Chương 15
Đồ Minh không hiểu nổi bản thân mình, anh cũng được coi là một người ôn hòa, nhưng lại rất nhiều lần nghĩ muốn túm cổ áo Lư Mễ ném cô ra ngoài. Lư Mễ có một loại bãn lĩnh đó là chỉ cần dăm ba câu nói hoặc thậm chí không cần nói gì cũng có thể làm người ta giận tím người. Sự bình yên mong manh mà hai người cố gắng thiết lập cách đây không lâu giờ đã không còn nữa.
"Tôi đây không phải... không muốn tò mò chuyện riêng tư của anh hay sao..." Lư Mễ cảm thấy chột dạ, hoàn toàn quên mất mình vừa mới rụt cổ bên kia nghe lén, suýt nữa còn đem lỗ tai đặt lên bàn của Đồ Minh. Thậm chí cô còn vừa nghe vừa biên tập ra một câu chuyện xưa, có vẻ như vị ân nhân chính trực này đã cứu mạng một cô tiên nữ nào đó rồi bị cô ta câu hồn dẫn phách, vợ anh ta không thể chịu đựng được sỉ nhục nên đã đệ đơn ly hôn. Sau khi nghe đến đây thì câu chuyện xưa đã thay đổi, ông sếp này bị đội nón xanh, người này thật đáng thương quá đi! Người đáng thương mà còn đem nhà tặng cho vợ trước.
“Hai đứa biết nhau sao?” Bà nội thấy hai người kỳ lạ, không nhịn được hỏi. Bà nội tinh thần mạnh mẽ như chuông lớn, cũng đã đem những câu chuyện của mình truyền lại cho con cháu.
“Đây là sếp của cháu.” Lư Mễ đuối lý, nói xong liền quay mặt đi, không dám nhìn Đồ Minh. Trong công ty cô là một người có tác phong nhanh nhẹn, trong cuộc sống cũng đầy rẫy chuyện vụn vặt lông gà lông vịt. Nhưng bây giờ lại chột dạ như thể chuyện Đồ Minh ly hôn là do một tay cô tạo thành.
"Chào lãnh đạo, chào lãnh đạo." Bà nội vỗ vai Lư Mễ nói: "Nói chuyện với sếp của con đi! Hôm nay bà không cần con!"
Bà nội dẫn theo con cháu đi thị sát ngỏ hẽm, bỏ lại Lư Mễ ở đó. Lư Mễ muốn đi theo, nhưng lại cảm thấy mình chưa nói rõ với Đồ Minh, thế là hắng giọng một tiếng, nói với anh: “Sếp, bình thường anh giáo huấn tôi thế nào tôi cũng nhận. Nhưng hôm nay không giống vậy, tôi thực sự không cố ý nghe chuyện riêng tư của anh. Nhà chúng tôi mỗi khi họp mặt gia đình đều chọn chỗ này, với lại tôi cũng không biết anh sẽ ăn ở đây không phải sao? Chúng ta phải phân rõ phải trái, cuộc sống là cuộc sống, công việc là công việc. Anh đừng vì hôm nay trùng hợp mà trong công việc gây khó dễ cho tôi, vậy thì oan uổng cho tôi lắm!”
Lư Mễ nói xong dừng lại một chút, lẩm bẩm một câu: "Hơn nữa, không phải chỉ là ly hôn thôi sao! Tìm lại là được mà!"
“Cô có bệnh à?” Lư Mễ môi trên chạm môi dưới nói bậy bạ, làm Đồ Minh nhức đầu: “Ai nói với cô là tôi đã ly hôn?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT