Đồ Minh vừa mới thắt dây an toàn, xe của Lư Mễ đã phóng ra khỏi gara, nghĩ đến cuối tuần trái tim lại có phần khó chịu. Lại nghĩ tới lúc nãy nhìn cô nghiêng đầu hát, cảm thấy cũng không đáng ghét lắm.
Khi anh về đến nhà vợ cũ Hình Vân đã đến, đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ.
Anh cất chìa khóa xe vào tủ rồi vào thư phòng đọc sách. Di Hòa viên là của bố mẹ anh, nhưng hiện tại hai người họ đang sống trong trường học, thuận tiện lên lớp dạy học. Căn hộ này là căn rộng hiếm hoi ở khu này, rộng hơn một trăm năm mươi m2, đủ cho hai vợ chồng ở. Nhà riêng của anh ở trung tâm thành phố, rộng khoảng sáu mươi bảy mươi m2, không lớn, lúc ly hôn, anh đã chủ động giao nó cho Hình Vân. Hai người đã quen nhau nhiều năm như vậy, Đồ Minh không đành lòng để cô ta mất đi tất cả.
Anh ngồi trong thư phòng đọc sách, nghe thấy tiếng Hình Vân đang thu dọn đồ đạc, ngón tay kéo khóa vali, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ. Sau đó là tiếng vali lăn trên mặt đất, âm thanh dừng lại trước cửa phòng làm việc của anh.
Cửa phòng làm việc đang mở, nhưng Hình Vân vẫn gõ cửa. Từ nhỏ cô đã hình thành thói quen gõ cửa.
Đồ Minh đứng dậy đi về phía cửa: “Thu dọn xong rồi sao?”
“Đã xong rồi.”
“Tôi đưa em xuống lầu. Ngoài ra, đưa chìa khóa cho tôi.”
Hiện tại anh đã ly hôn, anh cần phải giải quyết rõ ràng, Đồ Minh không muốn dây dưa quá nhiều, sẽ rất mệt mỏi. Từ lúc cùng Hình Vân nộp đơn ly hôn cho đến khi anh thực sự hoàn tất các thủ tục, anh không muốn trải qua tất cả những thứ đó một lần nữa.
“Anh sẽ để người phụ nữ đó chuyển vào đây sao?” Hình Vân hỏi anh. Đưa tay nắm lấy tay áo anh: “Chúng ta nói chuyện một lát nhé?”
“Nói cái gì?” Đồ Minh nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô ra khỏi tay áo anh.
Đồ Minh không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, xách vali của cô ta đi thẳng ra khỏi cửa.
Anh là người đặc biệt thích những thứ bình thường giản dị, những đồ vật bình thường, những con người giản dị, những tháng ngày bình yên, cho dù có chuyện gì xảy ra với anh thì anh cũng để nó qua đi nhàng nhẹ, luôn thiếu đi sự nhiệt huyết. Hình Vân ban đầu thích anh vì sự lạnh lùng xa cách, chính trực kiên cường của anh, nhưng khi hai người họ kết hôn lại sống bình lặng đến mức cuộc sống của họ dần trở nên nhàm chán. Cho đến khi Hình Vân gặp được một chàng trai, chàng trai trẻ đó đã làm cho cô nhiệt huyết trở lại, thì cảm thấy Đồ Minh có lẽ cũng đã đem sự nhiệt tình của mình cho người khác.
Cuộc hôn nhân của họ kết thúc bằng một sự không chung thủy thực sự và một sự “không chung thủy” tưởng tượng.
Đồ Minh đưa Hình Vân xuống tầng, đưa tay ra trứic mặt cô ta, đợi cô ta trả lại chìa khóa cho anh. Chàng trai trẻ của Hình Vân đứng ở cạnh xe đợi cô ta, cô ta liếc nhìn Đồ Minh nói: “Anh không muốn nói gì sao?”
“Đưa chìa khóa cho tôi.”
Đồ Minh kiên trì đòi chìa khóa, đó cũng chính là thái độ của anh. Anh không muốn Hình Vân lại dùng bất cứ lý do gì vào nhà mình nữa, tất cả mọi chuyện nên kết thúc ở đây, không cần phải dây dưa thêm nữa.
Hình Vân nhìn anh hồi lâu, gật đầu: “Em biết anh đang nghĩ gì, em sẽ trả lại chìa khóa cho anh.” cô ta đặt chìa khóa vào trong lòng bàn tay của anh. Đường chỉ trên lòng bàn tay Đồ Minh rất đơn giản rõ ràng, quẻ nói rằng người có lòng bàn tay như vậy sẽ có cuộc sống bình yên tĩnh lặng: “Đến lúc này rồi, liệu em có thể biết người đó là ai không?”
Đồ Minh cau mày, xoay người rời đi.
Giữa vợ chồng mà ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có, một cuộc điện thoại, một tin nhắn cũng có thể tưởng tượng thành ngoại tình, chỉ cần có một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh thì cô ta đều cảm thấy là anh đã ngoại tình. Điều đó đặc biệt làm cho người ta mệt mỏi.
Anh lấy lại chìa khóa, tìm một tiệm sửa khóa để thay một ổ khóa mới. Người thợ khóa dùng dụng cụ gõ cửa và hỏi anh: “Anh có muốn thay ổ khóa trong phòng ngủ không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Khi thay xong khóa cửa, bên ngoài trời đã tối đen.
Cuộc sống về đêm của anh rất có quy luật, chạy bộ một tiếng, đọc sách một tiếng, 11 giờ tắt đèn đi ngủ, nhiều năm qua vẫn vậy không thay đổi, ngoại trừ những lúc đi xã giao. Trong thời đại ồn ào náo nhiệt này, anh nhạt nhẽo không hề giống với một con người ở thời đại này.
Nhưng anh cũng có sở thích, cuối tuần chơi cầu lông, hoặc đi leo núi, cũng tham gia một số câu lạc bộ đọc sách.
Vòng tròn vô cùng đơn giản, cuộc đời bình yên không có một gợn sóng. Trong lòng cũng có sự mềm mại, dành cho những đứa trẻ ở cô nhi viện.
Lư Mễ lại hoàn toàn khác.
Ở trong thế giới của Lư Mễ, dường như không bao giờ xuất hiện hai từ yên tĩnh. Ước mơ của cô khi còn nhỏ là trở thành nữ anh hùng cầm thanh kiếm bay trên bầu trời, sau khi lớn lên cô phát hiện ra rằng mình thậm chí còn không thể cầm kiếm lên tàu điện ngầm chứ đừng nói đến trên trời. Nhưng sự hoang dã trong trong cô vẫn còn đó, cô vẫn là một người phụ nữ vui vẻ và phóng khoáng.
Khi Đồ Minh đang ngủ thì Lư Mễ mới bắt đầu cuộc sống về đêm của mình.
Hộp đêm ồn ào, cô đang ngồi trong một dãy ghế dài, đùa vui ầm ĩ với những người xung quanh. Cô chạy vào trong sàn nhảy, lúc đi ra toàn thân đầy mồ hôi.
Bạn trai Trương Kình của cô đi theo cô khắp nơi như là một tên vệ sĩ hung dữ, người nào nhìn cô một chút liền xông lên chỉ ngón trỏ vào nói: “Mày đang nhìn gì đó!”
Lư Mễ đối với việc này tập mãi thành quen, đổ mồ hôi lại đi uống rượu, uống rượu lại nhảy cho đổ mồ hôi, chơi đến nửa đêm mới về nhà.
Trương Kình đi theo sau cô, khi cô mở cửa, anh ta liền ôm cô, nhưng cô đẩy anh ta ra: “Ra ngoài!”
“…. Không phải đã nói hôm nay sẽ đại chiến ba trăm hiệp sao?”
“Không chiến nữa, em mệt lắm.”
“Chết tiệt, Lư Mễ, em lại thiếu đòn rồi phải không?” Trương Kình trừng mắt hung dữ với Lư Mễ, nhưng Lư Mễ phớt lờ anh ta. Trong lúc nhảy, một bên ânh ta đuổi ruồi bên cạnh cô, một bên lại bám vào cô ả khác, mắt cô đâu có mù!
Lư Mễ biết Trương Kình không có gan đó, nhưng cô chính là chán ghét cái vẻ anh ta nhìn thấy một mỹ nữ mà mất hồn như thế, thật mất mặt mà!
Cô giơ cao chân vừa đá vừa đạp đuổi Trương Kình ra khỏi nhà, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho anh ta: “Mau cút về đi, anh mà ở ngoài cửa ồn ào tôi sẽ không để cho anh yên đâu!” Sau khi gửi tin nhắn cô đứng đó một lát, sau khi nghe thấy tiếng cửa thang máy mở mới vào trong thay quần áo đi tắm.
Bộ đồ lót ren trên người cô mỏng như cánh ve, phản chiếu làn da trắng nõn mềm mại của cô, khi bước ra ngoài, cô khoác áo choàng tắm, mặt đỏ bừng, thỏa mãn nằm trên ghế sô pha đắp mặt nạ, bắt đầu buổi tối cuối tuần yêu thích của cô.
Cũng may cô không cùng với Trương Kình ầm ĩ, đã qua thì cho qua, nghĩ nhiều cũng vô ích. Nhưng cô chính là người như vậy, khi cô tức giận thì đừng có chọc cô, khi hết tức giận cô sẽ tự bình tĩnh lại. Cô rất phóng khoáng, sẽ không để mình chịu bất kì ủy khuất nào, cũng đặc biết biết cách tự làm mình vui vẻ.
Cuối tuần Lư Mễ có buổi họp mặt gia đình náo nhiệt. Cả nhà tìm một quán ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, dùng bữa xong rồi đi dạo quanh quanh, chạng vạng tối Lư Mễ ra ngõ trông nhà hộ các cụ già lớn tuổi hoặc đi thu tiền thuê nhà. Nhà họ Lư cho thuê nhà, trong ngõ hẻm có một căn đình viện cũ, cho sáu gia đình thuê, nhiều năm rồi vẫn không tăng tiền nhà.
“Lần sau em còn đuổi anh như thế anh sẽ giận em thật đấy!” Trương Kình gửi tin nhắn làm hòa với cô ấy.
“Lần sau anh còn liếc mắt đưa tình với người khác, em sẽ không tha cho anh đâu.” Lư Mễ trả lời anh, cô mềm không được cứng cũng không xong, gặp phải chuyện cô thấy ngứa mắt cô chẳng cần biết người đó là ai. Trương Kình biết tính khí của cô, có đôi khi không nhịn được, cũng muốn cùng cô đánh một trận, nhưng khi đến trước mặt cô thì lại không thể làm gì được. Lư Mễ là người rất bướng bỉnh cố chấp! Trương Kình biết rõ điều đó trong lòng.
Suốt một tuần, Lư Mễ không đến muộn, nhưng vẫn bị Đồ Minh dạy dỗ một trận. Nguyên nhân lần này Đồ Minh dạy dỗ cô là cô luôn đi làm và tan làm sát giờ.
Đồ Minh nói thế này: “Cô mỗi ngày đều lao đến chỗ check-in vào giây cuối cùng trước khi vào làm, rồi cũng lại check-in vào giây thứ nhất sau khi tan làm, làm như vậy có trách nhiệm với công việc không?”
Lư Mễ không phục, tranh cãi với anh: “Tôi không đến muộn không về sớm, hoàn thành công việc trong giờ làm, tôi không về nhà thì làm gì? Ngồi ở lại đẻ trứng sao? Không phải anh nói không được đi muộn về sớm, phải có thái độ làm việc tốt, tôi tuân thủ đúng còn gì…”
“Cô cho là hành vi của cô là thái độ tốt?”
“Anh mỗi ngày nhìn chằm chằm nhân viên check-in, có phải anh rảnh lắm phải không?” Lư Mễ nhỏ giọng lẩm bẩm, mới mấy ngày cô đã nắm được thóp của Đồ Minh, anh giống như Luke, chỉ dọa người thôi. Nham hiểm thì đúng là có nham hiểm, nhưng không quá xấu xa.
Cô nói nói cười cười, anh mắng, cô cũng không tức giận, mang dáng vẻ đánh chết cũng không sợ.
Đồ Minh sầm mặt nhìn cô.
Lư Mễ tự nhủ trong lòng tôi mới không sợ anh, cô nheo mắt nhìn lại, thầm nghĩ nếu anh còn nói gì nữa thì cô sẽ tức giận! Cô không đến muộn về sớm, anh dựa vào cái gì mà luôn dạy dỗ cô!
Cô tự cảm thấy ánh mắt mình nhìn Đồ Minh đã rất hung dữ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của anh, chúng còn trông dọa người hơn. Không hiểu sao, Lư Mễ cảm thấy hơi chột dạ, cũng có chút tức giận: “Được rồi được rồi, anh là sếp anh nói đúng, sau này tôi không như vậy nữa!”
“Có thể làm được không?”
“Nếu tôi không làm được thì tôi sẽ gọi anh là ông nội!”
“…” Đây là lần đầu tiên Đồ Minh nghe được chửi thề bằng cách gọi ông nội, anh ngẩn người, nhất thời không biết nên tiếp tục nói chuyện như thế nào. Thế là cúi đầu xua tay: “Ra ngoài đi.”
“Ồ. “
Đồ Minh nghe thấy cửa phòng làm việc đóng lại, cầm cây bút trên bàn, đột nhiên bật cười. Gọi ông nội, cô nàng này có một bộ bài trong túi, ai ra cây nào là chặn cây đó sao? Anh càng nghĩ càng buồn cười, thật sự phải cười mấy tiếng mới bình tĩnh lại được.
Từ lúc náo loạn ly hôn đến lúc ly hôn, trong một thời gian như vậy, anh lại bị ba chữ “ gọi ông nội” chọc cười.
Lư Mễ kể cho Thượng Chi Đào nghe việc Đồ Minh theo dõi nhân viên check-in mỗi ngày, vừa nói mà vừa hoang mang: “Nhìn nhằm nhằm người ta check-in thì làm được gì? Ở vị trí của chúng ta tìm cớ để chuồn đi thì dễ như chở bàn tay đi! Anh ta có thể quản sao?
Thượng Chi Đào nghiêm túc suy nghĩ, cô thấy đây không phải là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt có thể là Đồ Minh nghe thấy Lư Mễ phát ngôn bừa bãi trong thang máy nên mới để mắt đến cô.
“Chị nghĩ, anh ấy nhìn chằm chằm nhân viên check-in sao?”
“Không.”
Thương Chi Đào gật đầu, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô nói thầm: “Cô giáo, có lẽ em biết điểm mấu chốt là gì.”
Lumi chợt nhận ra: “Được rồi. Hôm nay chị sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh ta.”
Lư Mễ ngồi ở chỗ làm việc, nhịn đến hơn tám giờ tối, nhìn thấy Đồ Minh và Luke cùng nhau đi ra ngoài. Cô xách túi chạy theo: “Các sếp, các sếp tan làm ạ?”
Luke nhìn cô một cái, lại nhìn kỹ thêm lần nữa hỏi: “Cô bị sao vậy?” Người lúc trước luôn tan ca đúng giờ, hôm nay lại ở lại công ty tăng ca đến tận bây giờ.
“Tôi một lần nữa làm một người mới. Về sau sẽ đi sớm về muộn.” Lư Mễ cười nói với Luke.
Luke nhẹ nhàng khịt mũi, lộ ra vẻ khinh thường rõ ràng. Lư Mễ cũng lười tranh cãi với anh, quay đầu hỏi Đồ Minh: “Sếp, hành vi của tôi có phải đã thay đổi đáng kể không?”
Đồ Minh không trả lời, Luke mỉm cười: Cô lấy lòng sếp của cô thì sao? Sếp của cô là người mà cô có thể lấy lòng sao?”
“Tôi tăng cường giao lưu với sếp.”
“Muộn như vậy mà còn giao lưu, tôi nghi ngờ mục đích của cô đấy.” Luke ra khỏi thang máy, nói với Lư Mễ: “Kiềm chế chút đi.”
Cuối cùng cũng đi rồi.
Đồ Minh cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô muốn nói gì với tôi?”
“Tôi muốn nói với anh một chút về chuyện ngày đó trong tháng máy tôi nói muốn ngủ với sếp.”
“?”
“Tôi thật sự không muốn ngủ với anh. Anh làm sếp của tôi hơn nửa tháng rồi, anh biết là tôi không giữ được miệng mà, nhưng đúng là tôi chỉ tùy tiện nói thôi.”Nói đến đây thì mọi thứ còn đang còn tốt, nhưng Lư Mễ lại đột nhiên nói: “Anh không phải là loại người khiến người khác phải kích động… Tôi cũng…”
Đồ Minh không nghe nổi mấy lời nhảm nhí của cô nữa, quay người bỏ đi.
Lư Mễ nhanh chóng phân tích, cảm thấy mình nói cũng khá tốt, Đồ Minh không thích nghe là vì anh ta không giỏi giao tiếp. Đây là vấn đề của anh ta, không phải là vấn đề của mình.
Cô nhanh chóng đuổi theo Đồ Minh hỏi: “Sếp đi đâu vậy? Muốn đi uống một chén không?”
“ Tôi không thich uống rượi.”
“ Vậy uống trà cũng được.”
“…”
Đồ Minh đứng trước xe nhìn cô, anh giống như chiếc xe thương vụ mà anh lái, trầm tĩnh và kiềm chế. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại rất chân thành, lời nói cũng vô cùng hòa nhã: “Cô cảm thấy là tôi đang nhắm vào cô sao?”
“Không phải sao?”
“Không phải.” Đồ Minh cười với cô, nụ cười đó vô cùng thẳng thắn: “Bình tĩnh đi Lư Mễ. Cô là một nhân viên tốt, chỉ là hành vi của cô chưa có quy củ thôi; tôi cũng không phải là một ông sếp quá tồi. Không cần phải sốt xắng giải thích đâu.”
Nhưng tôi chỉ muốn kiếm sống thôi, Lư Mễ lẩm bẩm trong lòng.
Đồ Minh nhìn thấu cô, lại nói: “Chỉ kiếm sống qua ngày thôi, thì nhàm chán lắm.”