“Vậy mục đích cãi nhau của cô là gì?” Đồ Minh hỏi cô: “Chỉ là thảo luận thôi, không phải tranh luận đâu.”

“Vì để chiến thắng và trút giận! Nếu không thì vì cái gì?”

“Giống như giải để quyết một vấn đề?”

“Sếp, anh nghĩ xem như vậy có đúng không: mỗi con người đều sẽ khác nhau, có một số người rất lý trí, sẽ không bao giờ khiến người khác phải xấu hổ; một số người lại rất quan tâm đến bản thân, không thể cho phép mình bị tủi thân một chút xíu nào.” Lư Mễ chỉ vào chính mình:”Tôi, Lư Mễ, chính là loại không thể cho phép mình bị tủi thân dù chỉ một chút. Cho nên nếu có người nào đó chọc đến tôi thì tôi sẽ đáp trả lại ngay, chỉ đơn giản thế thôi.”

Đồ Minh nghiêm túc nhìn Lư Mễ, đồng ý với lời cô nói, sau đó gật đầu: “Được rồi. Vậy vấn đề giữa chúng ta đã được giải quyết nhỉ? Cô có cần phải đánh một trận nữa không?”

“Không cần đâu, tôi bớt giận rồi.”

Vẻ mặt của Lư Mễ giống như một con công đắc thắng, hơi ngẩng cổ lên. Đồ Minh thấy cử chỉ của cô rất buồn cười, nên mỉm cười với cô.

“Anh đừng cười, tôi thấy sợ.” Lư Mễ nhìn vào mắt Đồ Minh nói: “Tôi biết anh không đánh nhau với tôi không phải vì anh sợ tôi, mà bởi vì anh là người có nguyên tắc. Tôi cũng sẽ không được nước lấn tới, chúng ta là những con người có lễ nghĩa mà.”

“Chúng ta đã nói chuyện kỹ lưỡng, điều này rất tốt. Bắt đầu làm việc chứ?”

“Được.”

Lư Mễ ra khỏi văn phòng của Đồ Minh, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nói với Thương Chí Đào: “Chị rất bất ngờ không ngờ Will lại là người như vậy.”

“Em cũng rất bất ngờ thế mà chị không cùng sếp làm ầm lên.”

“… Chị em cũng không phải là không có lý.”

“Vậy cũng đúng!” Thương Chi Đào đứng dậy nói: “Chị đi mua cà phê không? Không biết hôm nay làm sao em thấy hơi đau đầu.”

“Đi.”

Hai người đi mua cà phê, trong thang máy, Lư Mễ lại nghĩ đến đủ loại phản ứng của Đồ Minh, cảm thấy tên này rất nham hiểm: “Flora, sao chị lại nghĩ anh ta là một tên cáo già?”

Thương Chí Đào phì cười nói: “Đây là lần đầu tiên em thấy chị cứ nghĩ đi nghĩ lại về một người, chị chắc chắn có vấn đề.”

“Cũng không biết tại sao nhưng chị cứ nghĩ đến anh ta là tóc gáy dựng đứng cả lên. Anh ta ngồi hướng về phía cửa quán bar, cài cúc đến cổ, giống như người gác cửa vậy, không không, giống như một tên sát thủ hơn. Người như vậy không đáng sợ ư? Đổi lại là em em có sợ không?”

“Em không sợ.” Thượng Chi Đào cảm thấy khó hiểu, Wil bình thường rất lịch sự, đối với ai cũng hòa nhã, mới đến công ty không lâu thì mọi người đã bắt đầu bàn tán, nói Lăng Mỹ đã lâu rồi không có một người sếp hòa nhã mà lại nghiêm túc như vậy. Nhưng hết lần này đến lần khác Lư Mễ và sếp không hợp nhau. Nghĩ đến Lư Mễ không sợ trời không sợ đất nhưng ở trước mặt sếp lại luôn cụp đuôi xuống, Thượng Chi Đào không nhịn được buồn cười.

Lư Mễ đặc biệt thích nhìn nụ cười của Thương Chí Đào, giống như một đứa trẻ chưa từng trải qua thế giới. Dùng tay bóp mặt cô nàng nói: “Khuôn mặt này chậc chậc, tươi ngon mọng nước.”

Trong quán cà phê có rất nhiều người, Luke đang đứng ở phía trước xếp hàng.

“Chị không uống sao?” Thượng Chi Đào hỏi.

“Tội gì không uống? Bắt anh ta mời!” Lư Mễ kéo Thượng Chi Đào đến trước quầy: “Luke sao! Thật trùng hợp, sếp cũng mua cà phê sao?”

“Muốn tôi mời cô sao?” Luke liếc nhìn Lư Mễ, làm việc cùng nhau nhiều năm, không cần nói anh cũng biết cô đang nghĩ gì: “Thế nào? Không mua nổi cà phê rồi sao?” Quay đầu nói với nhân viên cửa hàng: “Thêm một Americano và một cốc latte ít đường.”

Cả công ty đều biết Lư Mễ uống Americano. Nhưng Thượng Chi Đào mới uống Latte ít đường nửa năm nay. Lư Mễ nhìn Luke, rồi lại nhìn Thượng Chi Đào, chợt cười.

“Chị cười cái gì?” Thượng Chi Đào hỏi cô.

Lư Mễ chép miệng, nói với Thượng Chi Đào: "Khi chị ở Anh du học, có quen một người bạn người Đan Mạch, bây giờ đang ở Trung Quốc công tác. Em biết người Đan Mạch chứ? Trắng nuốt, đẹp trai, hôm nọ anh ấy bảo chị giới thiệu cho anh ấy một người bạn gái, chị lập tức nghĩ tới em, tối nay hẹn gặp nhé?”

“Được.” Thương Chí Đào vui vẻ đồng ý: “Nhưng gần đây em bận quá, đợi bớt việc em sẽ đi.”

Luke trả tiền xong, nhìn bọn họ nói: “Cho qua.” Anh đứng sang một bên chờ họ. Gương mặt rất lạnh lùng. Lư Mễ cảm thấy rất buồn cười, muốn bứt lông trên mông con hổ, còn nói với Thượng Chi Đào: “Như vậy đi, mùa đông chúng ta cùng anh ấy đi Đan Mạch chơi!”

“Được.”

Thượng Chi Đào sao cũng đồng ý, không có bất kỳ lập trường nào. Lư Mễ cảm thấy chỉ có một người như Thượng Chi Đào mới có thể trị được bộ mặt thiếu đòn của Luke.

Cầm cà phê ra ngoài, hai người ngồi dưới lầu uống, Lư Mễ đột nhiên nói: “Kỳ quái, sao Luke biết em uống latte ít đường?”

Thượng Chi Đào ừm một tiếng, cúi đầu nhìn ly cà phê trong tay: “Hay lúc trước anh ấy có chú ý đến trong lúc gọi cà phê trong cuộc họp?”

“Anh ấy á? Luke? Anh ấy mà chú ý đến loại cà phê mà người khác gọi á?” Lư Mễ suy nghĩ một lúc, nói với Thượng Chi Đào: “Nếu anh ấy mà để ý người khác uống cái gì, vậy khẳng định là một con cú vào nhà – không có ý gì tốt, tám phần là độc thân lâu năm, biến thái, có ý đồ xấu xa với người khác.” Nói xong nhìn khuân mặt của Thượng Chi Đào đỏ ửng, cười to lên: “Trêu em thôi! Em đừng coi là thật!”

Lúc hai người quay lại công ty, sự việc khó chịu giữa Lư Mễ và Đồ Minh đã lan khắp công ty.

Lư Mễ đến phòng trà rửa ly, Daisy một đồng nghiệp trong bộ phận của cô đi tới, thấp giọng hỏi cô: “Lumi, cô biết tin đồn gì về Will không?”

“Tôi không biết.”

Trong văn phòng có rất nhiều chuyện bát quái, Daisy đương nhiên rất thông thạo: “ Tôi biết đấy.”

“Cái gì?”

“Will là người rất tàn nhẫn. Cô có biết ông sếp bị bắt cách đây không lâu không?  Còn có năm sáu nhân viên cũng bị bắt. Chuyện này còn khá là ầm ĩ đấy.”

“Tôi biết, làm sao vậy?”

Daisy chỉ vào văn phòng của Will: “Vị này là nhân chứng then chốt.”

“Hả. Nhân chứng quan trọng uy hiếp sếp cũ ư?

“Đúng vậy.”

Lư Mễ nghĩ tới vẻ mặt không nắng không lạnh của Đồ Minh, lắc đầu: “Lời đồn này không đáng tin cậy. Will không có can đảm này.”

“Will không có gan thì tại sao Luke lại chiêu mộ anh ta? Cô biết Luke là ai đúng không? Luke có thể chiêu mộ một người kẻ hèn nhát sao?”

“A…” Lư Mễ nhớ tới vừa rồi cô ở trong văn phòng của Đồ Minh, anh nói: Cái này không có lý trí, thiếu văn minh. Cô không khỏi rùng mình, lúc này cô mới cảm thấy nụ cười của anh có chút nham hiểm.

“Cô xong đời rồi.” Daisy vỗ vai Lư Mễ nói: “Cô bị Will để mắt đến chúng tôi rất đồng cảm với cô, nhưng Will chắc chắn không dễ chọc như vẻ bề ngoài của anh ta. Với tính cách của cô mà đi đấu với anh ta, cô thắng được sao?”

Thủ đoạn chết tiệt!

Lư Mễ chửi thầm trong đầu, như đấm vào bông, chẳng được gì.

”Cho nên Will. . . “

“Chuyện của anh ta tôi không biết. Tôi cũng chẳng có chuyện gì với anh ta cả, sếp nói mấy câu với nhân viên của mình thì làm sao? Chúng ta phải thật tĩnh tâm, bất kể khi nào sếp nói cũng đúng!” Lư Mễ nói xong cầm lấy cốc rời đi, không nhiều chuyện với Daisy nữa.

Quay về chỗ làm việc, kéo Thương Chí Đào đứng dậy thư giãn, Luke bước ra khỏi văn phòng, mắt liếc nhìn bóng lưng Thương Chí Đào, Lư Mễ nhìn anh ta ngẩng cao đầu ròiq đi, thì hù dọa Thương Chí Đào: “Luke cứ nhìn chằm chằm vào em .”

“Hả.”

“Rất hung dữ.” Lumi giả vờ trừng mắt: “Có phải dự án của em làm không tốt?”

“Rất tốt mà.”

“Ồ ~” Cô liếc nhìn cô ấy một cái, vỗ vỗ vai cô nàng: “Hôm nay em có tăng ca không? Tan làm đi dạo phố không?”   

Lư Mễ biết Thượng Chi Đào bận rộn, bình thường sẽ không rủ cô đi chơi, cô hẹn cô ấy, đương nhiên là vì có chuyện. Thượng Chi Đào tất nhiên là hiểu điều đó: “Không bận, em sẽ xin nghỉ không làm!” Bộ dạng học theo Lư Mễ mà ra!

Hai người cười nói vui vẻ, đến giờ tan sở, liền xách túi rời đi. Lư Mễ như vậy mọi người tập mãi thành quen, còn Thượng Chi Đào về đúng giờ, ngược lại lại thấy rất kỳ lạ. Khi đi đến tầng hầm chợt thấy bóng lưng của Đồ Minh và Luke cũng đang ở tầng hầm lấy xe.

Hai người chạy ra phía sau xe trốn, Thương Chí Đào che miệng cười nói: “Em tan ca đúng giờ không cắn dứt lương tâm. Không giống chị.”

“Lười nói nhảm với họ.”

Đồ Minh và Luke lên xe, Luke nhìn ra ngoài, giễu cợt một tiếng: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người hù dọa Lư Mễ sợ đến như vậy.”

“Tôi không dọa cô ấy, tôi chỉ nói đạo lý với cô ấy thôi.” Đồ Minh nói ngắn gọn về chuyện xảy ra ngày hôm nay, tất nhiên cũng nói về việc mình chủ động xin lỗi. Anh thấy mình sai liền xin lỗi, cái này không có gì đáng xấu hổ. Quân tử nên thẳng thắn.

“Cô ấy có thể nghe đạo lý sao?” Luke nhướng mày: “Tôi không tin.”

“Lumi là người trọng tình nghĩa, rất tự cao, nhưng không phải là người xấu.” Đồ Minh là người rất bao che cho cấp dưới của mình, cấp dưới của mình thì chỉ mình được quản. Người khác nói vài câu, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Luke bật cười, cảm thấy hai người này thật buồn cười.

Buổi xã giao hôm nay ăn cơm chay uống trà, địa điểm là do Đồ Minh chọn. Người đến là một người bạn của Đồ Minh làm nghiên cứu văn hóa Diêu Lộ An, Luke muốn mời anh ấy làm cố vấn sáng tạo.

Bố mẹ của Diêu Lộ An và Đồ Minh là bạn học cũng là đồng nghiệp của nhau. Đồ Minh từ khi còn nhỏ đã nhận thức được anh lớn hơn Diêu Lộ An vài tuổi, nhưng quỹ đạo cuộc đời của hai người gần như giống nhau. Điểm khác biệt là Diêu Lộ An đã có lịch sử đi du lịch khắp thế giới gần mười lăm năm, theo cách nói của anh ấy thì: Anh ấy chỉ là một nhà thơ, không phải là một học giả.

Mối quan hệ xã hội của Đồ Minh rất hẹp, nhưng bạn bè nào cũng được coi là anh tuấn kiệt sắc. Khi Diêu Lộ An đi vệ sinh, Luke nói với Đồ Minh: “Có vẻ như tất cả bạn bè của anh đều đang chuẩn bị cho công việc của Lăng Mỹ.”

Đồ Minh khiêm tốn cười: “Chỉ là trùng hợp thôi. Trở lại tôi sẽ giới thiệu với đồng nghiệp trong phòng, để mọi người dễ dàng bắt đầu dự án hơn.”

“Hay là mời đến công ty trao đổi ?” Luke suy nghĩ một lúc: “ Nó không giống với bồi dưỡng nghiệp vụ thông thường, có thể mở rộng gu thẩm mỹ và kiến thức bên lề cho mọi người.”

“Được.”

Những người thú vị ngồi cùng nhau uống trà vui vẻ. Nói về những chuyện thú vị khi du lịch vòng quanh thế giới, Diêu Lộ An kể năm hai mươi hai tuổi có một lần đi du lịch với Đồ Minh, Đồ Minh đã bắt được một tên trộm ngoại quốc trên tàu, anh ấy chỉ vào Đồ Minh hỏi Luke: “Anh có thể tưởng tượng ra anh ấy là một người tàn nhẫn không?”

Luke gật đầu: “Có thể.” Cười một lát rồi nói: “Will có một cấp dưới rất lợi hại, chuyện cô ấy đánh nhau với một kẻ biến thái trên xe buýt và bị đưa đến đồn cảnh sát đã trở thành truyền thuyết trong công ty.”

“Ai vậy?” Đồ Minh hỏi anh ấy.

“Anh nghĩ là ai có thể làm ra chuyện này trong bộ phận của anh?”

“Chắc chắn là Lumi.” Đồ Minh nghiêm túc suy nghĩ: “Đúng, nhất định là cô ấy.”

“Vậy thì tôi rất tò mò về cái người tên Lumi này, bây giờ người dám nhúng tay vào chuyện như vậy không có nhiều.” Diêu Lộ An nói.

“Cái đó không khó, đến công ty tôi trao đổi, tôi sẽ sắp xếp cho anh gặp cô ấy. Được không Will?” Luke mơ hồ cảm thấy chuyện này sẽ rất thú vị.

“Được cứ làm thế đi.”

Lúc họ nói đến đây Lư Mễ ngứa mũi hắt hơi, cô ấy xoa mũi nói: “Đ.m! Tám phần là tên cháu trai nào đó lại nói xấu mình!”

“Ai dám vậy!”

Lư Mễ cúi đầu không nói gì.

Thượng Chi Đào thấy thế đưa cho cô một viên kẹo: “Cho chị, ăn kẹo vui vẻ.”

Lư Mễ đem kẹo ném vào trong miệng, nói với Thượng Chi Đào: “Lúc ở đại học em chia tay cũng giống như chị hả? Không cảm thấy gì cả? Cái này có bình thường không?”

“Em cũng gần quên cảm giác lúc đó rồi, lúc còn trẻ, hình như cũng không cảm thấy đâu khổ gì lắm. Có lẽ vậy là thất bại chăng?”

“Có phải chị không bình thường không? Mấy ngày nay chị chẳng cảm thấy buồn chút nào. Tên cháu trai Trương Kình kia có gọi điện thoại cho chị, nghe thấy hắn nói chị cúo máy luôn, năm mới lúc giật lì xì của bà nội chị cũng không nhanh tay như vậy,” Lư Mễ làm lại hành động giật lì xì, giống y như đúc, làm Thượng Chi Đào cười khúc khích.

“Bất luận lúc nào chị cảm thấy không thoải mái, em đều sẽ ở bên cạnh chị.” Thương Chi Đào trịnh trọng nói.

“Uống rượu cũng được?”

“Uống rượu cũng được?”

Ngày mai còn phải đi làm nên hai người tất nhiên sẽ không uống rượi, cứ như vậy lượn lờ dạo phố.

“Tâm tình chị không tốt sao không đi quán bar chơi?”

“Chị sợ đụng phải Will sẽ không nhịn được đánh anh ta.” Lư Mễ hừ một tiếng, lát sau nói: “ Hừ! Ác ma!”

Chỗ nào cũng gặp anh ta!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play