiên cảm thấy người chị họ Lư Tinh vừa mới ly hôn của cô thì nên ở bên một người đàn ông như vậy có lẽ có thể thay đổi được chút tính tình.

Lư Mễ ngồi đó nghe họp, ngay cả ghi chép cũng không làm, Đồ Minh nhìn bộ dạng “việc không liên quan tới tôi” của cô liền gửi cho cô một  tin nhắn: “Làm phiền cô sau kết thúc gửi cho tôi biên bản ghi chép cuộc họp.”

“Ừm, được.” Lư Mễ trả lời một câu, nhưng vẫn không có bất kỳ một động tác ghi chép nào.

Đồ Minh với Lư Mễ đã tranh cãi với nhau rất nhiều lần nên cũng coi như có chút thân thiết, bây giờ anh cũng coi như hiểu được tính cách của cô, trong lòng biết cô tự có chừng mực, nên không quan tâm dến cô nữa. Quả nhiên, hội nghị vừa kết thúc được khoảng năm phút, Lư Mễ đã gửi một bản tóm tắt cuộc họp vào trong nhóm tập huấn, ngắn gọn xúc tích, giải thích rõ ràng mọi việc.

Đồ Minh ở trong nhóm tập huấn cảm ơn cô: “Lư Mễ vất vả rồi.”

Lư Mễ lại một biểu cảm: Cái đó có cái gì đâu.

Lư Mễ có trí nhớ rất tốt, cô cũng lười ghi chép biên bản cuộc họp, trừ lúc nào cần thiết cô mới cố ra vẻ. Ở trong mắt cô, những người trong cuộc họp gõ cạch cạch trên máy tính để ghi chép cuộc họp và những người giơ điện thoại lên chụp đều giống nhau, trở về chắc chắn cũng sẽ không xem lại. Đây không phải bị bệnh sao!

“Mọi người nhớ kết bạn với thầy tập huấn, có thể liên lạc cho thuận tiện.”

Lư Mễ là người đầu tiên kết bạn với Diêu Lộ An, cô có chút tò mò với cái người “hoang dã” tên Diêu Lộ An này, sau khi kết bạn cô nhấp vào vòng bạn bè của anh ấy, đều là những trải nghiệm khi đi du lịch khắp thế giới, những bức ảnh phong cảnh, văn hóa đều rất đẹp, thỉnh thoảng có một vài bức ảnh của anh ấy, thực sự rất nổi bật.

Lư Mễ nghiêm túc nói với Thượng Chi Đào: ”Em chờ chị điều tra xem người đàn ông này có còn độc thân hay không, nếu còn độc thân, chị sẽ bắt cóc anh ấy hiến tế cho em. Còn nếu em không thích, chị sẽ bắt cóc anh ấy đem cho Lư Tinh.”

Lư Mễ đoán được có lẽ Thương Chi Đào thích kiểu đàn ông này, thấy người đàn ông này cô nghĩ ngay đến Thượng Chi Đào, dù thế nào thì người đàn ông mà người chị em của cô ngủ cùng nhất định là người đỉnh nhất!

Thượng Chi Đào bị cô chọc cười, lôi kéo cô tới phòng vệ sinh, vừa đi vừa cười ầm ĩ: “Chị thấy người đàn ông tốt không để lại cho mình dùng mà nghĩ ngay đến em, chị đúng là chị em tốt của em!”

“Đương nhiên rồi!” Lư Mễ đặt tay lên vai Thượng Chi Đào, nghe thấy một giọng nói lạnh lùng sau lưng: “Tránh đường.”

Quay đầu lại cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Luke, Lư Mễ mỉm cười với anh ta, sau đó quay sang nói với Thương Chí Đào: “Tôi nghĩ người đàn ông đó khi tức giận cũng sẽ giống Luke của chúng ta.”

“Giống tám phần.” Thượng Chi Đào làm như thật gật đầu.

Hai người đi vào phòng vệ sinh, Lư Mễ lấy son ra, son lên môi mình, cô soi gương nhấp nhấp môi, rồi đưa son cho Thượng Chi Đào.

“Buổi tối chị có hẹn sao?”

”Có hẹn với Lư Tinh, chị ấy vừa mới ly hôn, mỗi ngày giở  một trò khác nhau. Hôm kia nửa đêm chị ấy gọi điện cho chị bảo chị đến nhà cắm hoa cùng chị ấy.” Người chị họ này của Lư Mễ đúng là thần tiên, ly hôn một cách rất gọn gàng nhẹ nhàng, tình nguyện một mình tự dưỡng thương cũng không chịu quay về lối cũ. Cả đời kiên cường một lần, một lần nhớ đến cuối đời luôn.

“Chị Lư Tinh thật lợi hại.” Thượng Chi Đào từ đáy lòng khen một câu.

Lư Mễ không đến chỗ Lư Tinh.

Phòng nhân sự hành động rất nhanh, trong vòng vài giờ đã đưa ra kế hoạch, hẹn sau giờ làm việc họp bàn bạc kế hoạch. Chúng tôi hẹn gặp nhau sau giờ làm để bàn kế hoạch. Lư Mễ nhìn thời gian họp, cô nói với Thượng Chi Đào: “Chúng ta không dám gây sự với người của Tracy.”

“Có người mà chị không dám đắc tội sao? Chị chỉ đơn giản là cho Tracy mặt mũi mà thôi.”

Lư Mễ cười hì hì. Tracy rất tốt với cô, lúc trước có một sếp cho rằng Lư Mễ không dễ kiểm soát muốn loại bỏ cô, Tracy cảm thấy điều đó không đúng. Còn Lư Mễ thì cảm thấy Tracy là người rất tốt, ít nhất là tương đối công bằng.

Cuộc họp này kéo dài rất lâu, ban đầu nói sắp xếp lịch trình xen kẽ với thời gian triển lãm diễn ra, kết quả là dù sắp xếp như thế nào thì cũng thiếu mất vài thành viên cốt cán.

“Nếu trùng với thời gian triễn lãm thì sao? Ở ngày triển lãm thứ hai, những người khác có thể đến khu vực địa phương.” Đồ Minh đề nghị.

“Ngân sách ở đâu? Lấy chỗ nào ra?” Tracy hỏi anh.

“Còn có khoảng 20% phí xây dựng đội ngũ, đủ dùng rồi.”

“Được, vậy thì cảm ơn Will.” Tracy cảm ơn Will.

Cuộc họp kéo dài đến gần chín giờ, Đồ Minh thấy mọi người đều có chút mệt mỏi, liền đề nghị: “Cùng nhau ăn bữa khuya nhé?”

Tracy là người trả lời đầu tiên: “Được, đi thôi.”

Lư Mễ hỏi Lư Tinh: “Chị ở một mình được không thế?”

“Sao không được? Chị gặp được ông lão ở dưới tầng nhà em, ông ấy kéo chị đến nhà uống rượu, một phòng toàn người, rất náo nhiệt. À còn nữa, chị vừa thấy Trương Kình đứng hút thuốc ở dưới lầu nhà em, lúc em về nhớ cẩn thận.”

“Được, em biết rồi.”

Đồ Minh lái một chiếc xe rất bình thường, nhưng mời mọi người ăn cơm lại rất hào phóng, bên cạnh công ty có rất nhiều nhà hàng Nhật đã mở nhiều năm, anh chọn quán đắt nhất, còn thanh toán trước. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, anh đến công ty lâu như vậy, mà lại chưa sắp xếp một buổi liên hoan bộ phận, không giống như những sếp khác sẽ ăn cơm với nhân viên của mình vào ngày đầu tiên nhận chức. Lư Mễ cảm thấy anh ấy là một kẻ lập dị, làm cho người ta không tài nào hiểu nổi.

Cô ngồi đối diện Đồ Minh, bên cạnh là Tracy và Lucy, Lư Mễ sợ cái tên Lucy này, luôn cảm thấy như mình bị Lý Lôi và Hàn Mai Mai theo dõi. Cô bị chính tưởng tượng của mình chọc cười. Người khác nhìn cô, cô chỉ lắc đầu: “Không sao đâu, tôi bị khùng ấy mà.”

Cười xong cô tập trung ăn, cô thích ăn sashimi, Đồ Minh ăn rất ít, vô cùng quý ông chiếu cố ba cô gái.

Trong bữa ăn Tracy hỏi Đồ Minh: “Phòng thị trường vẫn còn hai HC*, bắt đầu thông báo tuyển dụng chưa?”

( * ) HC: “Headcount” là thuật ngữ được sử dụng để chỉ số lượng tổng nhân viên hoặc thành viên trong một tổ chức tại một thời điểm cụ thể. Headcount trong lĩnh vực nhân sự bao gồm tất cả các loại nhân viên mà tổ chức đó có, bao gồm những người làm việc toàn thời gian, bán thời gian, những người có hợp đồng làm việc, thực tập sinh, và bất kỳ loại hình lao động nào khác mà tổ chức sử dụng.

“Bảo HR nhanh chóng giúp sàng lọc CV.”

“Nếu cậu dùng nhân viên cũ vẫn thuận tay thì không cần đổi, cũng không cần phải khiêng kị như vậy. Quan trọng vẫn là tinh thần đồng đội.” Nói bóng nói gió là anh cũng phải có người của mình, chúng ta ngầm hiểu là được rồi.

“Có một người thích hợp, CV đã được chuyển cho HR sàng lọc rồi.”

”Vậy là tốt rồi. “

Lư Mễ nghe được điều này chợt nghĩ đến một việc, hai năm nay Lăng Mỹ đã thắt chặt việc việc tuyển dụng. Tỷ lệ người ra vào là 1:1 , nếu có hai HC, có lẽ là muốn sa thải hai người, vì không có nghe nói công ty muốn tăng thêm HC. Chuyện này thật thú vị.

Một mực cúi đầu ăn cơm cuối cùng cô cũng ngẩng đầu, liếc nhìn Đồ Minh.

“Sếp đến lâu như vậy mà còn chưa tổ chức liên hoan đâu! Cô nói: “Hay là sau khi đoàn đội thay đổi xong thì chúng ta tụ họp nhé?”

Chẳng ai ngờ cô đang yên lặng ăn cơm lại nói một câu như vậy, thế là đều nhìn sang cô. Tất nhiên Tracy hiểu ý của Lư Mễ, nhưng cô không trả lời, bộ dạng một mực ngồi xem kịch.

“Được.”

Điều làm Tracy ngạc nhiên đó là, Bối Minh không sử dụng bất cứ lời nói trang trọng nào cả, cũng không quanh co, chỉ vẻn vẹn một chữ “được” trả lời Lư Mễ. Điều này rất thú vị. Khi Luke muốn chiêu mộ Đồ Minh, Tracy đã cùng anh thảo luận: Đồ Minh có lý lịch rõ ràng, chính trực, từng thực hiện nhiều dự án lớn, nhưng trông anh không giống một nhà tiếp thị, tại sao anh ấy không tìm một người phù hợp hơn với tính chất của Lăng Mỹ?

Nguyên văn lời nói của Luke là: Mấy năm nay bị cô ảnh hưởng cũng không biết Lăng Mỹ có tính chất gì. Tôi chỉ biết Đồ Minh là rượu nồng độ thấp, muốn biết ngon hay không phải nếm kỹ mới biết.

Tracy hôm nay đã nếm thử, quả nhiên là có chữ “được” này rất đỉnh, hù dọa người mà không gây ra tiếng động nào.

“Vậy ai sẽ bị sa thải?” Lư Mễ nghiêng cổ hỏi.

”HR sẽ tìm người đó nói chuyện.”

Đem quả bóng đá sang cho Tracy. Thực ra hai vị trí này đã được công ty giao cho Đồ Minh, anh đã yêu cầu tuyển dụng hai người phù hợp, việc đào thải nhân viên sẽ được bàn bạc sau một năm. Tracy thấy Lư Mễ nhìn mình đành phải hợp tác với Bối Minh: “Ừ, HR sẽ tìm nói chuyện.”

Nói xong cô ấy chợt cười.

Lư Mễ chợt nhận ra mình đã bị lừa, hừ một tiếng.

Đồ Minh cũng không đắc ý sau khi trêu đùa thành công, tiếp tục nói chuyện với Tracy. Anh hỏi về một số vấn đề liên quan đến cơ cấu tổ chức của Lăng Mỹ. Tracy nói chuyện cùng với anh, ngược lại cảm thấy rất thú vị. Khi bữa cơm kết thúc Lư Mễ nói đùa: “Tôi muốn đi khoe với mọi người, bữa liên hoan đầu tiên của Will ở công ty là đi với tôi.”

“Tôi khuyên là cô không nên khoe.”

“Vì sao?”

“Bởi vì chúng ta đã ăn liên hoan trong lúc cô nghỉ phép. Vào một bữa trưa, đột nhiên có ý tưởng nên đi luôn.” Đồ Minh mỉm cười với cô: “Mọi người sợ cô buồn nên không thảo luận trong nhóm.”

Đ.m

Lư Mễ chửi thầm trong lòng, đứa cháu trai này thế mà chơi trò gián điệp? Cô gửi tin nhắn cho Daisy để hỏi xem có phải như vậy không, Daisy nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy. Hôm đó sau khi kết thúc cuộc họp, thuận đường đi ăn luôn.”

“. . . ” Lư Mễ trả lời bằng ba dấu chấm lửng.

“Đúng rồi, cô xác định nhận công việc đào tạo sao?” Daisy hỏi cô.

“Nếu không thì sao?’

”Được rồi, hôm nay Serena nói với tôi cô ta muốn nhận nó, cô ta còn hỏi tôi có chắc chắn không. Tôi chỉ tiện hỏi cô thôi.”

Trò chuyện công việc như thế này, Lư Mễ không nói nhiều trực tiếp nói luôn: “Cô nói với Serena, nếu cô ta muốn nhận công việc này thì đến mà gặp sếp, tôi cũng không biết tại sao sếp lại chụp cái mũ này lên đầu tôi!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play