Chương 14

Về đến khách sạn dạ dày Đồ Minh bắt đầu khó chịu, nên uống thuốc dạ dày xong thì lên giường nằm. Bình thường anh cũng không yếu ớt như vậy, chỉ là trưa nay ăn đồ cay, buổi tối lại ăn lẩu cay còn uống thêm rượu, nên có chút không chống đỡ được. Anh đau đến nỗi không xem nổi sách, đành phải mở TV lên xem, đợi thuốc phát huy tác dụng.

Chuông cửa vang, anh bước ra mở thì thấy Lư Mễ đang đứng ngoài cửa, vẫn mặc bộ quần áo cũ như lúc ở trên núi, trên tay cầm hộp cơm, tóc ướt đẫm mồ hôi.

“Khách sạn không có cháo trắng, nên tôi đi đến quán gần đây mua một bát. Dạ dày không khỏe ăn một chút cháo trắng với dưa chua sẽ thoải mái hơn.” Cô đưa bát cháo cho anh, lúc này cô không còn là cái người nói muốn ngủ với sếp nữa, mà chỉ là một người nhiệt tình lương thiện, giúp đỡ người khác lấy niềm vui mà thôi.

Anh cảm thấy có chút cảm động khó tả. Anh biết Lư Mễ không phải loại người mua cháo cho anh chỉ vì anh là sếp của cô, cô mua cháo cho anh đơn giản chỉ vì anh đã giúp cô, hoặc vì cô bằng lòng làm như thế. Nó khiến tình nghĩa trong bát cháo này đặc biệt đơn thuần.

Anh nhận lấy bát cháo vẫn đang còn ấm, nói cảm ơn: “Cám ơn cô.”

“Hì hì, không có gì, người một nhà cả! Vậy anh ăn đi, có chuyện gì cứ gọi tôi, tôi chạy tới liền!”

"Được, vất vả cho cô rồi. Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải làm việc cả ngày."

"Được!"

Đồ Minh ăn bát cháo nóng, thật sự thấy dễ chịu hơn. Diêu Lộ An trước khi đi ngủ gửi tin nhắn: “Chiều mai tôi sẽ đến, hai ngày nay cậu có tìm được món nào ngon không?”

“Để Lumi dẫn cậu đi, ở đây có một quán ăn rất ngon.” Quán ăn kia của Lư Mễ chắc chắn hợp khẩu vị của Diêu Lộ An. Anh ấy không kén chọn không gian, nhưng lại yêu cầu cao về hương vị.

“Cậu không tới sao?’

“Hôm nay tiếp khách hàng bị đau dạ dày.”

“Làm sao bị đau vậy?’

“Hai bữa liên tiếp ăn đồ cay, còn uống rượu nữa.” Đồ Minh nói.

“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, ăn cháo thôi, thanh đạm chút.” Diêu Lộ An dặn dò anh.

Ở điểm dừng chân cuối cùng, Lăng Mỹ đã đưa ra xu thế mới thị trường do Đồ Minh làm PM*, khác với phong cách trước đây của Lăng Mỹ, báo cáo xu hướng thị trường năm nay rất “chính”, phù hớp với chính sách và dân sinh, theo như cách nói của Luke thì: Báo cáo mang theo xu hướng đời thường.

*PM: Project Manager: Quản lý dự án

Tóm lại thì nó có chút đặc biệt.

Thượng Chi Đáo vừa nói vừa giúp đỡ Lư Mễ: "Đây là người sếp giúp chị đánh nhau sao? Đây là người sếp giáo huấn chị mỗi ngày sao?"

"Là anh ấy, là anh ấy! Tiểu Na Tra!" Lư Mễ hát đáp lại lời Thượng Chi Đào, hai người cười đùa ầm ĩ một trận một lúc sau Lư Mễ hỏi Thượng Chi Đào: "Chuyện đi Tây Bắc nghĩ kĩ rồi sao?"

“Em còn đang nghĩ.”

“Nếu em đi, chị cũng sẽ xin đi làm người hỗ trợ phòng triễn lãm phía Tấy Bắc của em.” Lư Mễ đã suy nghĩ kĩ rồi, công việc phòng triễn lãm rất phức tạp, cô muốn đi giúp đỡ Thượng Chi Đào, cô sắp lên đảm nhiệm chức quản lý dự án sẽ có nhiều thời gian hơn để giải quyết những việc khác.

"Không phải trước  đây chị nói Tây Bắc là vùng đất nghèo nàn sao?"

"Không phải đồ đệ của chị cũng đi đó sao? Mỗi tháng chị sẽ đến đó một hai lần cùng em."

“Em biết mà, chị sợ em cô đơn.”

Thương Chí Đào cảm kích nhìn Lư Mễ: “Chị muốn ăn gì, tối nay em đãi.”

"Tối nay bọn chị tiếp đãi người đàn ông “hoang dã” Diêu Lộ An, em đi cùng đi!"

“Có được không?”

“Có cái gì mà không được, bọn chị muốn đi quán vỉa hè. Will thì không ăn được rồi anh ấy đang bị ốm, nhưng có thể mời thêm Lucy nữa, vừa vặn có thể thử thêm được nhiều món nữa.”

“Vậy được.”

Đồ Minh thật sự vô dụng rồi.

Anh dựa vào thuốc dạ dày mà gắng gượng được hết bài phát biểu của mình trên sân khấu, xuống khán đài vừa ngồi xuống ghế khách quý, dạ dày lại bắt đầu co rút đau đớn. Nhân viên phục vụ đi tới trước mặt anh, mang cho anh một cốc nước nóng, lại đặt một vật gấp giấy trắng có thứ gì đó lên bàn, anh mở ra thì thấy bên trong có mấy viên thuốc. Chỉ có Lư Mễ mới biết anh bị ốm.

Anh đưa mắt tìm kiếm, nhìn thấy cô đang đứng ở rìa sân khấu mỉm cười với anh, chỉ chỉ vào điện thoại của mình ra hiệu cho anh nhìn.

"Thuốc dạ dày và thuốc giảm đau. Anh mau uống đi."

"Cảm ơn. "

Cứ như vậy anh kiên trì đến được quán vỉa hè, đến nơi thì Diêu Lộ An và Lucy đã đến. Diêu Lộ An thấy sắc mặt anh không tốt thì cười nhạo anh: “Cậu nghĩ xem cái thân thể già nua này của cậu còn có dùng được nữa không?" Cười nhạo thì cười nhạo nhưng vẫn gọi cho anh một bát cháo.

Lúc Lư Mễ và Thượng Chi Đào đến nơi, bọn họ đang chờ món lên bàn, nói chuyện phiếm với nhau. Diêu Lộ An chào bọn cô từ xa, giơ tay vẫy vẫy so với Luke thì nhiệt tình hơn rất nhiều.

“Thế nào? Đấy là món của chị à? Để em xác nhận.” Lư Mễ nghiến răng nghiến lợi ậm ừ, thừa nhận ẩn ý của Thương Chí Đào.

"Rất đẹp trai, nhưng không phải là khẩu vị của em."

“Vậy được, chị biết rồi. Em muốn yêu ai thì yêu, hôm nay chị sẽ không quan tâm đời sống tình dục của em nữa."

"Cô quan tâm đến đời sống tình dục của người khác như vậy sao?" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau hai người họ, các cô quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Luke.

Lư Mễ lè lưỡi với Thương Chi Đào, giả vờ như không nghe thấy Luke nói gì, ngược lại hỏi anh: "Sao anh lại ở đây? Thật trùng hợp đi?"

“Phải báo cáo với cô à?” Luke phản bác cô một câu, rồi đi thẳng tới bàn bắt tay với Diêu Lộ An đang đứng đó.

Lư Mễ đá Thương Chi Đào, nhỏ giọng nói: "Nhìn đức hạnh của lừa ngang ngược kìa!"

“Thái độ đãi khách của Lăng Mỹ chỉ có thế thôi à?” Luke chỉ vào quán ăn vỉa hè sụp xệ nói: “Lumi chọn sao.”

“Nhìn không giống như tưởng tượng lắm, nhưng tôi thích.”

“So với nước sông Hằng thì có ngon hơn không?” Đồ Minh trêu anh ấy.

“… Lăng Mỹ đã đào tạo kỹ năng giao tiếp cho các quản lý chưa vậy?”

Mọi người đều bật cười.

Trong bữa cơm, nhìn Đồ Minh ăn cháo có chút thảm. Lư Mễ không đành lòng, liền chạy sang quán bên cạnh mua một tô mì đặt trước mặt anh, nói chung thì cũng ngon hơn ăn cháo.

“Kỹ năng vỗ mông ngựa không tệ.” Luke mỉa mai nói: “Bắt đầu muốn lên cao rồi à?”

Lư Mễ cũng không thèm đối đầu với anh ấy mà quay sang hỏi Diêu Lộ An: “Thầy Diêu, trong vòng bạn bè của anh có anh chàng độc thân nào tốt không?  Giới thiệu cho Flora đi, cô ấy vẫn còn độc thân.”

Bữa cơm cuồn cuộn sóng ngầm, nhưng Đồ Minh đau dạ dày, không có cách nào tập chung nghe họ nói chuyện được, chỉ cảm thấy như mình như lọt vào xương mù, chịu đựng mãi mới đến lúc ăn xong, chỉ muốn nhanh chóng quay lại khách sạn.

Lư Mễ cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút. Việc huấn luyện ngày mai đã sớm chuẩn bị xong, cuối cùng cô cũng có thời gian kéo Thượng Chi Đào đi chơi. Mới đầu là người hướng dẫn của Thượng Chi Đào, về sau là bạn bè của nhau, những năm qua không biết đã cùng nhau đi bao nhiêu chỗ, cũng chứng kiến cô ấy như một cây trúc từ từ trưởng thành.

Trước khi rời đi, cô còn tượng trưng mời Diêu Lộ An: “Thầy Diêu, thầy có muốn cùng đi phà không?”

Diêu Lộ An cũng không chút ngại ngùng nói đồng ý.

“Tôi cũng đã nhiều năm không đi phà, chúng ta cùng đi đi.” Luke đột nhiên nói.

“Tôi còn có việc, mọi người đi đi.” Lucy trong bữa cơm đã nhìn ra sóng gió giữa Lư Mễ và Luke nên cũng không định đi cùng, cô ấy kiêm cớ về khách sạn.

Mấy người cùng nhau đi phà ngắm cảnh đêm thành phố, Lư Mễ hỏi Diêu Lộ An: “Nói thật đi thầy Diêu, thầy còn độc thân sao? Hay xung quanh thầy còn có thanh niên nào độc thân như thầy không? Ngọai trừ Flora, tôi còn có một người chị họ..."

Diêu Lộ An cười nói: “Được.”

Lư Mễ và Diêu Lộ An rất hợp nhau, hai người ríu rít nói chuyện. Hai người phát hiện ra họ thật ra có rất nhiều sở thích giống nhau, thế là hẹn nhau khi nào về Bắc Kinh thì cùng nhau đi chơi, chẳng hạn như đi phượt bằng moto.

Lư Mễ rất vui vẻ khi có một người bạn cùng sở thích, khoe ngay với Diêu Lộ An con xe của mình: “Anh xem, đây là xe của tôi, chúng ta có thể cùng nhau đi phượt.”

Diêu Lộ An nhìn vào bức ảnh, phát hiện cô gái này thật sự chi tiền rất mạnh tay: “Kính gửi chủ sở hữu Ducati, tôi rất vinh dự khi được quý cô mời đi cùng.”

Ducati: một hãng xe moto.

Lư Mễ cười hì hì: “Có tiền.”

Sau khi đi công tác một chuyến với Lư Mễ, ấn tượng của Đồ Minh với Lư Mễ đã thay đổi. Cô làm việc rất đáng tin cậy chỉ là cái miệng cái gì cũng có thể nói được. Đồ Minh nghe Lư Mễ nói hết câu này đến câu khác, không ngừng như một cỗ súng máy thì mơ hồ cảm thấy huyệt hái dương mình giật giật. Trên máy bay trở về, Luke hỏi Lư Mễ biểu hiện thế nào, anh nói: “Cô ấy là một nhân viên rất tốt, chỉ là miệng của cô ấy không có công tắc đóng.”

“Vậy anh bảo cô ấy im lặng đi.” Luke nói đùa.

"Như vậy không lịch sự lắm. "

“Vậy anh chỉ có thể nghe thôi.”

Đồ Minh cười khổ nói: “Ừm.”

Lư Mễ không biết sếp đã gán cho cô cái danh lắm lời, nhưng mà biết thì sao, lắm lời thì lắm lời thôi!

Vừa xuống máy bay cô nhận được cuộc gọi từ người thuê nhà, nói cống nước bị tắc bảo cô đến xem một chút.

Lư Mễ về nhà cất hành lý liền lái xe qua đó.

Khó lái xe vào trong ngõ nên cô đậu xe ở bãi đậu xe bên ngoài rồi đi bộ vào trong.

Chạng vạng tối, trẻ con chạy nhảy khắp nơi, ai biết cô cũng chào cô: “Chào dì Lư”.

“Gọi là chị!”

Lư Mễ bước vào cửa như một cơn gió, nhìn thấy ống nước bị tắc thật. Thì lấy điện thoại gọi người đến sửa, sau đó tìm một chiếc ghế gỗ nhỏ ngồi trong sân chờ đợi.

Con của người thuê nhà còn rất nhỏ, một bé gái chưa đầy hai tuổi, khuân mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chạy quanh Lư Mễ.

Lư Mễ sợ cô bé vấp ngã, nên ngồi im trên ghế gỗ khoanh mông nhìn cô bé: "Tổ tông, đừng chạy nữa! Bố mẹ con đâu rồi!"

“Bố mẹ nó đi bệnh viện vẫn chưa về.”

“Ai bị bệnh vậy ạ.”

“Bố nó.” Ông bà cụ không nói nhiều, Lư Mễ cũng không hỏi thêm nữa. Chờ sửa ống nước rồi thanh toán xong thì đi ra khỏi sân, nhìn thấy ông bà cụ đang ngồi trong ngõ nói chuyện, liền ngồi xổm xuống hỏi: "Người đàn ông nhà đó bị bệnh gì vậy ạ?"

“Nghe nói thận có vấn đề, tuần nào cũng phải đến bệnh viện chạy thận.”

"Ồ, cảm ơn ông bà ạ."

Trong lòng Lư Mễ rất khó chịu, có lần nhà này trễ tiền thuê nửa tháng,  bà nội còn bảo cô giục họ nộp tiền, cô cũng gọi điện thúc giục một lần, bây giờ hiểu rõ mọi chuyện, thì cảm thấy mình thật đúng là không ra gì mà.

“Trong nhà có chuyện khó khăn mà cũng không nói với tôi, tiền thuê nhà không cần trả nữa, cố gắng chữa trị thật tốt và sớm bình phục nhé." Lư Mễ gửi tin nhắn cho gia đình đó.

Lư Mễ tuyệt đối không ngờ rằng mình sẽ gặp Đồ Minh và vợ cũ của anh trong buổi họp mặt gia đình.

Đó là một ngày nắng đẹp, nhà họ Lư như thường lệ muốn tụ tập cùng nhau một bữa. Thế là chọn một nhà hàng yên tĩnh, chọn một bàn ở góc đại sảnh, hơn mười người ngồi xuống, chuẩn bị sẵn sàng ăn chực một bữa.

Nhà hàng này có rất nhiều món Lư Mễ thích ăn.

Còn nhớ khi nhỏ mỗi khi bố nhận lương sẽ đưa mẹ con cô đến nhà hàng này ăn cơm, một nhà ba người mỗi tháng sẽ đến đây ăn một bữa thật ngon, món thường gọi nhất là thịt cừu nướng, thịt xào lăn*, và bánh ngọt.

*Mình tìm nát gg nhưng vẫn không biết món này tên tiếng việt là gì. Tra được nguyên liệu chính là thịt bò và thịt cừu thăn, bổ sung thêm trứng, hành lá, gừng, v.v.

Lư Mễ tâm trạng rất tốt, đứng lên chào các trưởng bối: "Cháu tới rồi, tới rồi, mọi người cứ ngồi yên nhé!"

Lục Tinh ở một bên cười nhạo cô: “Chắc em lại có ý đồ xấu xa gì!”

"Được chăm sóc cho các trưởng bối là vinh dự của em. Em có thể có ý đồ gì? Bà nội nói xem có đúng không?" Cô vui vẻ ngồi xuống, chuẩn bị kể cho mọi người nghe việc miễn tiền thuê nhà.

Trong lúc ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông bước vào, người đàn ông đó rất trầm lặng, không chút rung động nào, lộ ra vẻ điềm tĩnh, đó không phải là Will sao! Theo sau là một người phụ nữ, người phụ nữ đó rất đoan trang, khuôn lại mặt xinh đẹp, hai người họ ngồi đối diện nhau trước cửa ổ.

Đây không phải là anh trai cứu mạng của cô sao?

Lư Mễ không ngờ mình sẽ gặp phải tình huống như vậy, vô cớ có chút chột dạ, cô rụt cổ lại, vẻ mặt náo nhiệt vừa nãy đã biến mất, cô chỉ ước bữa cơm này mau kết thúc để nhanh chóng chuồn đi.

Nhà họ Lư ăn cơm rất náo nhiệt, đồ ăn vừa được bưng lên, họ đã bắt đầu nói về những chuyện quá khứ cay đắng ngọt ngào, bà nội là người xung phong kể trước. Bà nội ăn một miếng dồi rán, chấm thêm một ít nước sốt, đưa vào trong miệng, thơm nức! Bà nội đỏ mắt lên nói: “Lúc trước làm gì có những ngày tốt lành như vầy! Có xì dầu trộn với mì cũng là xong bữa, lúc đó như vậy là ngon lắm rồi! Nói xong chỉ vào Lư Mễ rồi lại chỉ vào Lư Tinh: "Mì trộn nước tương cũng nuôi dưỡng được người đấy, nhìn hai cô gái nhà họ Lữ chúng ta xem không phải rất xinh đẹp sao! Hai mẹ của hai đứa nhỏ đó vừa đứng ở đây, cũng làm người ta hãnh diện!"

Lư Tinh đá Lư Mễ dưới gầm bàn ý bảo cô bắt chuyện. Trước đó hai người đã thỏa thuận với nhau, trong những trường hợp như thế này sẽ thay nhau khen ngợi bà nội, không thể để bà nội nói một mình, hôm nay đến lượt phiên Lư Mễ.

Nhưng Lư Mễ không dám nói chuyện. Bà nội tai không tốt lắm, muốn nói thì cô sẽ phải nói to, mà nói to thì Đồ Minh sẽ nghe thấy. Bị Đồ Minh nghe thấy, anh sẽ biết là Lư Mễ ngồi đây dỏng tai nghe chuyện riêng tư của anh, sự cân bằng mà hai người khó khăn lắm mới tìm được sẽ lập tức bị phá vỡ, anh sẽ quay lại gây khó dễ cho cô, vậy sau này cô làm sao mà sống nổi?

Thế là cô thấp giọng nói với Lư Tinh: "Hai trăm tệ, chị tiếp đi!"

“Chúng con khôn lớn trưởng thành không phải nhờ mì trộn nước tương, mà là nhờ sự chăm sóc chu đáo của ông bà, các cô, các chú, bố, mẹ”. Lư Tinh bấm điện thoại nhận tiền, dùng ngón chân đá vào bắp chân của Lư Mễ, ý bảo là chị làm được. Lư Mễ đá lại cô nàng một cái, ý nói cảm ơn.

Thấy Đồ Minh liếc nhìn sang đây, đầu cô lại cúi thấp hơn một chút.

Đồ Minh đang nói chuyện với Hình Vân, nghe thấy bên trong góc đại sảnh có một bàn lớn rất nhiều người vậy quanh đang nói chuyện quá khứ cay đắng ngọt ngào, nói chuyện vừa buồn cười vừa sôi nổi, lại nhìn thấy Lư Mễ đang chột dạ cúi đầu xuống. Thì ra Lư Mễ như vậy là do cả gia gia đình cô đều như vậy. Đồ Minh chợt nảy ra ý nghĩ như thế.

Gia đình Đồ Minh từ trước đến nay đều luôn thanh tịnh. Ngay cả khi có học sinh đến nhà, anh cũng nhẹ giọng thì thầm với bố mẹ, cũng rất ít khi liên hoan bên ngoài, lúc tụ tập nói chuyện cũng chỉ xoay quanh mấy chủ đề thiên văn, địa lý, triết học, chính trị. Nào giống như nhà họ Lữ, vừa ăn cơm vừa cảm ơn quá khứ. Đồ Minh nghe được đại khái là, lúc trước nhà họ Lư sống trong một con hẻm nhỏ, thời gian đó rất khó khăn, nhưng chợt có một ngày, có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nhà trong con hẻm đó bị phá dỡ. Lúc đó phá dỡ cũng được chút tiền đền bù, nhà họ Lư gan lớn nghĩ dù sao cũng không giàu lên nổi, tiền để không cũng không làm gì, liền đi Môn Đầu Câu và Phong Đài mua nhà, lần đó rất may mắn, gặp đúng dịp.

Dự vào đầu cơ trục lợi mà đổi đời. Đồ Minh nghe thấy một ông lão tóc bạc trắng nói câu này với vẻ tự giễu. Cách nói của họ giống hệt như của Lư Mễ, họ không hề né tránh những điều này, cũng không sợ người khác gán cho mình cái danh là nhà mới giàu nổi.

Đồ Minh đại khái có thể hiểu được Lư Mễ, nếu lúc này bạn nói cô là nhà giàu mới nổi, cô ấy sẽ không nghĩ rằng bạn đang coi thường cô ấy, ngược lại cô sẽ hất cằm lên nói: “Đúng vậy! Chính là có tiền đấy!”

“Anh nhìn cái gì vậy?” Hình Vân nhỏ giọng hỏi anh.

“Không có gì.” Đồ Minh thu lại tầm mắt, gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, rồi đặt đũa xuống: "Cho nên ý em là gì?’

"Ý của em là, em muốn bán căn nhà đó. Khu dân cư cũ quá rồi, an ninh không tốt. Bị trộm một lần rồi, em có chút sợ."

“Nhà để lại cho em chính là của em, muốn bán hay không tùy em.”

“Sau khi bán em sẽ đưa tiền cho anh.” Hình Vân cũng đặt đũa xuống nhìn Đồ Minh: “Em không muốn.”

Đồ Minh không biết cô ta làm vậy là vì cái gì, muốn hay không muốn, cứ nói dứt khoát. Sự kiên nhẫn của anh sắp bị cô ta làm mất hết rồi. Mà không đúng, đã mất hết rồi. Ai khi ly hôn cũng trãi qua chuyện như vậy sao? Cứ như vậy dây dưa nhiều năm, như dao cùn cắt thịt, không thể một đao cắt hết.

Những lời tổn thương nghẹn lại trong cổ họng, nhưng anh mím chặt môi, cuối cùng cũng không nói gì.

Nhà họ Lư tính tiền xong thì đi ra ngoài, Lư Mễ nấp sau lưng một người, đi ra đến cửa thì thở phào nhẹ nhõm, xung phong nhận việc cùng bà nội đi thị sát ngõ hẻm. Đồ Minh quay đầu lại nhìn bóng lưng cô, quét mã QR thanh toán rồi nói với Hình Vân: “Nhà bây giờ là của cô, cô không cần phải nói với tôi là muốn giữ hay bán. Lần sau chúng ta gặp nhau, mang bạn trai đi cùng, nếu không thì tốt nhất đừng gặp nhau nữa."

Anh mặc áo gió rồi đi ra ngoài.

Một cơn gió nổi lên, thổi bay vạt áo anh, giống như một người xuất gia, mang theo luồng tiên khí.

Lư Mễ sợ tiên khí lây sang mình nên nói với bà nội: "Bà ơi, chúng ta nhanh lên đi. Hôm nay chúng ta ra ngoài muộn, nhỡ đâu không thị sát hết thì sao!" Vừa nắm tay dắt bà nội đi thì bị ai đó túm lấy cổ áo.

“Ai! Dám can đảm túm cổ áo bà hả?” Cô chửi một câu rồi quay người lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đồ Minh, khí thế đột nhiên giảm xuống một nửa: "Đây không phải là Will sao? Thật là trùng hợp!"

Bà nội rút chân lại, nhìn hai người có chút kỳ quái.

Đồ Minh gật đầu chào bà nội, mặt lạnh lùng hỏi Lư Mễ: “Cô tránh cái gì?’

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play