Lư Quốc Khánh nói ông bị đau đầu, cả nhà đều không để ý. Mãi đến lúc đổ bệnh mới thấy sợ.
Một đêm nọ, khi cô đang ngủ say, cô bị cuộc điện thoại của mẹ cô Dương Liễu Phương đánh thức: “Lư Mễ, bố của con đổ bệnh, đang ở bệnh viện Thủy Đàm. Con nhanh đến đi.” Dương Liễu Phương hiển nhiên vừa mới khóc, Lư Mễ lập tức tỉnh ngủ: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đến ngay đây.”
Từ nhỏ đến bây giờ cô chưa từng trãi qua chuyện như thế này, lúc lên xe tay còn run, nhưng vẫn bắt mình phải thật bình tĩnh. Lúc cô đến bệnh viện thấy bố đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ đang cùng mẹ cô bàn bạc phương án trị liệu: chống đông máu, thiết lập hệ tuần hoàn ngoài, làm tan cục máu đông, phẫu thuật lấy cục máu đông, toàn là những thuật ngữ Lư Mễ không hiểu.
“Bác sĩ nói còn không nguy hiểm đến tính mạng, mẹ về nhà trước đi, con ở lại đây với bố.”
Lư Mễ gọi điện cho Trương Kình nghĩ nhờ anh đến đưa mẹ cô về nhà. Một lúc lâu sau Trương Kình mới bắt máy: “Sao vậy bảo bối?” Giọng say mèm.
“Con mẹ nó anh lại uống rượi?” Lư Mễ mắng một câu cúp điện thoại, gọi taxi cho Dương Liễu Phương về nhà.
“Không thể trách Trương Kình, không ai biết tối nay bố con lại đổ bệnh.” Dương Liễu Phương khuyên Lư Mễ vài câu rồi rời đi.
Lư Mễ ngồi trước giường bệnh của Lư Quốc Khánh, mới mấy ngày không gặp, nhưng bố cô tựa như thay đổi thành một người khác. Lúc trước, trong ngõ có ông Tôn bị đột quỵ, đi lại lê lết một chân, cũng không thể nói chuyện rõ ràng.
“Bố, bố còn phải mắng con nữa mà, chúng ta cùng cố lên nhé, bố đừng như ông Tôn.”
Cô ở bệnh viện trông bố một đêm, sáng sớm hôm sau, mẹ cô đến thay rồi bảo cô về nhà nghỉ ngơi một lát.
Lư Mễ lái xe về nhà, khi đi ngang qua khu dân cư cô nhìn thấy một nam một nữ đang ôm hôn nhau bên đường, cô liếc mắt qua, người đàn ông có bím tóc kia không phải là Trương Kình sao? Bố cô đang nằm viện, còn bạn trai sáng sớm lại đang ôm hôn một cô gái khác.
Cô đứng đó nhìn một lúc, thầm nghĩ Trương Kình này thật khiến người ta kinh tởm, con mẹ nó còn hôn say mê nữa chứ! Ngọn lửa giận của Lư Mễ xông lên đỉnh đầu, cô hét lên: “Trương Kình! Anh đang làm cái gì vậy!”
Trương Kình say khướt đẩy cô gái ra, nhìn thấy Lư Mễ bị hù cho tỉnh rượu một nửa, còn chưa kịp phản ứng, Lư Mễ đã cầm một cây gậy vọt đến trước mặt đập gậy vào người hắn, vừa đập vừa mắng: “Anh không thấy ghê tởm sao? Anh lại không biết xấu hổ sao? Súc vật so với anh còn ghê tởm hơn!”
Cô gái thấy vậy sợ hãi, nhạy sang một bên hét lên: “Đánh người! Đánh người!”
Lư Mễ đột nhiên cầm gậy chỉ về phía cô gái: “Câm miệng, nếu không tôi đánh cả cô đấy!” Cô gái chưa thấy một cô nàng nào hung dữ như vậy, đột nhiên im miệng.
Lư Mễ quay người lại đánh Trương Kình, Trương Kình che đầu bỏ chạy, nhưng anh ta uống nhiều quá, chạy được vài bước thì ngã xuống đất: “Em có thôi đi không? Anh cũng chưa lên giường với cô ta! Em làm cái gì vậy!
“Con mẹ nó còn muốn lên giường sao? Tôi giết chết anh!
Lư Mễ đánh anh ta thêm mấy gậy mới cảm thấy nguôi cơn tức, vứt gậy sang một bên nói với Trương Kình: “Tôi nói cho anh biết, chúng ta kết thúc ở đây! Anh về sau cách xa tôi một chút! Còn để tôi thấy anh lần nào tôi đánh anh lần đó!”
Lư Mễ cho đến lúc này cũng không cảm thấy buồn, nhưng khi vào nhà nhìn thấy những món quà mà Trương Kình tặng mình, thì lại cảm thấy trống rỗng. Ở bên nhau nhiều năm như vậy, trái tim có lạnh đến mấy thì cũng nóng lên. Trương Kình đã luôn nuông chiều cô ngay từ lúc họ yêu nhau, Lư Mễ không nhịn nổi bọn lưu manh đùa giỡn trên xe buýt định đánh nhau với chúng, cô còn chưa kịp làm gì Trương Kình đã xông lên trước; đồng nghiệp bị bọn mô giới bắt nạt, Lư Mễ rất giận dữ định đến tính sổ với bọn chúng, Trương Kình cũng đi cùng cô; Ngoại trừ việc Trương Kình ăn chơi ra, thì anh ta cũng không có thói xấu gì cả, anh ta thỉnh thoảng có nhìn ngắm các cô gái khác, nhưng Lư Mễ không quan tâm, chính cô cũng hay ngắm các em trai khác mà!
Nhưng có một số thứ đã lặng lẽ kết thúc khi chúng bắt đầu, mặc dù bình thường Lư Mễ luôn tỏ ra mình rất phóng khoáng, nhưng trong lòng cô luôn hết sức rõ ràng: Cô chỉ mới thấy Trương Kình cùng một cô gái khác hôn nhau, nhưng còn những gì cô không thấy thì sao? Có lẽ còn tệ hơn thế nữa.
Khi hai người yêu nhau có một vài chuyện có thể không so đo, nhưng không thể làm trái nguyên tắc được.
Cô lau nước mắt, trong lòng tự an ủi mình: Trương Kình vẫn còn được, cô đánh anh ta ác như vậy mà anh ta cũng không đánh lại, cứ như vậy đi! Coi như là có lúc gặp nhau thì cũng có lúc chia tay,
Lư Mễ thay quần áo lái xe đến công ty, cô nhìn thấy Trương Kình đã tỉnh táo lại đang ngồi bên lề đường, trên mặt có chút máu, cô đạp chân ga phóng đi.
Khi còn nhỏ gia đình gia cảnh bình thường, nhưng cô chưa bao giờ phải chịu khổ gì. Hôm nay là lần đầu tiên cô nhận rõ được những khó khăn trên đời, bố đổ bệnh, bạn trai ngoại tình, mọi chuyện cứ như vậy diễn ra trong đúng một ngày. Đến công ty, cô liền viết giấy bàn giao công việc rồi dựa lưng vào ghế làm việc, toàn thân chẳng có chút sức lực. Thượng Chí Đào nhìn thấy cô như vậy giật mình, vội vàng hỏi: “Chị sao vậy?”
“Bố chị bị ốm. Chị chờ lát nữa tới xin Will nghỉ phép. Không biết đứa cháu trai này của chị có cho chị nghỉ phép không.”
“Chú làm sao vậy?”
“Không sao nữa rồi, đừng lo lắng.” Lư mễ an ủi Thương Chi Đào, nhìn thấy Đồ Minh đi vào văn phòng, liền đứng dậy đi theo.
Đồ Minh không ngờ cô lại đến sớm như vậy, dưới mắt có quầng thâm, mặt mày ủ rũ. Cô gái vốn luôn tràn đầy sinh lực, hôm nay lại cảm thấy yếu đuối, nên anh hỏi cô: “Sao vậy?”
“Tôi muốn nghỉ vài ngày. Bố tôi bị ốm.”
“Có nghiêm trọng không?” Giọng điệu Đồ Minh nhẹ nhàng hơn trước một chút.
Lư Mễ rưng rưng nước mắt, lại nghẹn ngào kìm lại: “Đã không còn nguy hiểm, nhưng cần có người chăm sóc. Tôi muốn nghỉ vài ngày để chăm sóc.”
“Được. Công việc sẽ giao cho đồng nghiệp khác hoặc tôi sẽ làm. Nếu cần giúp đỡ gì, có thể đến tìm tôi.”
“Cảm ơn sếp.”
“Bác trai ỏ bệnh viện nào?”
“Tích Thủy Đàm.”
Đồ Minh gật đầu: “Tôi có người thân đang làm ở bệnh viện Tích Thủy Đàm, nếu có khó khăn gì thì gọi cho tôi.”
Lư Mễ có chút kinh ngạc, nhưng Đồ Minh có vẻ rất chân thành, thế là gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Thương Chí Đào đi cùng cô xuống lầu, thấy cô im lặng khác thường, thì ôm cánh tay cô hỏi: “Chú nằm ở bệnh viện nào?”
“Làm việc của em đi, không cần đến đâu.” Thượng Chi Đào có rất nhiều việc, Lư Mễ đau lòng cho cô làm việc không biết ngày đêm, lúc nào cũng dốc sức làm việc. Cô không muốn nợ ân tình này, cô cũng không yêu cầu nhiều như vậy với bạn bè của mình.
“Em không tới đâu.” Thượng Chi Đào nói cô không tới, lôi kéo Lư Mễ nói sang chuyện khác, bất thình lình lại hỏi cô: “Chú nằm viện ở đâu?”
“Bệnh viện Tích Thủy Đàm.”
Lư Mễ nói xong mới phản ứng lại, nhéo vào mặt Thượng Chi Đào nói: “Đừng đi! Không có gì lớn đâu!”
“Em không tới!”
Thượng Chi Đào nói không đi, nhưng đến trưa lại đến bệnh viện một chuyến. Lư Mễ đang chăm sóc bố, nhìn thấy Thượng Chi Đào vội vã chạy đến trên mặt đầy mồ hôi, trong lòng cảm động: “Em đến làm gì vậy?”
Thương Chi Đào lấy ra một phong bao lì xì đưa cho Lư Mễ: “Là cho chú. chúng ta đang ở bệnh viện, đừng cãi nhau với em.”
Hai người xuống lầu ăn trưa, trong bệnh viện người đến người đi, thang máy chật kín người ai cũng vẻ mặt buồn bã, Lư Mễ đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, suýt chút thì bật khóc: “Cái quái gì thế này…”
Thương Chi Đào ôm cô an ủi: “Em bấm ngon tay tính rồi, về sau sẽ đều là ngày tốt lành.”
Lư Mễ dựa vào vai cô gật đầu: “Mượn lời tốt đẹp của em.”
Tiễn Thượng Chi Đào, Lư Tinh lại tới.
”Sao chú nhìn gầy vậy?” Lư Tinh thấp giọng hỏi Lư Mễ.
“Ngươi bị bệnh mà không gầy sao?”
“Hì hì.” Lư Tinh cười một tiếng: “Em hỏi bác sĩ rồi, bác hồi phục rất tốt, sau này sẽ không sao đâu,”
“Đi về đi!”
Người nhà họ Lữ rất đoàn kết, khi chuyện xảy ra cả nhà toàn bộ đều đến bệng viện, cứ người này đến người khác, qua giờ vào thăm họ vẫn muốn vào, nhưng bị y tá ở ngoài ngăn lại, nhất quyết không cho phép lại gần.
Lần đầu tiên Lư Quốc Khánh cảm thấy con gái mình đáng tin cậy. Trước kia gia đình ông bình yên, chưa xảy ra chuyện như vậy, ông không biết con gái mình có năng lực gì hay không, nhưng lần này khi ông đổ bệnh ông chợt phát hiện ra con gái mình thực ra rất mạnh mẽ.
Lư Mê ở bên giường chăm sóc bố, suốt cả đêm không chơp mắt chút nào, mà còn tìm mọt cách để làm ông vui. Đôi khi Lư Quốc Khánh cảm thấy áy náy, Lư Mễ sẽ nói: “Con chỉ có một bố thôi, không chăm sóc bố thì chăm sóc ai? Bố chỉ cần chăm sóc thân thể thật tốt, đừng nghĩ mấy thứ linh tinh kia !”
“Bố còn nhớ ông Tôn không? Người đi như thế này này?” Lư Mễ đứng dậy bắt chước ông Tôn xách giỏ: “Sau này nếu không chú ý, bố cũng sẽ giống như ông Tôn.”
“Được, bố sẽ bỏ rượu.”
”Bố nghỉ chỉ cần bỏ rượu thôi sao? Bố còn phải bỏ thuốc, uống thuốc đầy đủ, rèn luyện cơ thể!”
“Được được được, bố nghe con gái, con gái của bố nói cái gì thì là cái đó!”
“Vậy được. Từ nay về sau mỗi ngày báo cáo cho con, con sẽ nhờ phu nhân Dương Liễu Phương giám sát bố, nếu bố không làm theo thì con không để yên cho bố đâu.” Lư Mễ ngồi xuống lau tay cho bố, ngón tay cũng không tha, lại lau thêm cả mặt, che đi khuân mặt đang cười của Lư Quốc Khánh.
“Bố đã nghe mẹ nói chuyện giữa con với Trương Kình.”
“Mẹ nói thế nào ạ?”
“Mẹ con nói: Con gái chúng ta cầm được thì cũng buông xuống được, cùng lắm khó chịu năm ba ngày rồi thôi. Con đoán bố nghĩ thế nào?”
“Bố bây giờ nói chuyện rất lưu loát, chắc chắn không thể giống ông Tôn đâu.” Lư Mễ trêu chọc bố. Lư Quốc Khánh gõ vào đầu cô: “Bố nghĩ thế này, chia tay thì chia tay, nhưng phải nói rõ với nhau. Yêu đương mà, nói chuyện thành thật, vui vẻ.”
Lư Mễ bị Lư Quốc Khánh chọc cười: “Bố so với con còn ngĩ thoáng hơn!”
Cô chăm sóc bố liên tiếp mấy ngày, lần kiểm tra cuối cùng của Lư Quốc Khánh không có vấn đề gì nên bác sĩ đã cho ông xuất viện, cuối cùng tim cô cũng hạ xuống nhẹ nhõm, cô quyết định đi bar quẩy một trận.
Lư Mễ chỉ thích sự náo nhiệt của quán bar, đến quán bar, cô cũng thực sự chỉ nhảy nhót, chưa bao giờ làm điều gì bừa bãi. Ai quen cô lâu đều biết cô bề ngoài hoang dã, nhưng thực chất bên trong lại rất trong sáng! Nhưng nhiều người lại tránh xa cô trước khi họ có thể nhìn thấy sự trong sáng bên trong cô.
Lư Mễ không quan tâm, cô thấy vui vẻ thoải mái là được. Cô chỉ cần vài người bạn thật lòng với cô là được.
Cũng hôm nay, một ngày đầy sự trùng hợp. Buổi tối Luke có hẹn với khách hàng, lại tạm thời có việc không đi được, nên nhờ Đồ Minh đi thay anh. Hôm nay Đồ Minh cũng không có việc gì, nên đã đồng ý.
Nơi hẹn khách hàng là trong một quán bar, bên trong tiếng nhạc ầm ĩ. Đồ Minh cau mày, tìm khách hàng, mấy người đó đang ngồi ở ghế uống rượu.
Đồ Minh không tham gia cùng với những người đang lắc lư xung quanh mình, anh nhìn sàn nhảy, thỉnh thoảng nói vài câu với những khách hàng từ sàn nhảy quay về, mặc dù anh không quá bài xích, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhíu mày, cũng không tỏ ra quá khó chịu. Sợ khách hàng mất tự nhiên, anh nói mình say nên ra ngoài đứng một chút, để họ tự chơi.
Anh ngồi trên chiếc ghế dài ở cửa quán bar, áo sơ mi cài cúc đến tận cổ, giống như một vị sư già đang ngồi thiền. Đêm ở quán bar vô cùng ồn ào, sự điềm tĩnh của anh không phù hợp với xung quanh, khiến mọi người đi qua phải quay lại nhìn anh vài lần. Trong đó có Lư Mễ.
Cô đi giày cao gót, từ xa nhìn thấy Đồ Minh đang ngồi trên ghế dài như thần cửa, trong lòng thầm than một tiếng, khí thế đột nhiên giảm xuống, vội vàng nấp ra phía sau bạn mình.
“Làm sao vậy?”
“Gặp quỷ.” Hôm đó Lư Mễ bị Đồ Minh giáo huấn qua điện thoại, gọi là giáo huấn thì cũng không phải lắm, mà giống như thời cô còn đi học giáo viên phê bình học sinh phẩm hạnh không đoan trang hơn. Với tính cách hay chống đối của cô, tốt nhất nên tránh anh ta ra thật xa.
Tổ tông này đến đây làm gì vậy? Đi tán gái ư?