Lư Mễ chẳng thèm quan tâm đến lũ ruồi bọ xu nịnh ở chỗ làm, cô chỉ quan tâm cô có vui vẻ hay không thôi.
Hôm nay Lư Mễ có việc cần làm, Đồ Minh lại không có ở đây, nên cô quyết định trốn việc. Khi rời khỏi tòa nhà văn phòng, cô nhìn thấy Trương Kình đang đợi ở dưới lầu.
Anh ta đang ngồi trên ghế hút thuốc, chắc hẳn đã mấy ngày rồi anh ta không cạo râu, râu mọc lún phún trên mặt trông anh ta rất hốc hác. Bạn của anh ta đang ngồi cạnh anh ta, nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy Lư Mễ anh ta dùng ngón tay chọc chọc vào đùi của Trương Kình.
Trương Kình chạy đến chắn đường cô: “Chúng ta nói chuyện.”
“Anh đúng là cháu trai của tôi, biết rõ hôm nay là ngày tôi bị hạn chế lái xe* nên cố tình chặn tôi phải không? Lư Mễ lùi về sau một bước: “Chia tay rồi còn nói gì? Giúp anh xem lại anh làm sai chỗ nào à?”
(*) Ở Bắc Kinh tiến hành hạn chế xe lưu hành theo từng ngày (căn cứ vào biển số xe mà cấm lưu hành một ngày trong tuần) và hạn chế tối đa xe ô tô biển ngoại tỉnh vào thành phố, xe ngoại tỉnh phải có giấy phép mới được vào trong thành phố.
”Cũng được. Giúp anh xem lại, sau này anh sẽ đổi.”
“Anh sau này có thay đổi hay không cũng không liên quan đến tôi. Anh đừng có cản đường tôi, tôi đang vội!”
Trương Kình trừng mắt nhìn Lư Mễ, trông rất đáng sợ.
”Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm, ai mà không mắc sai lầm? Ngày hôm đó anh uống nhiều, sau này anh sẽ không uống rượu nữa. Em biết mà Lư Mễ, anh rất yêu em.”
“Anh yêu tôi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh ôm hôn người khác đúng không? Vậy tôi cũng yêu anh như thế, tôi có thể về nhà với người khác không? Lư Mễ đi vòng qua Trương Kình đi ra ngoài: ”Anh chỉ toàn nói nhảm thôi!”
Trương Kình kéo cánh tay cô nói: ”Em có thôi đi không? Náo đủ chưa?”
Cơn giận của Lư Mễ dâng lên đỉnh đầu, cô cầm túi lên đánh vào đầu Trương Kình: “Anh định đánh ai đấy hả? Thả tôi ra!”
Trương Kình cầm cổ tay cô: “Lư Mễ! Em nghe anh nói!”
“Nói ông nội anh!” Cô lại giơ tay đánh Trương Kình, Trương Kình trong lòng hận cô nghiến răng, nhưng có lẽ không đành lòng ra tay đánh lại. Nhưng bạn của hắn không nhịn được, đẩy Lư Mễ một cái: “Cô điên rồi!”
Lư Mễ không nhịn được tức giận, cởi giày cao gót đánh Trương Kình: “Anh bắt nạt ai đó?” Cô dùng hết sức lực, gót giày rạch một đường trên cánh tay anh ta.
Xung quanh có rất nhiều người đứng xem, đem bọn họ vây thành vòng tròn. Sau khi Đồ Minh tiễn khách hàng xong đang đi về phía tòa nhà văn phòng, nghe thấy phía trước có tiếng đánh đập mắng chửi, giọng nữ vô cùng quen thuộc. Thế là đi vòng vào trong đám đông, liền nhìn thấy Lư Mễ đang đánh nhau với hai người đàn ông. Một người đàn ông đang giữ cổ tay cô, còn người kia mắt té lửa, định đánh cô. Lư Mễ cũng không phải là người dễ trêu, dùng sức đá đối phương.
“Các người đang làm gì vậy?” Đồ Minh bước tới hỏi.
Bạn của Trương Kình chỉ vào Đồ Minh nói: “Dạy dỗ tiện nhân, mày cút ra chỗ khác!”
“Mày gọi ai là tiện nhân?” Lư Mễ vùng vẫy quay lại định cào hắn ta, nhưng bị Trương Kình chặn lại ôm lấy.
“Tiện nhân” là một trong những từ mà Đồ Minh ghét nhất trong đời, anh cau mày, vẻ mặt không vui: “Ở nơi công cộng thế này có thích hợp không?”
“Bọn họ chẳng có gì mà không thích hợp! Mày đừng có xen vào việc của người khác! Tên bạn đó của Trương Kình đúng là đã bị Lư Mễ chọc điên lên, không phải là chỉ hôn cô gái khác một cái sao, vậy mà cô ta ầm ĩ thành như vậy, hành hạ Trương Kình sống dở chết dở. Tên đó nhìn như vậy không chịu được, muốn đòi lại công bằng cho bạn mình. Anh ta ngày thường rất ngang ngược, trực tiếp xông tới định đánh Đồ Minh.
Đồ Minh nghiêng đầu né tránh, tóm lấy cổ tay hắn kéo về phía sau, đặt tay hắn lên vai, ném hắn một phát gọn gàng qua vai, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Lư Mễ đang đá chân vào ngực Trương Kình, nhìn thấy động tác của Đồ Minh, nhất thời cô quên mất vùng vẫy. Sau này khi nghĩ về bản thân ngày hôm đó, chắc hẳn cô trông rất giống một kẻ ngốc.
Trương Kình thấy bạn mình bị đánh, liền đẩy Lư Mễ sang một bên, cũng xông tới. Hắn là người luyện võ, lao tới tới đạp Đồ Minh. Đồ Minh không phòng bị bị hắn đạp một cái, lập tức xoay người lại, nhân cơ hội lách ra phía sau Trương Kình, dùng sức trả lại hắn một phát.
Trương Kình háu thắng định quay lại đánh trả, Lư Mễ xông tới nhảy lên người hung hãn cắn vào cổ hắn ta. Trương Kình đau chảy nước mắt, nhìn Lư Mễ nhảy xuống nói: “Con mẹ nó cô dám cắn tôi? Ở cùng nhau mấy năm, chút sai lầm này mà cũng không tha thứ sao? Trái tim cô làm bằng sắt hả?”
“Xéo đi!” Lư Mễ nói xong hai mắt đỏ hoe: “Tôi vẫn nói câu nói kia, thấy anh lần nào tôi sẽ đánh anh lần đó!”
Lư Mễ vốn là một người vô tư, được chăng hay đấy, nhưng có một số việc cô không cho phép có một hạt cát nào trong mắt. Hai người yêu nhau thì đến với nhau, không yêu nữa thì chia tay, anh ta nói yêu cô mà lại cùng cô gái khác hôn nhau! Quá là kinh tởm.
Trương Kình lau nước mắt, chỉ vào Lư Mễ: “Cô giỏi lắm Lư Mễ, với cái tính khí này của cô thì cả đời này sẽ chẳng có ai ở bên cô đâu! Cô muốn tìm một người đàn ông sẽ không mắc sai lầm sao? Anh ta còn đang ở trong bụng mẹ đấy chưa có ra ngoài đâu!”
“Biến đi!” Lư Mễ nhạt túi xách ném vào người anh ta: “Cút xa tôi ra!”
Ầm ĩ thành như vậy, cứ như không sống nổi nữa vậy.
Đồ Minh quay lại nhìn những người vây xem, nói với nhân viên bảo vệ: “Giải tán chỗ này đi, chẳng có gì đẹp mắt cả.” Anh cúi xuống nhặt cà vạt khoắc lên vai, nhấc chân đi về phía công ty. Mới đi được hai bước, anh lại dừng lại, quay lại nhặt túi của Lư Mễ, thấy mắt Lư Mễ đỏ hoe, nước mắt trực chờ trào ra. Cô ngược lại lại rất mạnh mẽ, cố gắng gồng mình không cho nó chảy ra.
Lư Mễ cảm thấy có chút đau lòng. Nghĩ đến khoảng thời gian đặc biệt vui vẻ cùng Trương Kình khi đó, nó thật sự rất quý giá.
Đồ Minh nhìn cô đứng đó đang cố kìm nước mắt. Trông rất đáng thương, mím môi, khụt khịt mấy lần, nhưng một lúc sau cô đã ổn lại. Thậm chí còn cười với anh.
Rất mạnh mẽ và kiên cường.
Đồ Minh đột nhiên phát hiện Lư Mễ bình thường luôn yếu đuối đều là đang giả vờ thôi, ôi trời bộ móng tay này đắt quá đi, tôi đi giày cao gót không thể cầm đồ được, tôi phải ăn cái gì thật ngon không thể để cái bụng của tôi chịu thiệt được… Cô ấy là người duy nhất trong cả văn phòng trông có vẻ không thể chịu đựng được khó khăn, nhưng thực chất cô ấy là người rất cứng rắn!
Đồ Minh nâng cổ tay lên xem giờ, giờ này cô xách túi xách ra đây, tám phần là do anh không có ở công ty, đưa thẻ cho người khác nhờ check-in thay mình, còn cô thì chuồn đi.
Thế là hỏi cô: “Cô chuẩn bị trốn việc sao?”
Người này thật khiến người ta mất hứng. Lư Mễ lấy túi của mình khoác lên vai, cô vừa mới đánh nhau xong nên bây giờ rất chật vật. Son môi lem ra, phấn mắt cũng lem, nhưng ngược lại giày cao gót vẫn còn trên chân. Mạnh miệng không trả lời lại Đồ Minh.
“Trừ cô nửa ngày nghỉ. Đi thôi.” Đồ Minh là người rất công bằng, làm việc gì cũng rất rõ ràng, một là một hai là hai. Mặc dù ra tay giúp đỡ cô, nhưng thấy cô chốn việc, công tư vẫn luôn phân minh. Lư Mễ thì sớm quen anh như vậy, gật đầu: “Được. Vừa rồi cảm ơn anh, sau này có việc gì anh cứ nói, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình này cho anh.”
Đồ Minh hừ một tiếng: “Tôi thì có thể xin cô giúp chuyện gì? Đánh nhau sao?” Nói xong mới phát hiện khóe miệng có chút đau, nhếch miệng dùng ngón cái chùi đi. Anh vừa rồi chắc không cẩn thận đụng bị thương.
“Anh cũng nhìn thấy đấy, tôi đánh nhau rất giỏi. Tại vì hôm nay tôi không có gì trong tay thôi, nếu có tôi đã trực tiếp “ chào hỏi” bọn họ rồi.”
“Ít gây chuyện lại đi, đừng làm cho cảnh sát thêm phiền!” Đồ Minh nói cô hai câu rồi đi. Đột nhiên cô bắt đầu nghe lời. Đi theo sau lưng Đồ Minh vào thang máy, miệng cười toe toét với anh.
Lần đầu tiên Lư Mễ cảm thấy Đồ Minh là một người rất đàn ông. Đặc biệt là khi ném tên ngu xuẩn đó qua vai, động tác của anh rất lưu loát, nhiển nhiên là một người luyện võ.
“Quên đồ gì sao?” Đồ Minh hỏi cô.
“Quay về làm việc.”
“Không nghỉ nữa sao?”
“Vâng.”
Lư Mễ như trở thành một người khác, vẻ kiêu ngạo không còn nữa, đứng ngoan ngoãn trước mặt Đồ Minh, giống như một hồ ly đã được thuần hóa.
“Sếp.”
“Cái gì?”
“Sếp từng luyện võ sao?”
“Ừm. Đồ Minh từng học qua Tiệt Quyệt Đạo, anh bị ép phải học. Anh thừa hưởng gen ưu tú của bố mẹ, thành tích học tập luôn dẫn đầu, nhưng cũng hoàn toàn là một kẻ mọt sách. Lúc trước trong lớp học có một bạn nam bắt nạt anh, bắt anh làm tay sai, mỗi ngày làm chân sai vặt cho các “đại ca”. Đồ Minh không phục, đánh nhau với chúng hai trận nhưng đều thua. Thế là xin bố mẹ cho anh đi học võ.
Anh học võ từ bạn của bố, bắt đầu học từ đứng trung bình tấn học lên, mỗi ngày tan học là sẽ đi học võ, cứ như vậy học được hơn mười năm. Anh luyện võ để bảo vệ bản thân, không bắt nạt ai, cũng không để ai bắt nạt mình. Thỉnh thoảng anh cũng ra tay giúp ai đó, hôm nay giúp Lư Mễ là một trong số đó.
Lư Mễ là người có ơn tất báo, cảm thấy Đồ Minh đã giúp cô đánh người, mà còn bị thương, không thể ngó lơ đi được. Thế là đến công ty gửi cho anh một tin nhắn: “Sếp, tan ca tôi mời anh ăn cơm nha…”
“Không cần.”
“Ăn một bữa cơm thôi, nếu không tôi sẽ thấy khó chịu lắm.”
“Cô trốn việc không thấy khó chịu à?”
Anh lại lấy việc cô trốn việc ra để khịa cô. Nhưng lần này cô không tức giận, anh đã giúp cô, cho nên anh nói gì cũng đúng.
Đồ Minh cảm thấy Lư Mễ đột nhiên đối xử với anh rất ân cần, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã thay đổi ba kiểu mời anh đi ăn cơm. Một lần nói đi ăn đồ Nhật, một lần nói đi ăn lẩu, còn có một lần hỏi anh có muốn đi bar không. Trở mặt nhanh như lật sách, khiến cho người ta rất khó để không hoài nghi mục đích của cô.
“Tôi nghĩ như vậy này sếp, hôm nay tôi trốn việc là không đúng, sau này tôi sẽ không như vậy nữa. Anh ra mặt giúp tôi, rất là đàn ông luôn, tôi rất cảm kích. Hôm nay anh không muốn ăn bữa cơm này, thì chúng ta sẽ ghi nợ, bữa ăn này anh có thể ăn bất cứ lúc nào anh muốn.” Lư Mễ nói chuyện với Đồ Minh, thực sự coi Đồ Minh là người của mình.
“Tôi cần bữa cơm này sao?”. Đồ Minh bình tĩnh nghe cô nói, muốn xem cô khi nào thì bỏ cuộc.
Lư Mễ trong giang hồ chính là một người nghĩa khí, Đồ Minh nói như vậy cô cũng không tức giận, chí ít thì hôm sẽ không: “Tôi biết sếp không để tôi trốn việc là gì muốn tốt cho tôi. Tôi rút lại lời nói trước kia của mình, từ hôm nay tôi sẽ chăm chỉ làm việc, cũng không tiếp tục chốn việc nữa.”
“Lần trước cô nói nếu cô còn đi muộn về sớm nữa cô sẽ gọi tôi là “ônh nội”.” Đồ Minh nhắc nhở cô.
“Đúng vậy ông nội, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
…
Đồ Minh không thèm để ý đến cô, để điện thoại sang một bên trực tiếp ngó lơ cô, đến giờ tan làm thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi văn phòng, Lư Mễ thấy anh đi ra, vội vàng đóng máy tính xách túi chạy theo, kịp bước vào thang máy trước khi đóng lại.
Trong thang máy còn có những người khác, bọn họ đều biết chuyện hôm nay cô ở tầng dưới công ty đánh nhau, lén nhìn Lư Mễ, nhưng bị Lư Mễ bắt gặp. Cô trợn mắt, cười chế nhạo: “Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, đừng có giống một tên trộm như thế ~ không chỉ là đánh nhau thôi sao, anh hưng phấn như vậy làm gì. Lần sau anh gặp phải điều gì oan uổng, tôi cũng sẽ giúp anh.”
Đồ Minh thấy cô một câu cũng không chịu thiệt thòi, thầm nghĩ cái đầu gai góc này đúng là không dễ chọc vào. Đến tầng một, mọi người đi ra, Lư Mễ cũng không nói nữa. Quay đầu sang nhìn Đồ Minh vui vẻ hỏi: “Sếp đi đâu vậy?”
“Về nhà bố mẹ.”
“À à à. Bố mẹ sếp ở đâu vậy?”
“Ngũ đạo khẩu. “
Lư Mễ đi theo bên cạnh Đồ Minh, nhìn khóe miệng anh bị thương, trông dáng vẻ hiện tại của anh thuận mắt hơn trước kia nhiều: “Về sau sếp gặp bất cứ chuyện gì cứ đến tìm tôi, nói như vậy nhé, ở khắp Bắc Kinh này không có gì mà tôi không giải quyết được, anh cứ việc mở miệng. Tất nhiên, nếu anh có khó khăn gì về tài chính cũng cứ nói với tôi, tôi có tiền.”
Lư Mễ cứ luyên thuyên mãi, nhưng Đồ Minh không nghe nổi, mở cửa xe bước vào, rồi đóng cửa lại, liếc nhìn Lư Mễ đang đứng đó, thầm nghĩ khi nào cô gái này mới có thể trưởng thành đây?