“Không thể nói như vậy, mỗi người có một cách sống khác nhau mà. Anh nói anh không chỉ vì kiếm sống, nhưng anh cũng không có cống hiến gì lớn lao cho đất nước không phải sao? Nói cách khác, là liều mạng chỉ để kiếm tiền, nhưng bây giờ tôi không thiếu tiền…” Lư Mễ không phục, cãi lại Đồ Minh: “Anh muốn cho tất cả nhân viên của mình vào cùng một khuôn, nhưng có phải tất cả mọi người đều giống nhau đâu!”
Nói về lý lẽ thì cô nói rất hợp lý, Đồ Minh gật đầu: “Cô nói đúng.”
“? Rồi sao?”
“Sau này chớ đến muộn về sớm, phải cư xử cho thật đàng hoàng nhé.” Đồ Minh mỉm cười với cô, mở cửa xe, rời đi.
Tốt, nói nãy giờ vô ích.
Sáng thứ bảy Lư Mễ bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Dụi dụi mắt đi mở cửa, thấy bác hàng xóm và bà Lưu đang đẩy một chiếc xe đẩy đứng ở cửa.
“Giờ mà cháu còn đang ngủ à? Mặt trời chiếu đến mông rồi đấy.” Bác hàng xóm đã hơn bảy mươi tuổi, tai bị lãng, nói chuyện rất lớn tiếng. Nghe bác hai nói xong Lư Mễ đã tỉnh luôn ngủ.
“Hai người đi chợ sao? Chờ cháu với!”
Lư Mễ vào phòng tắm lau mặt, đánh răng thật nhanh, mặc áo phông rộng, buộc tóc rồi đi ra chỉ chưa đầy hai phút, rất nhanh.
Khi xuống lầu, bà Lưu không ngừng khen Lư Mễ: “Lư Mễ của chúng ta không bao giờ bắt người khác phải chờ đợi, hơn nữa còn rất nhiệt tình, tìm đâu ra một cô gái tốt như vậy chứ?”
“Đúng vậy! Khắp thế gian chỉ có mình cháu thôi!” Lư Mễ ngước cổ lên, như vẻ rất tự hào.
Lư Mễ lên xe, nhìn hai ông bà lão đang thắt dây an toàn, trêu chọc họ: “Con lái xe đến nơi rồi mà hai người vẫn chưa ngồi xong.” Các cụ già thỉnh thoảng muốn đi chợ buổi sáng nhưng lại không có con cái trở đi, đi xe buýt thì bất tiện, nên Lư Mễ đã xung phong nhận việc chở họ đi. Dù sao cô sống một mình thì vẫn cần mua đồ nấu ăn.
Cách ba tuần lại đi chợ sáng một lần, ăn một tô mì bò, lại mua thêm ít cá ít thịt vài quả trứng, vì nghĩ đến lúc nào tâm huyết dâng trào muốn nấu cơm thì trong nhà cái gì cũng không có.
“Tối nay cháu đến nhà ta ăn cơm, ta làm thịt kho tương, nộm dưa leo, với đậu phộng rang.” Ông lão ở một mình nên rất thích náo nhiệt, chuyện thích làm nhất chính là ở nhà chơi cờ.
“Cháu không đến đâu! Cháu đến ông lại nói cháu dạy hư mấy con chim của ông!”
Ông lão nuôi rất nhiều chim để trong nhà có thêm chút âm thanh. Ông có một con chim sáo, có thể nói được rất nhiều, có khi mang theo nó ra ngoài nó còn có thể thay ông lão chào hỏi mọi người, xin chào, ăn chưa, đi đâu đấy? Lư Mễ đã qua nhà ông lão ăn cơm mấy lần, ông ở trong bếp bận rộn, cô thì ở trong phòng trêu trọc con chim sáo. Có một lần cả phòng ăn đang náo nhiệt, nó đột nhiên nói một câu: “Ông nhà ngươi.”
Mọi người đều sửng sốt, che miệng lại, chỉ có Lư Mễ cười hì hì: “Ông à, sau này con chim này của ông có thể giúp ông chửi người rồi!” Ông lão dùng đầu đũa đánh vào đầu Lư Mễ: “Còn không phải cháu dạy nó sao! Chim mà nói bậy thì vô dụng!”
Kể từ lần đó. mỗi lần ông lão bảo cô đến nhà ăn tối, Lư Mễ đều không dám đi. Nhưng Lư Mễ không hiểu lắm, tại sao chim nói bậy thì lại vô dụng? Con người nổi giận có thể chửi bới vài câu tại sao chim lại không được?
“Không sao đâu. đến nhà ông ăn cơm. gần đây ông đang dạy con chim sáo mắng người khác.”
“Mắng cái gì?”
Cái này bà Lưu biết rõ liền xen vào: “Thật là một tên khốn nạn!”
Lư Mễ cười lớn, cánh tay run run. Bà Lưu ngồi ở ghế sau vỗ nhẹ vai cô: “Đừng cười nữa, tiểu tổ tông, lo lái xe đi.”
Chợ buổi sáng đông người, Lư Mễ bảo hai người lớn tuổi vào trước, cô đi tìm chỗ đậu xe. Có một chỗ đậu xe bên trái cạnh chiếc xe màu đen, cô bẻ lái, nhanh chóng lái vào chỗ đậu xe.
Từ chiếc xe Jeep Wrangler màu đỏ chói mắt, cô mặc áo phông và quần short denim từ trên xe nhảy xuống, trông rất gọn gàng thoải mái. Hai chân trắng như tuyết chói lóa trong nắng sớm, hình ảnh rất đẹp, nhưng trông cô không phải là một người dễ dây vào.
Đồ Minh vừa tháo dây an toàn vừa nghe mẹ anh Dịch Vãn Thu nói: “Xe đỗ quá gần, chúng ta không thể xuống được. Phải gọi điện cho chủ xe.”
“Tôi chưa bao giờ thấy bãi đậu xe như thế này.” Bố anh Đồ Yến Lương ở một bên nói.
Đồ Minh lái xe đưa bố mẹ tới chợ buổi sáng mua thịt, lúc Lư Mễ lái xe chạy tới thì anh đã thấy cô, liền lề mề xuống xe để tránh mặt cô, anh không muốn tiếp xúc với cô trong những tình huống không phải công việc. Không chỉ là với cô, mà đối với người khác cũng vậy.
Nghe bố mẹ nói xong, anh xuống xe nhìn một chút, quả nhiên, xe của Lư Mễ đậu sát vào xe của anh, không thể mở cửa xe ra được. Liền lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Lư Mễ thấy Đồ Minh gọi điện cho mình, thầm nghĩ gọi giờ này chắc chắn là muốn bắt mình tăng ca cuối tuần, bèn thuận tay nhét điện thoại vào túi không muốn nghe máy. Chạy nhanh mấy bước, đến tiệm mì An Huy thì tìm thấy hai ông bà lão đang trong đó, vừa ngồi xuống, thì có một ngón tay trắng nõn đặt lên bàn, gõ nhẹ hai cái.
Lư Mễ ngẩng đầu nhìn thấy Đồ Minh, sửng sốt một chút: “Anh cũng đi chợ sáng à?”
“Phiền cô lái xe ra chỗ khác một chút.”
Ông lão nhìn Lư Mễ nói: “Con đỗ xe không chừa đường nào cho người ta sống nữa à?”
“Trong xe bên cạnh không có ai cả!” Lư Mễ nói.
“Nghĩ lại xem?” Đồ Minh nhắc cô nghĩ lại, xe của anh dán kính một chiều, có lẽ cô không nhìn kỹ.
“Tôi đi xem với anh.”
Lư Mễ đứng dậy bước ra ngoài, miệng lẩm bẩm: ”Cũng qua trùng hợp đi? Tôi đỗ xe bên cạnh anh à? Anh cũng đi chợ buổi sáng á?”
Đồ Minh không ngắt lời cô, đợi đến khi cô dừng lại mới nói: “Sao cô không nghe điện thoại của tôi? Vì cô nghĩ đó có thể là cuộc điện thoại công việc nên không nghe à? Cô cảm thấy cách hành xử của mình có thõa đáng không?
“Anh gọi cho tôi à?” Lư Mễ chuẩn bị giả ngu.
“Tôi tận mắt thấy cô bỏ điện thoại vào túi.”
…
Lữ Mễ bị bắt tại trận, cười hì hì một tiếng, nhanh chóng lên xe, lái xe ra rồi lại đỗ vào, lúc xuống xe nhìn thấy Đồ Minh mở cửa xe, có hai người lớn tuổi bước xuống. Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, người phụ nữ có mái tóc bạc phơ, nhìn rất khí chất. Khi nhìn thấy Lư Mễ thì gật đầu với cô cũng không trách cô đỗ xe không đúng chỗ.
Nhưng Lư Mễ rất lễ phép, sai chính là sai. Cô bước tới xin lỗi: “Chú dì, cháu xin lỗi hai người. Cháu đúng là có mắt như mù, không thấy có người ở bên trong xe. Mà cho dù không có ai, cháu cũng không nên đỗ xe như vậy, cháu xin lỗi hai người.” Thái độ của cô rất thành khẩn, mỗi cấu nói đều có cảm giác rất chân thành.
Đồ Minh đứng ở một bên nhìn cô cúi đầu xin lỗi, hoàn toàn khác với thái độ ương bướng ngang ngược thường ngày, cũng coi như co được dãn được có thể phân biệt được phải trái, thì cảm thấy cô tám phần còn có thể cứu được.
Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lượng bị Lư Mễ chọc cười: “Không sao đâu con, con còn trẻ, hành động nhanh nhẹn không tránh khỏi mắc lỗi, đừng quá quan trọng.”
“Vậy thì cảm ơn chú và dì đã thông cảm.” Lư Mễ ngọt ngào nói: “Con không làm phiền chú dì và Will đi chợ nữa ạ!”
Dịch Vãn Thu nhìn bóng lưng Lư Mễ đi xa hỏi Đồ Minh: “Đồng nghiệp của con à?”
“Vâng.”
“Cấp dưới?”
“Vâng.”
Mẹ Đồ Minh à một tiếng, mơ hồ hiểu vì sao cô gái này lại khách khí như vậy, hơn phân nữa là vì có quan hệ với Đồ Minh.
Lư Mễ quay lại ăn mì bò rồi cùng hai ông bà lão đi mua thịt. Ông lão mua bắp bò, Lư Mễ cũng mua theo, nhưng quy củ là ai mua người nấy trả, ông lão cũng không muốn ai trả cho mình.
“Lại kho tương sao?”
“Có cái gì mà không làm ạ, làm hỏng rồi không phải còn bố của con sao! Bố con từng là đầu bếp đó.” Lư Quốc Khánh lúc còn trẻ cũng đã làm việc ở căng tin cơ quan mấy năm, cũng coi như là một nửa đầu bếp, cái gì cũng có thể làm, thỉnh thoảng Lư Mễ có hứng sẽ nhờ Lão Lư dạy cho mình vài món ăn.
“Đó là món bố cháu nấu ~” Ông lão dựng thẳng ngón cái, Lư Mễ cười khúc khích, nghe được có người hỏi giá, quay đầu lại nhìn thấy dì tóc tóc bạc vừa rồi.
Đi phía sau là chồng và con trai của dì tóc bạc.
Hai người đó dường như chẳng có tác dụng gì ngoại trừ việc xách đồ, đứng đó lặng lẽ chờ đợi. Đồ Minh nhìn thấy vẻ mặt “quỷ quái” của Lư Mễ, liền cố tình nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Tôi chưa nhận được báo cáo hàng tuần của cô.”
Lư Mễ lùi về phía sau vài bước, đứng trước mặt anh, âm mưu cùng anh nói đạo lý: “Không phải anh nói chỉ khi có tiến triển quan trọng mới viết sao?”
“Dự án của cô không có tiến triển sao? Thay người thế nào rồi?”
“Dừng dừng dừng tôi viết tôi viết.” Lư Mễ giơ tay lên dáng vẻ đầu hàng: “Tôi sai rồi Will, về sau cuối tuần chỉ cần thấy điện thoại của sếp là tôi sẽ nhận ngay.” Thấy Đồ Minh vẫn không cười, lại nói thêm một câu: “Nếu tôi bỏ lỡ điện thoại, tôi nhất định sẽ gọi lại.” Cô nói một cách miễn cưỡng.
“Ừm. Tôi chờ báo cáo hàng tuần của cô.”
Đồ Yến Lương quay đầu nhìn thoáng qua cô cấp dưới không thành thật của Đồ Minh, trên tay cô cầm mấy cân thịt bò, lén trừng mắt với Đồ Minh, vẻ mặt đầy bất mãn. Đồ Yến Lương đã dạy dỗ rất nhiều học trò, liếc mắt là biết cô cấp dưới này bản tính khó rời.
Lư Mễ nhanh chóng thay đổi sắc mặt, thấy Đồ Yến Lương đang nhìn mình, cô lễ phép cười với ông, sau đó kéo ông lão và bà Lưu đi.
Khi ra khỏi chợ, cô thấy Đồ Minh đang cùng bố mẹ đi đến, liền nhấn ga phóng xe đi như gặp ma.
Đồ Minh nhìn thấy chiếc Jeep Wrangler của Lư Mễ vội vàng phóng đi, cảm thấy đúng là người như thế nào thì lái xe như thế đấy.
Ở chợ bị sếp giục nộp báo cáo, nhưng Lư Mễ quay đầu cái là quên. Về đến nhà liền lao vào bếp nấu thịt bò kho tương, buổi chiều thì thay đồ, phóng mô tô lên núi. Lần này cô không đi cùng đoàn xe, cũng không định ăn cơm ở ngoài, đơn giản chỉ muốn lên núi hóng gió.
Cô muốn đến một con suối, chỗ đó có ít người ít xe, cô một mình đến giữa sườn núi, dừng xe bên con suối, xuống suối bắt cá.
Trương Kình hỏi nàng: “Em lên núi sao không gọi cho anh?”
“Hôm nay không về anh về nhà bà ngoại với bố mẹ à?”
“Nhàm chán lắm, anh đến tìm em.”
“Anh đừng có đến!” Cha mẹ của Trương Kình không thích Lư Mễ, họ cảm thấy Lư Mễ được gia đình chiều hư, tích khí thất thường. Lại cảm thấy Lư mễ không phải là người an phận, không giống như người bình thường. Nhưng họ khá bao dung con trai, không quản Trương Kình quá chặt, cũng biết là không thể kiểm soát được anh ta. Lư Mễ cất chiếc lưới đánh cá nhỏ đi nói với anh ta: “Bố mẹ anh mà phát hiện ra sẽ lại mắng anh. Em chơi một lát rồi về, về rồi gặp nhau!”
“Vậy được. “
Lư Mễ chơi trên núi cho đến chạng vạng tối, lúc về đến nhà nhìn thấy Trương Kình gửi tin nhắn cho cô, nói anh ta đi chơi với bạn hỏi Lư Mễ có muốn đi cùng không. Lư Mễ đã hứa đến nhà ông lão ăn tối, nên quả quyết từ chối Trương Kình. Mang theo thịt bò kho tương rồi đi ra ngoài.
Trong nhà còn có mấy người bạn già của ông lão, chỉ có mỗi Lư Mễ là người trẻ tuổi, cả một bàn ngồi vô cùng náo nhiệt. Nói chuyện chẳng có trọng tâm gì, nhưng rất thú vị. Mấy ông lão nói về những câu truyện trong quá khứ, con chim sáo thỉnh thoảng lại nói một câu, Lư Mễ cảm thấy rất hứng thú.
“Lát nữa tôi về thôi! Gần đây nhức đầu quá,”
“Có chuyện gì vậy? Nói đi xem nào.”
“Khỏi phải nghĩ nhiều, lát nữa chúng ta đi ra ngoài chơi.”
“Ông nội ngươi!” Con chim sáo của ông lão đột nhiên mắng một tiếng, mọi người đều sửng sốt, bật cười.