Chương 1

Lư Mễ thức dậy lúc trời còn chưa sáng.

Cửa hàng ngay lối vào tiểu khu đã mở cửa từ sáng sớm, một làn gió vô hình mang theo mùi bánh quẩy bay qua cửa sổ xộc vào mũi, cô mơ hồ nghe thấy tiếng chào hỏi của các cô chú đang đi dạo buổi sáng.

Tối qua cô đi quán bar có uống chút rượu, nhưng sáng nay lại thức dậy đặc biệt sớm, trong bụng kêu ùng ục ục, thì ra là đói bụng nên tỉnh.

Cô nằm ở trên giường, mắt giật giật do vừa mới tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, đấu tranh rất lâu giữa việc dậy ăn sáng hay tiếp tục ngủ, cuối cùng thì bánh quẩy đã thắng. Bánh quẩy giòn xốp, cắn một miếng phát ra âm thanh giòn tan, sau đó sau đó lại ăn thêm một miếng dưa muối nhỏ. Thực sự là mỹ vị nhân gian.

Trong lòng tự mắng mình là một con quỷ thèm ăn, rời giường đánh răng rửa mặt. Hai phút sau, Lư Mễ bước ra ngoài như một cơn gió. Đôi chân trắng nõn mang một đôi dép nhựa, móng chân sơn màu đỏ bí ngô đính thêm đá, bước đi dưới ánh đèn đường vào buổi sáng sớm phát ra ánh sáng lấp lánh.

Quán ăn sáng bốc hơi khói nghi ngút trong ánh sáng sớm mai. Trước cửa có bày vài bộ bàn ghế nhỏ. Đã có vài ông bà cụ dậy sớm ngồi ở đó. Nhìn thấy Lư Mễ, thì hỏi: "Lư Mễ, hôm nay dậy sớm thế."

"Chào buổi sáng, bà Trương! Lúc nãy cháu đang ngủ, mùi bánh quẩy xộc thẳng vào mũi, thơm không chịu nổi nên cháu đành phải dậy!"

Họ đều là hàng xóm cũ từng sống trong ngỏ hẻm. Trong quá trình tái thiết đô thị cách đây 20, 30 năm, một số gia đình được phân đến tiểu khu này. Về sau gia đình Lư Mễ lại gặp phải một vụ phá dỡ nên bố mẹ cô đã để lại căn nhà này cho cô còn họ tìm một nơi khác rộng rãi hơn để hai ông bà có thể sống tự do tự tại.

Lư Mễ ngồi đối diện bà Trương, thuận tay vén mái tóc dài gợn sóng lên, đặt một chân lên chiếc ghế gỗ rồi hét lên với ông chủ: “Hai bánh quẩy, một bát đậu phụ sốt tương và một đĩa dưa chua! Ông chủ nhớ rưới thêm nước tỏi vào đậu phụ"

Bà Trương trêu trọc cô: “Không đi làm sao mà đòi rưới thêm nước tỏi vào đậu phụ”

“Cháu có cùng người nào hôn nhau đâu mà lo chứ.”

Lư Mễ nói xong, mọi người xung quanh đều bật cười. Ông chủ đưa bánh quẩy cho cô hỏi: “Ăn xong có về ngủ tiếp không?”

"Không được ạ. Hôm nay cháu không thể đến muộn. Sếp mới của cháu có thể sẽ đứng trước cửa công ty bắt cháu!"

Ông lão ngồi bên cạnh không tin bèn nói: “Cháu mà còn sợ ông chủ bắt sao?” Lư Mễ có vẻ không mấy quan tâm đến công việc mà hôm nay lại nói sợ bị sếp bắt.

“Gia gia ông thật đúng là coi trọng cháu, cháu nhát gan lắm!” Lư Mễ cắn một miếng bánh quẩy. Từ nhỏ cô đã không kén chọn đồ ăn, cái gì cũng có thể ăn, chỉ là sức ăn của cô không lớn, cái này một miếng cái kia một miếng, cuối cùng thì cũng chẳng ăn được bao nhiều.

Cách đây vài ngày, bố mẹ đã bàn với cô bảo cô chuyển về sống cùng bố mẹ nhưng cô không chịu. Nguyên nhân là cô cảm thấy tiểu khu này rất tốt, cô luyến tiếc không khí khói lửa của tiểu khu, còn có không khí ấm áp giữa những người hàng xóm.

Ông lão ngồi bên cạnh hỏi cô: “Thứ bảy cháu có đi ăn tối với bà cháu không?”

“Có ạ, thứ bảy nào cháu cũng đi ăn với bà cháu. Lầm trước bà cháu còn hỏi thăm ông, cháu nói ông rất khỏe. Nếu không tuần này ông đi cùng cháu nhé?”

“Ông không đi. Hôm nào để tự bà của cháu đến tìm ông uống rượu.”

“Được ạ!” 

Lư Mễ ăn sáng rồi về nhà. Cô trang điểm cẩn thận, đeo một cặp kính áp tròng màu xanh mắt mèo. Cô trông hơi giống một tiểu yêu tinh. Cơn mệt mỏi do uống rượu tối hôm trước đã biến mất, bây giờ Lư Mễ còn vui vẻ đến mức huýt sáo trước gương soi trước khi ra ngoài.

Lư Mễ đang đứng dưới tầng công ty mua cà phê thì nhìn thấy bạn tốt kiêm đồng nghiệp Thượng Chi Đào, ôm cổ cô nàng hỏi: “Xem hôm nay chị gái em trang điểm như thế nào?”. Mặt cô xoay trái xoay phải trông rất vui vẻ.

Thương Chi Đào cẩn thận nhìn cô, giơ ngón tay cái lên nói: "Tuyệt vời."

Lư Mễ lại mỉm cười, cầm ly cà phê của mình đi vào thang máy. Trong thang máy có rất nhiều người nên hai người phải chen chúc nhau để đi vào, Lư Mễ thúc giục mọi người: “Mời vào mời vào, bên trong có chỗ trống đấy! Anh đang giả giờ sao?" Sau rất nhiều nỗ lực, cô kéo được Thượng Chi Đào chen vào. Cửa thang máy cuối cùng cũng đóng lại. Thượng Chi Đào thì thầm với Lư Mễ: “Hôm nay sếp mới của chị nhậm chức, chị đã nghe tin gì chưa?”

"Anh ta làm gì thì làm! Chỉ cần anh ta là đàn ông và còn sống thì chị đếch sợ anh ta. Cùng lắm thì chị ngủ với anh ta." Lư Mễ nói chuyện lúc nào cũng như vậy, miệng lưỡi dẻo quẹo, trong thang máy có những đồng nghiệp biết cô, nghe cô nói vậy cũng không coi là thật mà chỉ cười lớn.

Lư Mễ nói huơu nói vượn, chính cô còn không nhớ mình thuận miệng nói bậy bạ cái gì mà lại có người lại tưởng là thật.

Ở bên trong thang máy một đôi mắt sâu thẳm xuyên qua khe hở nhìn vào đôi khuyên tai lủng lẳng của Lư Mễ, với vẻ mặt không mấy thân thiện.

Đồ Minh không ngờ rằng mới buổi sáng ngày đầu tiên đến công ty mới, anh đã nghe thấy các cấp dưới nữ công khai trêu chọc mình trong thang máy, hiệu quả của những trò đùa như vậy càng được khuếch đại lên gấp bội. Điều này làm cho anh cảm thấy như mình bị vả một cái vào trán. Anh sợ nhất bị người khác nói những chuyện như vậy như một trò đùa, đồng thời cảm thấy hành vi như vậy là không thể chấp nhận được. Theo lời người bạn chí cốt của anh thì là: “Vô cùng cổ hủ”

Đi theo sau mọi người ra khỏi thang, Đồ Minh nhìn thấy người phụ nữ công khai trêu trọc mình đi một đôi giày cao gót, vặn vẹo vòng eo thon thả chào mọi người: "Chào buổi sáng, mọi người đã ăn gì chưa?"

"Trông cô ổn đấy!"

"Mới đi công tác về sao?"

“Trận đấu tối qua thế nào?”

Trên người cô xịt nước hoa, hương thơm thoang thoảng hòa vào không khí, mùi thơm dễ chịu khác thường, nhưng Đồ Minh lại không thích nó, quá mãnh liệt, khiến thời tiết đầu hè có chút bồn chồn. Trong suốt quảng đường cô nói chuyện không ngừng cho đến khi rẽ vào chỗ làm việc.

Đúng như dự đoán, họ là nhân viên của bộ phận anh.

Đồ Minh đã lãnh đạo đủ loại nhân viên, dù ở nơi riêng tư có thế nào đi nữa thì ít nhất họ đều cư xử đúng mực ở nơi công cộng. Hôm nay đúng là lần đầu tiên anh thấy một nhân viên như vậy. Anh có thị lực rất tốt nên thấy được tên của cô nàng nhân viên cá biệt trên vách ngăn nhân viên: lumi.

Lư Mễ ngồi xuống bàn làm việc, ngước lên nhìn thấy một người đàn ông đang bước vào văn phòng của sếp lớn Luke. Người đàn ông này có dáng người thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ không mấy hòa đồng. Xoay cái ghế chuyển tới bên cạnh Thương Chi Đào nói: “Em có nhìn thấy người vừa mới vào không? Anh ta chắc không phải là sếp mới của chị đâu nhỉ? Không phải mọi người nói sếp mới là người dẫn đầu xu hướng sao? Sao trông anh ta có vẻ bực bội thế!”

Thượng Chi Đào bị cô chọc cười: “Em cũng mới nhìn thấy, nhưng em thấy anh ta vô cùng nghiêm túc đấy chứ.”

“Ai quan tâm chứ.”

Lư Mễ xoay ghế quay trở lại vị trí làm việc của mình, bật máy tính lên bàn giao công việc cho nhà cung cấp. Cô làm việc nhanh nhẹn, hiệu xuất cao, ngón tay gõ vào bàn phím máy tính liên tục không ngừng nghỉ. Tình cờ cô ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông đó bước ra từ văn phòng của Luke. Đúng lúc này nhóm làm việc có thông báo: "Mời mọi người đúng 10h30 đến phòng 501 tham gia cuộc họp."

"Flora, anh chàng vừa rồi có lẽ là sếp mới của chị." Lư Mễ nói với Thượng Chi Đào. Lăng Mỹ có văn hóa đặt tên tiếng Anh, mỗi nhân viên đều phải có tên tiếng Anh, vì vậy trước khi gia nhập công ty cần phải có một cái tên tiếng anh. Cô lười nghĩ nên thuận tay điền phiên âm tên tiếng Trung của mình là Lumi, còn tên tiếng Anh của Thượng Chi Đào là Flora.

Lư Mễ cực ghét mọi người gọi cô bằng tên tiếng Anh trong công ty. Điều đó khiến cô nghĩ rằng họ chỉ đang làm gia vẻ thôi.

Cô mang theo notebook cùng đồng nghiệp đến phòng 501. Phòng họp chật kín người, Luke ngồi cùng người đàn ông đó. Anh ta ngồi thẳng, hơi gật đầu khi có người chào, khóe miệng mỉm cười nhưng lại mang vẻ xa cách. Có chút giống một ông lão, toàn thân mang đầy tri thức.

Lão sói đuôi lớn.

Một từ đó chợt hiện lên trong đầu Lư Mễ. Quanh năm cô gặp rất nhiều người khác nhau, khi gặp một người có hành động như vậy, cô vô thức cảm thấy đối phương đang giả vờ khoe khoang làm bộ. Cô thích những người đàn ông giống như Luke, anh ta có thể tấn công và rút lui tùy ý, bản chất của sói hiện rõ trên khuôn mặt anh ta mà không cần giả vờ.

Lư Mễ không mấy hứng thú với cuộc họp như vậy nên tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế sau rồi cong lưng chuẩn bị chuồn qua đó. Thái độ lười biếng vô cùng rõ ràng. Khi cô ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Luke đang liếc nhìn cô với vẻ giễu cợt, trái tim cô tan nát. Luke nói cô là “bùn nhão không thể trát tường”, cô như vậy thì đã làm sao, trát không được thì trát không được, trát cô lên tường để làm cái gì? Trên tường phơi gió phơi nắng có cái gì tốt?

Trên máy tính, nhà cung cấp vẫn đang nói chuyện với cô về công việc, cô hơi cúi đầu trả lời tin nhắn, tiếng móng tay dài gõ trên bàn phím giống như là đang tốc ký lại cuộc họp này.

Đồ Minh liếc nhìn cô, lông mày nhíu lại, rồi anh quay mặt đi. Tương lai còn dài, cấp dưới cũng cần phải có kỹ luật, bây giờ anh không cần phải nóng vội. Anh đã từng dạy ở trường học hai năm, thực ra việc dạy dỗ học sinh và dạy dỗ nhân viên cũng không khác nhau lắm.

"Tôi tên là Đồ Minh, mọi người có thể gọi tôi là Will. Văn phòng ở ngay đối diện chỗ làm của mọi người. Hoan nghênh mọi người đến giao lưu." Đồ Minh không chuẩn bị sẽ nói gì cả, việc đó không cần thiết. Bản thân anh cũng không thích quá long trọng, cứ đơn giản là tốt nhất. Ngay cả màu sắc quần áo của anh cũng đều là đen, trắng và xám không bao giờ lỗi mốt.

Anh không yêu cầu cấp dưới giới thiệu bản thân, anh cảm thấy nó giống như một cuộc hẹn hò quy mô lớn, rất lúng túng. Sau khi giới thiệu ngắn gọn, anh nói: “Tiếp theo, tôi sẽ nhờ bộ phận Tracy giúp tôi sắp xếp một cuộc trao đổi trực tiếp, không cần chuẩn bị gì cả, chỉ là trò chuyện bình thường, tìm hiểu nhau thôi.”

Cuộc họp cứ như vậy mà kết thúc.

Lư Mễ tham dự cuộc họp kéo dài năm phút nhưng không tìm thấy một tí thông tin gì hữu ích gì. Sếp mới không nói một lời nào vô nghĩa, thậm chí dấu chấm câu cũng lười dùng. Tất nhiên, anh ta cũng không nói điều gì nghiêm túc cả. Thật kỳ lạ. Quả nhiên, Luke đã thuê một người giống hệt anh ta. Khi rời khỏi phòng họp, cô quay lại nhìn thoáng qua thì thấy Đồ Minh đang đứng trước bàn hội nghị nhìn mọi người. Anh ta rõ ràng là một người lịch sự, nhưng nếu nhìn kỹ hơn, có thể nhìn thấy một chút sự không an phân mang theo chút tàn nhẫn bên trong anh ta.

Thật hiếm thấy.

Trong bữa trưa, Lư Mễ nói với Thương Chí Đào: “Lần đầu tiên nhìn thấy sếp mới của chị, chị đã nghĩ anh ta tám phần là một kẻ xấu xa âm hiểm. Những vị sếp trước đây, có một số người trông cũng rất đáng sợ. Nhưng vị sếp mới này là người đầu tiên khiến chị chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy gió lạnh sống lưng.

“Gió lạnh chạy dọc sống lưng?” Thương Chí Đào ngạc nhiên mở to mắt. Cô chưa bao giờ thấy Lư Mễ sợ ai cả.

Lư Mễ run rẩy nói: "Đúng vậy. Chị mơ hồ cảm thấy ngày tháng tươi đẹp của mình sắp kết thúc, cuộc sống sau này sẽ không dễ lăn lộn nữa."

Thương Chi Đào bị cô chọc cười, nghiêm túc phản đối: “Chị không phải là người không có lý tưởng, chị chỉ làm việc nhanh hơn người khác nên trông nhàn nhã hơn người khác thôi.”

"Lỡ sếp chị bị mù thì sao?" Lư Mễ hỏi rồi tự trả lời: "Chị không xui xẻo đến nỗi gặp một người mù chứ!"

Cô đang lẩm bẩm thì Thương Chí Đào đá cô một cái dưới gầm bàn, cô quay đầu lại, thì nhìn thấy Đồ Minh và Luke vừa đặt khay đồ ăn xuống bàn. Luke liếc nhìn bọn họ, nở nụ cười lấy lệ. Về phần Đồ Minh, vẻ mặt anh bình tĩnh, như thể anh không nghe thấy cô gọi mình là người mù.

Giọng cô lớn như vậy, Đồ Minh đương nhiên nghe thấy, ngẩng đầu liếc nhìn tấm biển quảng cáo ở tòa nhà đối diện, rõ ràng là anh không mù.

Đồ Minh cảm thấy cô nhân viên tên Lumi này giống như một con ngựa hoang ngang ngạnh, đứng ngồi cũng theo phong cách riêng của mình. Ngay cả trong quán ăn nhanh đông đúc này, cô cũng không giấu được thái độ nghịch ngợm của cô.

"Luke, ngồi đây!" Lư Mễ giơ tay về phía Luke, dùng một chút lực ở ngón chân, đẩy chiếc ghế trống ra ngoài hơn mười centimet, rồi nói với những người đang nhanh chóng giành lấy chỗ ngồi: "Có người ngồi đây rồi!"

Thương Chí Đào liếc nhìn Luke, mặt hơi ửng đỏ.

"Eh? Sao em lại đỏ mặt thế?" Lư Mễ trêu cô ấy, nói với Luke ngồi cạnh cô: "Sao hôm nay anh lại xuống đây ăn đồ ăn nhanh vậy? Sếp mới của chúng ta không xứng đáng được mở tiệc chào mừng sao?"

“Cô càng nói càng sai!.” Luke liếc nhìn đĩa cơm của cô hỏi: “Ăn ngon không?”

"Gì? Cửa hàng thức ăn này sao? Đây là quán tôi thích nhất." Lư Mễ rất nghiêm túc khen ngợi. Đối với một người có thể ăn được đậu phụ sốt tương và bánh quẩy thì món ăn được nấu một cách bài bản này tất nhiên là ngon rồi.

“Ngon thì ăn nhiều vào. Không chừng một ngày nào đó cô bị đuổi thì không được ăn nữa đâu”.

Lư Mễ thầm mắng Luke trong lòng, miệng của đứa cháu trai này thật là đáng ghét.

“Đúng vậy.” Đồ Minh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói, Lư Mễ và Thượng Chi Đào cứ tưởng là mình nghe nhầm, quay đầu lại nhìn anh.
Vẻ ngoài lịch sự, nét mặt đoan chính, áo sơ mi thẳng tớm, ngay cả khi đứng cạnh một người đẹp trai như Luke, anh cũng có thể nổi bật theo một cách riêng, là một loại dáng vẻ khác biệt.

Đồ Minh không thay đổi vẻ mặt nói: “Luke nói đúng, mọi thứ đều có khả năng xảy ra.” Anh không phải là đang phản kích lại Lư Mễ, mà chỉ đơn giản là đồng ý với quan điểm Luke, EQ của anh cơ bản là số không.

Thương Chí Đào ở một bên không khỏi bật cười, đột nhiên cảm thấy Lư Mễ, người không sợ bất kỳ cuộc chiến nào, lần này có vẻ như đã gặp phải một vấn đề khó khăn. Thật thú vị. 

Cuộc phỏng vấn của Lư Mễ là cuộc phỏng vấn cuối cùng trong ngày.

Câu nói “Luke nói đúng” của Đồ Minh vào buổi trưa, cô cơ bản đã kết luận rằng vị sếp mới này không dễ hòa hợp. Ngay cả những người bình thường lười biếng cũng ngồi đó vừa chờ đợi vừa khoanh chân nghĩ chiêu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play