Bố mẹ của Đồ Minh sống trong trường, hai ông bà cả đời dạy học, tiếp xúc nhiều với tri thức, không biết nhiều về thế giới bên ngoài, điều này ngày nay quả là hiếm thấy.

Đồ Minh thật ra rất giống với bố mẹ, dường như chưa từng rời khỏi khu vực này. Mẫu giáo, tiểu học, trung học, đại học đều ở trong bán kính năm cây số, sau khi tốt nghiệp đại học, anh dạy học hai năm. Trong mắt bố mẹ, lần duy nhất anh nổi loạn chính là khi anh từ chức ở trường học , đi làm trong công ty.

Nhà của bố mẹ rất yên tĩnh.

Hai ông bà sống trong căn nhà rộng 70 mét vuông, cũng không quá chật chội, họ cũng chưa từng nghĩ đến việc chuyển ra ngoài sống, cảm thấy thế này rất tốt. Dường như nhà họ Đồ không có dục vọng gì đối với vật chất, suy cho cùng trong thâm tâm họ vẫn có sự thanh cao của học giả. Sự thanh cao này thực sự là có thể di truyền.

Khi Đồ Minh bước vào nhà bố anh Đồ Yến Lượng đang xem tin tức, còn mẹ anh Dịch Vãn Thu đang tưới hoa.

Dịch Vãn Thu thấy anh đi vào liền bảo anh đi rửa tay, vô tình nhìn thấy khóe miệng anh bị thương cảm thấy hiếm gặp, nên hỏi anh: “Miệng con sao thế?”

“Con đánh nhau.” Đồ Minh hời hợt nói, anh cảm thấy vết thương không có nghiêm trọng, cũng sợ mẹ anh làm ầm ĩ.

“Đánh nhau? Đánh nhau với ai?”

“Có người quấy rối cấp dưới của con, con ra tay giúp.”

Dịch Vãn Thu nhìn kỹ một chút, cảm thấy cũng không nghiêm trọng, chỉ là hơi sưng một chút, không dễ nhìn lắm. Bà kéo Đồ Minh ngồi xuống sofa nói chuyện với anh: “Quấy rối giữa ban ngày ban mặt? Còn có chuyện như vậy à? Xã hội pháp trị mà.”

“Bạn trai cũ.”

“Sau khi chia tay đến quấy rối? Vậy cô gái kia không sao chứ?”

Đồ Minh nghĩ đến dáng vẻ dương nanh múa vuốt của Lư Mễ, cảm thấy cô cũng không chịu thiệt thòi gì: “Không sao ạ.”

“Vậy là được.”

”Không phải là cô gái lần trước chúng ta gặp ở chợ buổi sáng chứ?” Dịch Vãn Thu vẫn nhớ cô gái này, rất thú vị, không dễ chọc, ngược lại có thể đánh nhau. Mẹ anh rất nhạy bén, vừa đoán lièn trúng luôn.

Đồ Minh cũng không quá ngạc nhiên với sự nhạy bén của Dịch Vãn Thu, nhưng cũng cảm thấy khá buồn cười, bà thấy Lư Mễ đánh nhau sao? Anh không khỏi bật cười: “Mẹ nhạy bén thật.”

”Đoán đúng sao? Có vẻ như đầu óc với thị lực của mẹ còn khá tốt.”

“Dạ. Đặc biệt tốt.”

Ánh mắt của Đồ Yến Lương chuyển sang Đồ Minh, nhìn một lúc rồi nói: “Tỏ vẻ hũng hãn đánh nhau cũng không phải là anh hùng hảo hán gì, lần sau gặp chuyện như vậy trước tiên phải báo cảnh sát.”

“Vâng.” Đồ Minh dựa vào ghế sô pha cùng Đồ Yến Lượng xem tin tức. Nhà bọn họ mỗi ngày đều xem tin tức, mấy chục năm đều như vậy không thay đổi, ngày nào cũng như ngày nào. Đồ Yến Lượng ngồi xem tin tức, cũng không nói thêm gì.

Hai cha con im lặng xem tin tức, Dịch Vãn Thu đi nấu cơm, rất có tổ chức. Xem tin tức xong, Đồ Minh vào bếp giúp Dịch Vãn Thu. Dịch Vãn Thu đưa dưa chuột cho anh rửa: “Cắt miếng nhỏ.”

“Vâng.”

Dịch Vãn Thu liếc nhìn phòng khách, nhỏ giọng nói: “Hình Vân hôm qua tới đây.” Bà không muốn Đồ Yến Lượng nghe thấy. Đối với chuyện ly hôn giữa Đồ Minh và Hình Vân, Đồ Yến Lương có cái nhìn khác họ. Ông cho rằng ly hôn thì ly hôn rồi, cũng không nên qua lại nữa.

“Đến làm gì ạ?”

“Trong vườn bố nó trồng được một ít rau, hái được ít dưa chuột và cà chua nên mang tới, còn mang cả một quả bí ngô lớn.

Dịch Vãn Thu và Hình Vân có mối quan hệ tốt, mẹ chồng nàng dâu chưa từng có xích mích gì. Cả hai đều có tính cách trầm tĩnh, cùng sở thích cũng cùng nghề nghiệp. Khi Đồ Minh ly hôn Dịch Vãn Thu buồn bã một thời gian, cảm thấy đáng tiếc khi cuộc hôn nhân tốt đẹp này lại cứ như vậy mà kết thúc.

Đồ Minh liếc nhìn quả bí ngô trong góc, rồi nói với Dịch Vãn Thu: “Mẹ và cô ấy quan hệ rất tốt, hai người ở cùng một chỗ rất hợp nhau.”

“Bọn con còn có thể tái hợp được không? Mẹ thấy Hình Vân có vẻ vẫn còn tình cảm với con.”

“Không ạ.” Đồ Minh quả quyết trả lời: “Tất cả đều đã là quá khứ, không cần thiết nữa. Gương vỡ không thể lành lại, nước đổ đi cũng không hót lại được. Không cần thiết phải cưỡng cầu.”

“Có lẽ tình cảm còn chưa sâu.” Dịch Vãn Thu đột nhiên nói.

Lúc đầu nhìn cuộc sống của bọn nó, không thấy có một chút nồng nhiệt nào, phong cách sống cứ như những cặp vợ chồng đã kết hôn hai ba chục năm, hai người có thể thảo luận mọi chuyện với nhau mà không hề đỏ mặt, Dịch Vãn Thu cũng đã thay bọn họ gìn giữ đến cùng. Bà cảm thấy như vậy không có gì là không tốt, ít nhất là ổn định, nhưng không ngờ rằng hai đứa nó lại ly hôn.

Đồ Minh cũng không thể nào đánh giá được tình cảm nông hay sâu , dù sao cũng đã yêu đương hai ba năm, kết hôn ba bốn năm, lúc ly hôn anh cũng rất đau khổ. Dù sao thì trái tim con người cũng được làm bằng thịt.

Dịch Vãn Thu thấy anh không lên tiếng, thì cũng không nói nữa.

Lúc ăn cơm điện thoại của Đồ Minh vang lên, anh liếc nhìn thông báo cuộc gọi: Hình Vân.

Không muốn bố mẹ hỏi đến quá nhiều, bước ra ban công nghe điện thoại: “Có việc gì à?”

“Anh có thể tới đây giúp em một chút được không?” Đầu dây bên kia Hình Vân có vẻ bối rối, giọng nói không  kiềm chế được nghẹn ngào: “Trong nhà bị trộm.” Ở trong lòng Hình Vân, Đồ Minh là người mà cô ta vẫn có thể tin tưởng ngay cả khi đã ly hôn.

“Đã báo cảnh sát chưa? Có mất đồ gì quý giá không?" Đồ Minh hỏi cô ta.

“Đã gọi cảnh sát. Họ nói sẽ lập tức tới ngay. Hình Vân dừng một chút: “Nhẫn cưới bị mất rồi.”

“Bạn trai cô đâu?”

"Anh ta đi công tác.”

“Được, bốn mươi phút nữa tôi tới.”

Đồ Minh quay lại bàn ăn, ăn nhanh rồi đi ra cửa, Dịch Vãn Thu hỏi anh đi đâu, anh suy nghĩ một lúc nhưng cũng không nhắc đến chuyện nhà Hình Vân bị trộm, sợ mẹ anh lại hỏi đông hỏi tây.

Lên xe trước tiên gọi diện cho chị của Hình Vân, đem sự việc nói rõ dàng. Sau đó nói với Hình Lộ: “Cô cùng tôi đến đó.”

Hình Lộ nghĩ để họ ở một mình cùng nhau, nhưng nhớ ra tính cách Đồ Minh có chút cổ quái. Bọn họ đã ly hôn, xem ra Đồ Minh không muốn một nam một nữ ở với nhau, anh sẽ không cùng Hình Vân ở riêng cùng một chỗ, anh muốn tránh hiềm nghi. Thế là đồng ý: “Được, gặp nhau dưới nhà em ấy.”

Đồ Minh đến nơi thì Hình Lộ cũng đến.

Hình Vân và bạn trai sống trong căn hộ trước kia của Đồ Minh, tiểu khu này tuy đã củ, nhưng xung toàn là thành phần tri thức. Lúc này đã hơn mười giờ đêm, khi bọn họ đi lên cảnh sát đã lập biên bản, trong nhà rất hỗn độn.

“Làm sao lại bị trộm được? Thời buổi nào rồi mà còn có trộm vào nhà. Cảnh sát nói sao?” Hình Lộ hỏi cô ta.

"Camera giám sát có ghi lại được là hai người đàn ông, nhưng cả hai đều che mặt."

"Còn hàng xóm thì sao? Có thấy manh mối gì không?"

"Cặp vợ chồng bác hàng xóm đối diện đã hơn tám mươi tuổi rồi, tai lại nghễnh ngãng."

Hình Lộ đi đi lại lại trong nhà, phòng khách còn đỡ một chút, nhưng phòng ngủ thì thật sự bị lục tung lên. Hình Vân đi theo sau cô vào phòng ngủ, một lúc sau Đồ Minh nghe thấy Hình Vân nghẹn ngào: "Em chỉ tiếc cái nhẫn thôi."

Hình Vân rất thích chiếc nhẫn kim cương đó. Năm đó, cô ta kéo Đồ Minh đi đến trung tâm thương mại, tự mình chọn chiếc nhẫn này, mất gần mười vạn. Gần mười vạn đối với họ lúc đó không phải là số tiền nhỏ, nhưng cô vẫn muốn có một chiếc. Đồ Minh chẳng nói gì, mua ngay cho cô.

Sau khi ly hôn, Hình Vân đã tháo nhẫn ra, cất giữ cẩn thận. Thỉnh thoảng dọn dẹp phòng, cô ta lại lấy nó ra ngắm, viên kim cương trong suốt lấp lánh, màu sắc rất đẹp, dường như cũng là minh chứng cho tình yêu của họ ngày xưa. Đôi khi hiếm hoi, Hình Vân cảm thấy có lẽ mình đã sai, người chính trực như Đồ Minh sao có thể ngoại tình được chứ! Còn cô ta, rốt cuộc tại sao lại phản bội hôn nhân? Nhiều điều cô tự mình không nói rõ, cũng chẳng nghĩ thấu, chỉ có thể dùng cách này để giải quyết.

Khi ly hôn chia tài sản, Đồ Minh để lại cho cô căn nhà, một chiếc xe khá tốt, một nửa tiền tiết kiệm và chiếc nhẫn kim cương này. Lúc đó, Hình Lộ nhìn bản thỏa thuận, nói một câu: “Có khác gì ra đi tay trắng đâu? Cuối cùng thì anh ấy không phải là người có lỗi, mà là một người đàn ông thực thụ. Ít nhất thì chứng minh rằng cuộc hôn nhân đầu của em không sai lầm.”

Giờ chiếc nhẫn đã mất, giữa hai người thực sự đã hoàn toàn chấm dứt, Hình Vân có chút buồn không nói thành lời.

Hình Lộ thấy cô ta khóc thì hơi bực mình, nhưng dù sao cũng là em gái mình, nên cô ấy không thể nói nặng, chỉ có thể liên tục khuyên nhủ: “Đừng khóc nữa. Mất rồi thì mất, khóc cũng chẳng lấy lại được.”

Hình Lộ hy vọng Hình Vân có chút mạnh mẽ hơn, hoặc là có thể rõ ràng mọi chuyện, có gì thì nói thẳng ra, dù có cãi nhau vài trận, cãi rõ ràng rồi, còn hơn là tự tạo ra nghi ngờ rồi chủ động ngoại tình. Như bây giờ, cô ta chỉ cần nói thẳng với Đồ Minh: "Em tiếc cái nhẫn, vì anh đã mua cho em." Điều đó có khó đến vậy sao?

Đồ Minh đợi một lúc bên ngoài, nghe tiếng khóc bên trong dừng lại mới gõ cửa phòng ngủ, Hình Vân mắt sưng mở cửa, nghe anh nói câu đầu tiên khi bước vào: “Tối nay cô ở khách sạn đi, nhà này không an toàn.”

Hình Vân biết đó chắc là cách Đồ Minh thể hiện sự quan tâm. Anh lý trí, gặp việc gì cũng tìm giải pháp trước, không suy nghĩ quá nhiều về cảm xúc. Cô ta đáp: “Được.”

“Nhớ mang theo quần áo để thay.”

Khi xuống lầu, Hình Vân nhìn thấy vết thương trên khóe miệng Đồ Minh, liền hỏi: “Miệng anh sao thế?”

“Đánh nhau.”

“Anh? Đánh nhau à?” Hình Vân có chút kinh ngạc, ít nhất theo cô hiểu thì Đồ Minh không phải người thích đánh nhau.

“Ừ, gặp may thôi.” Đồ Minh không nói gì thêm, kéo vali của Hình Vân đi mà không nói tiếng nào.

Hình Lộ liếc nhìn Hình Vân, rõ ràng là cô ấy tò mò nhưng lại không chịu hỏi thêm. Tính cách như vậy, hai người họ có thể sống với nhau mà có cảm xúc gì không?

Đồ Minh và Hình Lộ đưa Hình Vân đến khách sạn gần đó, Hình Lộ dặn dò Hình Vân ngày mai phải lắp camera giám sát và thay khóa, rồi hỏi cô ấy: “Vương Tùng khi nào về?”

“Sáng mai.”

“Được.”

Sau khi Hình Vân đi, Hình Lộ hỏi Đồ Minh: “Anh không ngại Vương Tùng ở cùng em ấy ở đây sao?”

“Nhà đã để lại cho cô ấy rồi, thì là của cô ấy. Cô ấy ở với ai trong đây không liên quan đến tôi.”

“Anh cũng giỏi thật, là người đàn ông đích thực.” Hình Lộ nhìn về phía khách sạn, trầm ngâm một lúc rồi nói với Đồ Minh: “Anh biết trong nhà mất nhiều đồ lắm không? Các món trang sức khác của Hình Vân cũng mất, nhưng em ấy tiếc nhất là chiếc nhẫn kim cương đó.”

“Nếu tôi nhớ không lầm, chiếc nhẫn đó không rẻ. Tiếc là chuyện bình thường.” Đồ Minh nói.

“Tại sao anh không nghĩ…”

“Nếu cô ấy thật sự tiếc nuối tình cảm của chúng tôi, thì cô ấy đã không ngoại tình rồi.”

Ly hôn rồi mà vẫn nói những chuyện này, chẳng phải là thừa thãi sao? Đồ Minh dù hiền lành khiêm tốn, nhưng trong lòng lại vô cùng cứng cỏi. Điều anh có thể chấp nhận là nếu Hình Vân không hài lòng về cuộc hôn nhân, cô ấy có thể nói chuyện rõ ràng với anh. Điều anh không thể chấp nhận là cô ấy ngoại tình và nghi ngờ anh ngoại tình.

Cũng chẳng còn gì đáng để cố gắng.

Anh lên xe lái về, đã gần một giờ sáng, qua mất giờ nghỉ ngơi của anh. Anh dừng lại ở một nơi, mở cửa sổ xe, ngồi cạnh đường để gió thổi vào mặt. Hình Vân gửi tin nhắn cảm ơn, rất lâu sau anh mới trả lời: “Mất nhẫn thì thôi, không cần phải tiếc nuối. Lần sau nếu kết hôn thì mua cái khác, đã ly hôn rồi thì nhìn về phía trước.”

“Anh có vẻ như không hề luyến tiếc gì. Đó là điều khiến em đau lòng nhất.”

“Đừng mâu thuẫn như vậy, một bên muốn ly hôn, một bên lại muốn chồng cũ nhớ nhung cô. Không đủ thẳng thắn. Ngủ sớm đi, đừng trả lời lại nữa.”

Một cơn gió thổi vào mặt anh, điện thoại vừa lúc reo. Anh bắt máy, nghe bên kia rất ồn ào, một lúc sau giọng một cô gái vang lên: “Anh là ân nhân cứu mạng của Lư Mễ phải không?”

… “Ân nhân cứu mạng” nghe hơi kỳ cục, Đồ Minh nhíu mày: “Không phải. Ai đấy?”

“Lư Mễ nói muốn cảm ơn anh. Anh đợi chút…” Cô gái hạ giọng: “Chút nữa anh chỉ cần nói ‘không có gì’ là được. Cô ấy say rồi, bảo là không thể nợ ai ơn nghĩa. Gọi xong cú điện thoại này cô ấy sẽ về nhà ngủ.”

Cô gái nói xong không đợi Đồ Minh phản ứng, đặt điện thoại bên miệng Lư Mễ: “Nói đi! Tổ tông!”

“Là anh hùng đường phố trượng nghĩa, giúp đỡ kẻ yếu đúng không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play