Chương 13

“Gặp nhau trên giường là thế nào?”

Lư Mễ chỉ thuận miệng nói, chẳng qua là khi Thượng Chi Đào hỏi thì cô cũng suy nghĩ một chút, nhưng cô không để trong lòng. Bây giờ cô có rất nhiều chuyện phiền lòng, chẳng hạn như điểm dừng cuối cùng của dự án du lịch đã rơi trúng đầu cô.

Điểm dừng chân cuối cùng của dự án du lịch được chọn là ở Trùng Khánh, lại trùng với lịch tập huấn với Diêu Lộ An, lịch trình dày đặc, hiếm khi cô có thể ngồi suốt ngày ở bàn làm việc, tổ chức họp, điều khiển hội trường từ xa, trao đổi kế hoạch, hoặc cúp điện thoại rồi lại vội vã chạy ra ngoài.

Trong hành lang đụng phải Đồ Minh, cũng không thèm chào hỏi mà bước qua luôn. Cô đang mắc tiểu! Làm gì có thời gian mà chào hỏi!

Đồ Minh quay lại thì thấy Lư Mễ đang đi vào phòng vệ sinh với một tư thế rất kỳ quái. Nhìn vậy anh bật cười thành tiếng.

"Sếp, có chuyện gì vậy?" Một cấp dưới khác Jacky hỏi Đồ Minh, bọn họ đang nói về chuyện đi công tác.

“Không có gì.”

“Vậy...”

“Tiếp tục đi, vậy nên đã nộp tác phẩm nào dự thi? Sắp xếp quan hệ công chúng thế nào rồi? Đến văn phòng của tôi nói chuyện.”

Lư Mễ đi vệ sinh xong, cảm thấy mình như sống lại, quay về chỗ làm việc tiếp tục gọi điện trao đổi với Diêu Lộ An, cùng anh ấy thảo luận sắp xếp việc tiếp đón.

“Bên cô ở thế nào thì tôi ở thế đó, không cần phải đặc biệt sắp xếp.” Diêu Lộ An gặp sao hay vậy, không muốn làm phiền ai: “Mọi người thuận tiện là được.”

"Vậy còn việc ăn uống thì sao? Anh có kiêng cái gì không?"

“Không kiêng gì cả, cũng nghe theo cô sắp xếp.”

“Vậy được. Bây giờ tôi sẽ sắp xếp ngay, nếu có gì thiếu sót mong anh bỏ qua.”

Lư Mễ cúp điện thoại, gửi email chi tiết việc sắp xếp chuyến tham quan cũng như sắp xếp buổi tập huấn, làm xong việc ngẩng đầu lên một cái trời tối đen đã hơn tám giờ, đây lần đầu tiên cô tăng ca lâu đến vậy.

“Chị xong chưa?" Thương Chí Đào hỏi cô: "Em thấy chị bận rộn cả ngày, còn không có thời gian nói chuyện với cả em. Em được phân công công việc khác rồi, chuyến bay cũng đã đổi, sáng ngày mai em sẽ đi, đến đó sẽ phải tổ chức họp trước, sau đó mới có thể giúp chị."

"Làm việc của em đi!" Lư Mễ đang chuẩn bị tan làm, nhìn thấy mắt Thương Chí Đào đỏ ngầu, cô nói với cô ấy: "Lần sau có giao việc cho em thì đừng có nhận nữa được không? Nhìn em sắp không chịu nổi nữa rồi!"

“Làm xong dự án này em có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”

"Về nhà đi, nhanh lên!" Lư Mễ ra tay thu dọn đồ đạc cho Thương Chi Đào, vừa dọn dẹp vừa cằn nhằn: "Em thật dễ bắt nạt, đã ở công ty mấy năm rồi mà vẫn dễ bị bắt nạt như vậy! Em phải biết là sống quan trọng hơn làm việc chứ, đừng thấy Grace nói gì cũng tin, cô ấy cũng chẳng phải là người tốt .”

"Tổ tông ơi!" Thương Chí Đào che miệng cô: "Hù chết em rồi."

"Sợ cái gì! Đến Trùng Khánh thì em nghỉ ngơi cho tử tế, đừng lo lắng gì cả. Xong việc chị dẫn em đi chơi.”

Lư Mễ rất thích Trùng Khánh. Mặc dù Trùng Khánh nóng không chịu nổi, đi taxi cũng không mát mẻ hơn là bao, nhưng dù vậy Lư Mễ vẫn chết mê chết mệt ẩm thực của Trùng Khánh. Cô nghĩ kiếp trước tám phần cô là một mỹ nữ người Trùng Khánh mỗi ngày đều ăn quán vỉa hè, vừa xinh đẹp lại mê ăn uống.

Sau khi đến Trùng Khánh thì cô ở lì trong khách sạn, nhìn chằm chằm hội trường, gần hội trường có một nhà hàng cô từng ăn trên bảng có viết tên một số món best-seller, nên có tùy tiện gọi cũng không sợ bị lỗ. Lư Mễ một bên giám sát hội trường một bên suy nghĩ đi ăn. Đồ Minh gặp khách hàng xong thì đi qua hội trường nhìn một chút, nhìn thấy hai con mắt của Lư Mễ sáng lấp lánh.

“Làm sao vậy?”

“Đói.”

Đồ Minh nhìn thời gian, đã hơn một giờ chiều: “Còn chưa ăn cơm sao?”

“Chưa.”

“Đi ăn cơm đi.”

“Sếp ăn cơm chưa?”

“Tôi cũng chưa ăn.”

“Vậy cùng đi đi!” Lư Mễ nhảy lên nói: “Tôi nói cho anh biết, gần đây có một tiệm cơm ngon rất nổi tiếng, nếu không ăn anh sẽ hối hận cả đời!” Nhạy tới phía sau Đồ Minh, đặt lòng bàn tay đặt lên lưng nhẹ nhàng đẩy anh: "Sếp đi cùng đi!"

Đồ Minh chưa bao giờ được mời theo kiểu “ra tay” như vậy, nên bước sang một bên rời khỏi lòng bàn tay của cô, lại không nỡ từ chối lòng tốt của cô, nên chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, chúng ta cùng đi. "

Những đồng nghiệp khác vẫn chưa đến, Lư Mễ cảm thấy họ không đến quá tốt, cô cuối cùng cũng có thể trả ơn Đồ Minh.

Hai người đi bộ trên đường Trùng Khánh, thời tiết oi nóng, ve sầu kêu inh ỏi, trên nóc các tòa nhà cao tầng trồng rất nhiều hoa và cây: "Anh nhìn những cây xanh đó kìa, nhìn thích thật."

Đồ Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, anh đã từng gặp rất nhiều cảnh đẹp nên không cảm thấy hiếm lạ gì, nhưng hình như lại bị dáng vẻ nhiệt tình của Lư Mễ lây nhiếm. Anh hỏi cô: “Cô là tiếp thị, đã đi khắp thế giới, ngoại trừ Bắc Kinh cô thích nơi nào nhất?”

“ Tôi cũng không biết nữa. Tôi đến đâu cũng thích, không ghét chỗ nào cả. Mấy hôm nay tôi đang thích Trùng Khánh, bởi vì tôi đang ở Trùng Khánh.” Điều mà Lư Mễ muốn biểu đạt là “hiện tại” cô đang thích. Trong giấc mơ thời niên thiếu, cô muốn đi đến nhiều nới, nhưng cũng không muốn ở lại lâu một chỗ. Sau khi lớn lên cô hiểu rằng “cuộc sống hợp tan nên như vậy, gặp được nhau là vui rồi.”

Đồ Minh hiểu rõ thái độ “tận hưởng niềm vui trước mắt” của Lư Mễ, cô trước sau vẫn như một, trái tim nặng tình nghĩa, nhưng lại rất thực tế.

Trùng Khánh rất nóng.

Mới đi được mười phút, gò má Đồ Minh đã lấm tấm mồ hôi. Đi qua mấy gốc cây to rợp bóng mát, bọn họ dừng lại ở một chỗ tấp nập bên đường. Lư Mễ đưa tay chỉ vào một chỗ khó có thể gọi là tiệm cơm nói: “Đến rồi.”

Có mấy cái bàn đã cũ, hai ba cái quạt điện kêu vo vo, mọi người ngồi bên trong đều lấm tấm mồ hôi, Lư Mễ chỉ vào một cái bàn nói: “Anh ngồi đi, tôi đi gọi món.”

Cô đi tới trước tấm bảng nhìn rồi gọi ba món, tất cả đều là những món ngon cô từng ăn qua.

“Có chút đơn sơ, nhưng tôi dùng nhân cách của mình để đảm bảo nhất định là rất ngon! Nếu không ngon...”

“Cô đừng gọi tôi là ông nội, tôi sợ bị giảm thọ.” Đồ Minh gắt lời cô, sợ cô nói nếu không ngon cô sẽ gọi anh là ông nội.

Lư Mễ cười hì hì, thuận tay cầm hai chai Coca Cola lạnh bật nắp.

Bà chủ bưng lên một tô cơm, sau đó là ba món vừa nãy cô gọi,  mùi dầu cay thơm lừng đúng chuẩn vị Trùng Khánh.

Đồ Minh đưa tay ra xới cơm, hai người bắt đầu dùng bữa.

Đồ Minh đối với món ăn cũng không có yêu cầu gì. Hồi còn học đại học đi căng tin ăn cơm đều là người ta múc cho món gì ăn món đó. Đồ ăn của quán ăn này khác rất nhiều so với những nhà hàng cao cấp khác, một miếng thức ăn với một miếng cơm thật sự rất ngon. Ngay cả một người nói nhiều như Lữ Mễ cũng im lặng cúi đầu ăn cơm, môi có hơi sưng đỏ, cổ toát mồ hôi, thỉnh thoảng chỉ nói một câu: “Ngon thật.”

Đồ Minh nhìn thấy Lư Mễ đã ăn xong một bát cơm, lại tự mình múc thêm một bát nữa, món ăn của quán cơm này đúng là danh bất hư truyền, hai người ăn hết một tô cơm, nhưng vẫn còn cảm thấy thòm thèm. Lúc tính tiền Lư Mễ nói với Đồ Minh: “Đừng tranh với tôi! Hôm nay tôi nhất định phải thanh toán! Nếu không tôi lại phải mời anh lần nữa, tôi rất chân thành, nhưng anh chẳng chịu nể mặt tôi!”

Đồ Minh không tranh với cô, để cô thanh toán.

Chỉ qua một bữa cơm mà Đồ Minh đã phát hiện ra thêm một ưu điểm của Lư Mễ: Chân thành, cùng với tinh thần hiệp nghĩa. Ở thời đại này quả thật rất hiếm thấy còn có một người “hiệp nghĩa” như vậy, xác suất tỉ lệ thuận với việc đào được một chiếc vạc thời nhà Chu, khá mới lạ.

Đến khách sạn hai người tách nhau ra chuẩn bị tiếp tục đi làm việc, Lư Mễ chắp tay hướng về phía Đồ Minh nói: "Một lần nữa cảm ơn sếp vì đã cứu tôi ngày hôm đó, ăn xong bữa cơm này trong lòng tôi dễ chịu hơn nhiều rồi.” Tư thế của cô nhìn rất thành khẩn nhưng cũng rất buồn cười.

Đồ Minh không nhịn được cười nói: "Được rồi, chúng ta đã thanh toán xong. Sau này còn gặp lại!"

Lư Mễ nhất thời bị nụ cười của anh làm lóa mắt, thầm nghĩ ông sếp này bình thường đã đẹp lắm rồi không ngờ lúc cười lên còn có thể “lay động lòng người” đến vậy, thế nên cảm thấy mình thỉnh thoảng muốn ngủ với anh ấy cũng hợp lý.

Lư Mễ không thích làm thêm giờ, nhưng khi làm việc cô rất nghiêm túc. Ở hội trường giám sát đến bốn giờ chiều, lại chuẩn bị thu dọ đồ đạc đi lên núi Nam Sơn.

Buổi tối ở trên núi Nam Sơn còn có một điểm nữa, cô phải tới đó giám sát.

Sau khi ra khỏi hội trường cô bắt taxi lên một tiệm lẩu trên núi, Trùng Khánh được bao quanh bởi rất nhiều ngọn núi, giống như một tiểu Hồng Kông thu nhỏ, dù trên núi vẫn chưa sáng đèn nhưng cảnh núi vẫn rất đẹp. Cô dừng lại ở hiệu sách một lúc, lấy một tấm bưu thiếp hiếm thấy, ngồi trên tấm thảm trước cửa sổ, viết vài dòng cho những người bạn tốt của mình.

Viết xong mới tiếp tục lên núi.

Khi đến tiệm lẩu, cô thấy Đồ Minh đã tới đang ngồi ở một chiếc bàn dưới bóng cây đọc sách. Thời tiết oi nóng như vậy, mà trông anh vẫn rất thoải mái. Ngọn đèn nhỏ dưới gốc cây chiếu sáng cuốn sách của anh, trời đất tối tăm, anh độc hữu một tia sáng, giống như một bức tranh không có thật.

“Sếp.” Lư Mễ chào anh rồi ngồi xuống: “Quản lý quán Lẩu nói anh đã làm hết mọi việc rồi phải không?”

“Ừ. Không phải đã nói là nếu dưới đó bận quá thì không cần phải lên đây nữa rồi sao?”

“Không không không, công việc của tôi tôi sẽ tự giám sát.” Lư Mễ liếc nhìn cuốn sách Đồ Minh đang đọc, hóa ra anh đang đọc cuốn “Nhân gian thảo mộc” của Uông Kỳ Đích.

Đồ Minh nhìn thấy ánh mắt của cô, thì hỏi cô: "Cô từng đọc nó chưa?"

“Tôi có nhìn thấy rồi nhưng tôi không xem.” Lư Mễ hắng giọng: “Không phải sách không hay, mà là tôi không thích.”

“Vậy cô thích sách gì?” Đồ Minh nhìn đồng hồ, cảm thấy có lẽ khách hàng đã đến, tối nay anh sẽ thay mặt Luke chiêu đãi khách hàng, ngắm cảnh đêm Trùng Khánh.

“Tôi thích tiểu thuyết võ hiệp.” Lư Mễ rất vui vẻ nói ra những gì mình thích: “Kim Dung, Cổ Long, Lương Vũ Sinh, Ôn Thụy An, Hoàng Dịch... Sếp đã đọc qua chưa? Nếu chưa thì tôi kể cho anh nghe chút nhé?”

“Bắt đầu từ Bàn Cổ khai thiên lập địa?” Đồ Minh trêu chọc cô, Lư Mễ rất buồn cười, những tác giả cô vừa nói, lấy bừa một cuốn sách của họ cũng đủ để cô nói chuyện tới mấy năm.

“Thế thì không cần. Bắt đầu kể từ “Phi” của Phi Tuyết Liên Thiên Xạ Bạch Lộc là được rồi. Nói..”

“Lumi, khách hàng đến rồi.” Nhà cung ứng của Lư Mễ đi tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Lư Mễ nhanh chóng đứng dậy: "Được, vậy hôm khác nói chuyện nhé. Tôi đi trước dẫn đường."

“Vất vả rồi.”

Lư Mễ bước ra ngoài, Đồ Minh đứng đợi dưới gốc cây, Lư Mễ quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng thầm kêu “má ơi” một tiếng: Cái này thì đúng là mỹ nam đi. Ông sếp này thật sự hiếm có, làm một công việc liên quan tới tiền bạc, mà cả người lại rất khoan khái sạch sẽ. Đứng dưới ngọn đèn lồng đỏ trên núi, anh có vẻ không ăn khớp lắm.

Đãi khách thì không tránh khỏi phải uống rượu.

Tửu lượng của Đồ Minh không được tốt cho lắm, anh thực sự không thích uống rượu, rượu vừa vào cổ họng, dạ dày đã bắt đầu khó chịu. Sớm đã uống thuốc giải độc gan, nên thỉnh thoảng đề nghị bảo uống chậm thôi. Nhưng khách hàng có thể tự mình kiểm soát nhịp độ, họ lại đã quen nhau từ trước, dần dần bắt đầu uống nhanh.

Lư Mễ đứng bên ngoài nhìn thấy Đồ Minh đỏ mặt như quan công, liền lén chụp ảnh gửi cho đồng nghiệp: Mau tới, các sếp uống nhiều quá.

Mọi người đang nói chuyện với nhau thì Đồ Minh bước ra ngoài, đi thẳng vào phòng vệ sinh, Lư Mễ chạy theo sau, nghe được tiếng anh đang nôn thốc nôn tháo bên trong. Qua một lúc lâu anh mới đi ra, rồi đứng ở bên ngoài hít thở không khí trong lành.

Nhìn thấy Lư Mễ mở to mắt nhìn mình chằm chằm, thì nói với cô: “Tửu lượng của tôi không tốt lắm.” Nói ra cũng không cảm thấy có gì là mất mặt.

“Ồ, vậy để tôi vào nhé?” Lư Mễ đề nghị. Cô cũng có quen biết những khách hàng này, thỉnh thoảng cũng có trao đổi riêng vì tất cả lễ biếu công ty gửi cho những khách hàng này hàng năm đều qua tay cô.

“Không được.” Đồ Minh kiên quyết, cùng lắm thì không uống, sao có thể để nhân viên nữ uống rượu được chứ?

"Không phải anh nói công việc là quan trọng nhất sao? Những khách hàng này rất quan trọng, nếu họ không vui rồi không đàm phán tiếp nữa thì phải làm sao?"

"Không sao đâu. Sếp cũ của cô để cô đi uống rượu với khách hàng à?"

“Thế thì không.” chủ yếu là họ không giám. Tính cách của Lư Mễ bọn họ hiểu rõ, cứ có chuyện gì là bất chấp tất cả, mặc kệ trời đất. Hôm nay là lần đầu tiên Lư Mễ đề nghị giúp uống rượu, còn không phải là vì Đồ Minh giúp cô đánh nhau sao? Tinh thần hiệp sĩ trong lòng cô đã coi Đồ Minh là anh em của mình. Cô không thể để anh em của mình phải chịu thiệt thòi.

Hai người quay trở về, Lư Mễ ở bên ngoài ngó vào trong, nghĩ thầm để lão uống rượu như vậy cũng không phải là cách, liền chạy lên tầng mời ca sĩ xuống, vừa đi vừa dặn dò: “Tí nữa các anh ngồi bên cạnh cái người mặc áo phông xám nhạt hát thật hay vào, các anh hát xong thì mời anh ta hát. Mặc kệ anh ta có hát hay không thì đều trả tiền.”

Hai chàng trai trẻ này đều là những người thông minh, tổng kết một chút: “Uống ít hát nhiều, thích hát bao nhiêu thì hát, phải không?”

“Đúng vậy.”

Lư Mễ dẫn hai chàng trai trẻ vào, nói với mọi người: “Các ca sĩ ở đây thực sự rất xuất sắc”.

Hai ca sĩ đã tham gia nhiều tiệc rượu, rất nhanh chóng đã khuấy động được không khí. Đồ Minh đương nhiên biết hôm nay không có sắp xếp như vậy, cái này chính là do Lư Mễ chủ động tìm tới. Liền nhớ lại lời Luke đã nói: “Cô ấy trông không đáng tin cậy, nhưng làm việc rất tốt. Sau này cậu sẽ biết.”

Anh đã làm sếp của Lư Mễ được hai ba tháng, hôm nay là lần đầu tiên anh cảm nhận được cụm từ "làm việc rất tốt", cho nên cô là một người rất thông minh, cũng sẵn sàng giúp đỡ người khác. Thế là anh lấy điện thoại gửi cho cô một tin nhắn: "Cảm ơn cô."

“Không cần cảm ơn, dễ như trở bàn tay.” Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng cảm ơn, người đàn ông này đúng là khách sáo thật. Lư Mễ không thích bạn bè của mình khách sáo như vậy.

Tối hôm đó, chưa đến chín giờ bọn họ đã lối kéo khách hàng đi xem cảnh đêm. Đứng trên đài quan sát “Nhất khỏa thụ”, nhìn hợp lưu của ba con sông, không khí ngày hôm đó rất tốt, bên bờ sông đèn thắp sáng rực rỡ, ánh đèn phản chiếu trên mặt sông, tựa như một tòa thành lơ lửng. Lư Mễ chụp ảnh cho khách hàng: "Tổng giám đốc Trần, cảm giác như ngài đang ngồi trong tòa thành xương mù vậy, khí phái lắm!” Cô giơ ngón tay cái lên, điệu bộ trông rất buồn cười, những khách du lịch bên cạnh cũng cười theo cô.

Đồ Minh cũng bị cô chọc cười. Cô nhân viên này, ngoại trừ hơi ngốc một chút, thì cái khác thực sự là không thể chê. Nơi đâu có cô, mọi thứ đều náo nhiệt, ai cũng vui vẻ, cái này có lẽ cũng là thiên phú.

Lúc xuống núi, Lư Mễ lén hỏi Đồ Minh: “Sao vậy sếp, hôm nay hội nghị tổ chức như vậy làm cho anh mất mặt à?”

“Không. Làm tốt lắm.”

“Vậy cuối năm anh có thể đánh giá cho tôi A+ không?”

“Vẫn chưa tốt đến mức có thể đạt A+.”

“Được rồi, vậy tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Anh không cần thực sự phải  đánh giá cho tôi A+, tôi chỉ cần đạt đến tiêu chuẩn A+ trong lòng anh là được.”

“Vì sao?”

“Báo đáp ơn cứu mạng của anh.” Lư Mễ chắp hai tay, chạy xuống bậc thềm. Hôm nay hiếm khi cô không đi giày cao gót, chỉ mặc áo phông trắng, quần jean, đi giày thể thao, nhẹ nhàng thoải mái, chân chạy nhanh như gió, giống như thiếu nữ không chút lo âu.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play