Lư Mễ bước nhanh vào trong, sợ Đồ Minh nhìn thấy. Cũng không phải là cô sợ anh, chỉ là nếu bị bắt chắc chắn sẽ bị giáo huấn, hoặc lại phải khách sáo nói chuyện một chút, tóm lại là rất phiền phức.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Cô chốn phía sau bạn mình đi vào quán, trong lòng thầm chế giễu mình: Tại sao lại giống như chó nhà có tang vậy? Mà bộ dạng chật vật của cô sớm đã rơi vào mắt của Đồ Minh. Thái độ có trách nhiệm với học sinh của Đồ Minh trong hai năm dạy học liền nổi dạy, anh luôn cảm thấy bất kể là học sinh hay cấp dưới của mình, thì cũng vẫn nên có trách nhiệm.

Thêm nữa Lư Mễ trông có vẻ rất chột dạ, thế là anh đứng dậy rồi đi vào trong.

Ánh đèn trên sàn nhảy mờ ảo, cô gái trẻ lắc lư cơ thể, tự do buông thả; những người đàn ông tiến đến sát gần hoặc nhún nhảy xung quanh, tóm lại là khoảng cách rất gần. Ánh mắt Đồ Minh lướt qua đám đông, rốt cuộc cũng tìm thấy Lư Mễ vừa nhảy lên bàn đang định vui vẻ.

Là người phụ nữ hoang dã từ trong xương, kể cả ban ngày Lư Mễ chỉ tùy tiện mặc áo phông, Đồ Minh vẫn có thể tưởng tượng được cô không phải là một người kiềm chế như vậy.

Anh đứng trước bàn, không nhảy cùng, ánh mắt nghiêm nghị. Lư Mễ cúi người lấy rượu, cổ áo liền trễ rộng, lộ ra một mảng lớn cảnh xuân, có người chu môi huýt sáo một tiếng. Cô đã sớm quen với những hành động như thế này, đối với tiếng huýt sáo kia nhắm mắt làm ngơ.

Thay vào đó cô ngồi trên bàn uống rượu, vừa nâng chai rượu lên, liền nhìn thấy Đồ Minh lạnh lùng đứng đó. Lư Mễ liền rơi vào nỗi sợ hãi như khi bị giáo viên bắt gặp đang chơi điện tử trong giờ học, mà không rõ lý do vì sao mình lại như vậy.

“Xuống đây.” Đồ Minh nói không lớn, nhưng chỉ cần nhìn hình dáng miệng của anh là có thể biết được anh nói cái gì.

Bạn bè của Lư Mễ cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh, tỏ ra ngờ nghệch giống hệt Lư Mễ.

Lúc Lư Mễ đi học cũng sợ giáo viên, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi đi làm cô sợ sếp. Trong đầu cô nghĩ sẽ nói với anh ta là cô đang nghỉ phép, anh cách xa tôi ra, nhưng cơ thể cô lại ngoan ngoãn nhảy khỏi bàn. Đồ Minh cau mày nhìn cổ áo trễ rộng của Lư Mễ, liền chỉ ra bên ngoài: “Ra ngoài nói.”

“Hả?” Lư Mễ không biết bọn họ phải nói cái gì. Cô đã xin nghỉ phép, bây giờ là thời gian riêng tư của cô.

Đồ Minh không muốn nói nhảm với cô, tay phải nắm lấy cổ áo sau gáy cô, ép Lư Mễ theo anh ra khỏi quan bar.

Bạn bè của Lư Mễ cũng đi theo phía sau, nét mặt trông rất phấn khích. Với tính khí nóng nảy của Lư Mễ, cô nhất định sẽ đánh người đàn ông này một trận tơi bời.

Đoàn người theo họ ra đến ngoài quán bar, cũng không đợi được Lư Mễ đánh tơi bời người đàn ông đó.

Bọn họ đều cảm thấy là mới mẻ, thế là cũng không nói gì, chỉ đi theo phía sau xem có chuyện gì.

Đồ Minh kéo Lư Mễ ra khỏi quán bar, rồi buông tay ra, thấy cổ áo của cô bị lệch, sợ đụng phải da cô, anh dùng ngón trỏ và ngón cái kéo lên giúp cô chỉnh lại cổ áo. Sau đó hỏi cô: “Cô nói dối tôi?”

”? Tôi nói dối cái gì cơ?” Lư Mễ không hiểu từ “nói dối” này bắt nguồn từ đâu, hỏi lại anh.

“Cô nói người nhà cô bị ốm nên xin nghỉ phép, kết quả cô lại đến quán bar? Cô giải thích rõ ràng cho tôi, tại sao lại nói dối.” Đồ Minh ghét người khác nói dối gạt người, càng ghét việc người khác lợi dụng danh nghĩa người nhà để lừa gạt lấy lòng thương cảm.

“Ngày mai bố tôi sẽ xuất viện, tôi đến đây để ăn mừng một chút. Tôi không hề nói dối.” Lư Mễ nghiêm túc giải thích, quay đầu lại nhìn thấy bạn bè đang nhìn, cô cảm thấy mất mặt, giọng điệu bỗng trở nên tồi tệ: “ Mà ngày nghỉ phép năm là của tôi, tôi thích nghỉ thế nào chẳng được!”

Nói xong cô quay người bước vào trong, đi vào sàn nhảy. Cô chính là chỉ muốn nhảy, hôm nay cho dù anh ta có là sếp hay là tên khốn nạn, nếu mà cản cô thì cô cũng không để cho anh ta yên đâu! Lư Mễ nghĩ thầm trong đầu, lắc lư cơ thể trên sàn nhảy để giải toả cơn buồn bực. Nhưng lại phát hiện ra một bàn tay túm cổ áo cô, cô quay đầu lại hét lên: “Con mẹ nó mày dám đụng vào tao!” Một tay vươn ra định tát một cái vào mặt tên cháu trai kia, nhưng lại bị người đó nắm lấy cổ tay. Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đồ Minh, sắc mặt anh nghiêm nghị, môi mím chặt, nhưng lại buông lỏng tay vì sợ làm Lư Mễ đau. Giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Ra ngoài nói chuyện, đừng làm rộn khó coi.”

Anh nắm cổ áo cô kéo cô ra khỏi quán bar.

Bạn bè của Lư Mễ lại theo họ ra ngoài. Mọi người đều cho rằng việc này còn vui hơn cả việc nhảy nhót, tò mò xem tình hình sẽ diễn biến như thế nào, trong mắt họ đều tràn ngập ba chữ “Đánh nhau đi!”

Lư Mễ giãy giụa hai lần, phát hiện ra là phí công, đưa cháu trai này của cô nhìn thì hào hoa phong nhã, nhưng lại giống như người luyện võ, cô đánh không lại anh. Đột nhiên cô muốn trốn đi luôn, khí thế biến mất còn nhanh hơn lúc đến.

“Bây giờ cô đi về nhà. Ngày mai đến văn phòng của tôi, giải thích cho tôi tại sao cô lại nói dối.” Đồ Minh nói xong xoay người rời đi, đi vài bước lại quay đầu lại: “Lý do của cô nhất định phải khiến người ta tin tưởng.”

“Cái này anh quản quá rộng đấy! Anh không quản được tôi nghỉ phép như thế nào đâu!”

Đồ Minh làm như không nghe thấy gì, bước vào quán bar, tiếp tục buổi xã giao nhàm chán của mình.

Lư Mễ bị Đồ Minh chọc tức điên lên, bạn bè hỏi cô: “ Có nhảy nữa hay không? Đi đi mà? Lần sau gặp lại anh ta sẽ đánh anh ta một trận!”

“Nhảy cái sít!” Cô mất hết hứng thú, xoay người về nhà. Về đến nhà trong lòng cô vẫn bừng bừng lửa cháy.

Đồ Minh là một người rất khó tiếp cận, lại còn luôn mang theo thành kiến nhìn người khác. Giống như trong thang máy cô chỉ nói một câu như vậy thì đã xem cô như người không đứng đắn, hẹp hòi lại ngang ngược.

Cô nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cuối cùng ngồi dậy, trực tiếp gọi cho Đồ Minh.

Chỗ của Đồ Minh rất yên tĩnh, buổi xã giao của anh lẽ ra đã kết thúc. Lư Mễ nghe được giọng nói vô cùng điềm đạm của anh: “Xin chào.”

“Tôi không có nói dối!” Lư Mễ cũng không thèm chào hỏi, mà nói luôn với giọng điệu rất khó chịu: “Tôi nói cho anh biết, ngày mai tôi sẽ mang giấy tờ nằm viện của bố tôi đến công ty để chứng minh, anh nhất định sẽ phải xin lỗi tôi!”

“Bây giờ anh xin lỗi tôi đi!” Lư Mễ thậm chí còn không nhận ra giọng mình nghẹn ngào, như thể mình rất tủi thân.

Đồ Minh liếc mắt nhìn tài xế, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao. Vợ cũ của anh chưa bao giờ ầm ĩ như vậy, cũng rất hiếm khi không kiềm chế được cảm xúc. Họ tự cảm thấy sự tan vỡ trong hôn của họ cũng chẳng vẻ vang gì. Hai người đều là phần tử tri thức nên rất coi trọng thể diện, vì vậy ở chung với nhau mấy năm, hình như vợ anh cũng chưa bao giờ tỏ ra ngại ngùng bao giờ. Ngoại trừ những ngày sau khi Hình Vân nộp đơn ly hôn.

“Anh nói đi! Anh dựa vào cái gì mà đổ oan cho tôi? Tại vì anh là sếp của tôi sao? Bây giờ anh xin lỗi tôi đi!”

Đồ Minh cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô bình tĩnh lại đi.”

“Xin lỗi khó vậy sao? Anh lúc đổ oan cho người khác thì vô cùng dễ dàng, sao còn lúc người khác bắt anh xin lỗi lại giống như bắt anh ăn sít vậy! Anh còn không phải đang ghim tôi sao? Không phải anh đang gây khó dễ cho tôi sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không làm nữa! Tôi còn muốn khiếu nại anh lạm dụng chức quyền!”

Lư Mễ cúp điện thoại, mắng Đồ Minh mấy câu, trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô nằm xuống giường nhắm mắt lại, chợt nhớ tới câu “tôi không làm nữa!” của mình vừa thuận miệng nói lúc mắng Đồ Minh, lại mở mắt ra. Nhớ đến những gì bà nội thường dạy dỗ cô: Con thật sự có tiền đồ đấy bé Mễ à, nhưng nhớ phải giữ mồn giữ miệng đó nhé!

Được rồi.

Chúc mừng sự nỗ lực không ngừng nghỉ của ngươi đêm trước thềm thất nghiệp. Lư Mễ tự trào phúng chính mình, xoay người nằm ngáy o o.

Ngày hôm sau khi mở mắt cô nhớ ra hôm nay mình phải đến Lăng Mỹ thu dọn đồ đạc, nên lập tức bò dậy trang điểm. Từ chức thì sao cũng được, nhưng cô đây phải thật xinh đẹp.

Cô trang điểm theo phong cách cổ điển, tìm một chiếc váy kiểu Pháp, đi giày cao gót, khi nhìn thấy mình trong thang máy đi xuống tầng, cô giống như một nữ hoàng sắp lên ngôi, rất xinh đẹp.

Đến bệnh viện, Lư Quốc Khánh giật mình: “Đón bố xuất viện mà long trọng vậy sao?”

”Nếu không thì sao? Phải mặt mày xám xịt ạ? Đó không phải phong cách của con gái bố đâu!” Lư Mễ nghĩ đến việc sắp được đối đầu trực diện với Đồ Minh, tâm trạng lại có chút hưng phấn. Suy cho cùng, từ trước đến nay chưa có ai làm cô tức giận như vậy cả, gia đình cô đều yêu thương cô, ngoại trừ bà nội thỉnh thoảng cốc vào đầu cô dạy cô một vài bài học, nhưng cũng là vì yêu thương cô; bạn bè thì lúc nào cũng bênh vực thiên vị cô, còn Thượng Chi Đào tính cách mềm yếu, nhưng nếu nghe được người nào nói xấu Lư Mễ, thì cô ấy cũng sẽ lao vào đánh nhau với người ta; nói đến chuyện yêu đương lại càng thế, lúc nào bạn trai cũ chẳng luôn nhường nhịn cô?

Cô còn có thể để sếp mới bắt nạt cô sao?

Cô lái xe đưa Lư Quốc Khánh về nhà, lại lái xe đến công ty. Cầm trong tay túi bệnh án gõ cửa văn phòng Đồ Minh. Chậm rãi bước đến bàn làm việc, đặt túi hồ sơ trước mặt anh, mỉm cười nhìn Đồ Minh.

Ai quen Lư Mễ đều biết lúc cô cười với người khác thế này có nghĩ trong lòng cô đang nổi bão. Cấp độ cơn bảo của Lư Mễ bây giờ chứng tỏ cô đang muốn cùng người kia ghênh chiến, hôm nay cô có lẽ quyết tâm nhất định phải đấu với Đồ Minh một trận.

Đồ Minh mở túi bệnh án ra xem, rồi lại nhét vào lại, tựa lưng vào ghế xoay nhìn Lư Mễ. Cô nhân viên trước mặt ngẩng cao đầu, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, giống như như một con gà trống trọi. Nhất quyết phải đấu với anh một trận.

Nhưng Lư Mễ lại không nhìn thấu được Đồ Minh.

Đồ Minh là người có sao nói vậy, khi thảo luận công việc cũng không bao giờ dùng quyền lực để áp bức người khác. Anh cảm thấy Lư Mễ làm không đúng liền trực tiếp nói với cô như vậy, cũng biết là nói như vậy Lư Mễ sẽ không vui, nhưng không ngờ cô lại tức giận đến thế.

“Xin lỗi, hôm qua tôi đã hiểu lầm cô.” Đồ Minh cười với cô, chân thành nói: “Nhưng tôi muốn bày tỏ suy nghĩ của mình, cô có chịu nghe chút không?”

Cái gì? Không muốn phản bác lại chút nào sao?

Loại cảm giác này giống như cô nhặt súng lên định bắn vào đầu đối phương, nhưng đối phương lại vẫy tay với cô nói: “Đến đây, ăn một bữa cơm, chúng ta làm bạn bè. Lúc này Lư Mễ đang đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan. Là nổ súng giết hắn hay cùng hắn ăn cơm đây? Đôi mắt cô ấy lấp lánh, hôm nay cô ấy đeo kính áp tròng màu xanh lam, trông giống như một con mèo vô tội.

“Ngồi đi?” Đồ Minh đứng dậy kéo ghế cho cô: “Mời ngồi.”

Đ.m.

Lửa nóng trong người Lư Mễ biến mất, không thể giơ tay đánh người đang cười, đạo lý này cô hiểu. Thế là ngồi xuống, đợi Đồ Minh lên tiếng.

Trong tình huống như ngày hôm qua, bất kỳ ai cũng đều cho rằng cô đang nói dối, không phải đã từng có tiền án rồi sao? Đồ Minh hỏi cô.

“Tiền án gì?” Lư Mễ hỏi anh.

Đồ Minh dang hai tay nhún vai, khiến cô bừng tỉnh ngộ.

“Ý anh là những gì tôi nói trong thang máy?” Lư Mễ hỏi anh.

Đồ Minh gật đầu: “Còn nữa không?”

“Tôi đến muộn?”

“Phải. “

“Không đến mức đó chứ?” Lư Mễ hỏi anh.

“Đến mức đó đấy.” Đồ Minh lại cười nói: “Ai mượn cô lúc đó lại nói năng như vậy? Không phải thành kiến cũng chính vì như vậy mà ra sao?”

“Đó là vì anh nhỏ mọn.” Lư Mễ nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Cô từ nhỏ đã như vậy, nếu anh ngang ngược với cô, thì cô sẽ càng ngang ngược hơn anh. Nếu anh nói lý với cô, cô cũng sẽ nói lý với anh. Những người lần đầu gặp cô luôn nói cô là người hồ đồ ngang ngược, nhưng những người ở bên cô lâu năm sẽ phát hiện ra trái tim cô thật ra rất trong sáng và tinh tế.

Đồ Minh nghe cô trách mình hẹp hòi, lại cười nói: “Tôi đâu có, trước đây dạy ở trường đại học, lúc đó phải có trách nhiệm với sinh viên, bây giờ không dạy học nữa nhưng tôi vẫn nghĩ mình phải có trách nhiệm với cấp dưới của mình. Tình huống ngày hôm qua, cộng với chuyện trước đó, khó tránh khỏi việc cảm thấy cô muốn nghĩ ngơi mà bịa chuyện người nhà bị ốm.”

“Tôi là người như vậy sao? Không đến mức đó chứ? Lư Mễ bắt đầu nổ súng: “Anh có thể hỏi cả Lăng Mỹ này, Lư Mễ tôi đã lừa người nào chưa? Muốn nghỉ phép thì cứ quang minh chính đại tội gì phải nói dối. Anh quá coi thường tôi rồi đấy.”

“Đúng vậy. Cho nên tôi trịnh trọng xin lỗi cô.”

Lư Mễ câm nín.

“Vậy là hiểu lầm đã được giải quyết phải không?” Đồ Minh hỏi cô.

“Đã giải quyết.”

“Còn muốn từ chức không?”

“Không từ chức nữa.”

“Được. Vậy hãy làm việc cho tốt, nguyên tắc của tôi vẫn như cũ, cô có năng lực rất tốt, tôi mong cô cũng có một thái độ làm việc như vậy. Từ từ làm quen.

Lư Mễ trước khi bước vào văn phòng có đánh chết cũng không tin anh lại là người như vậy. Anh rất cứng nhắc, có yêu cầu cao đối với cấp dưới, nhưng anh lại cũng rất chính trực và linh hoạt. Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, ông sếp này hình như cũng không tệ.

“Được rồi. Vậy tôi cũng không truy cứu nữa, anh xin lỗi tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh. Và cũng rất cảm ơn anh.” Thật sự rất hào phóng, không nhỏ mọn chút nào.

“Vậy ban đầu cô muốn truy cứu như thế nào?” Đồ Minh tháo kính ra, lau tròng kính rồi đeo lại. Nhìn lại Lư Mễ thì cảm thấy hiểu rõ hơn một chút.

“Tôi sẽ ném đơn từ chức của mình lên bàn của anh, sau đó sẽ khiếu nại anh lạm quyền! Tôi còn định đánh với anh một trận!”

“…” Đồ Minh suy nghĩ một lúc, nhận ra cách xử lý như vậy quả thực là việc mà Lư Mễ có thể làm được: “ Không đủ lý trí, cũng không đủ văn minh.”

“Văn minh và lý trí cũng không thể làm cơm ăn, lúc thực sự cãi nhau thì ai còn cần lý trí làm gì!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play