Trước khi bài đăng trên weibo này xuất hiện, Hứa Gia Trì họp xong, vừa bước ra khỏi phòng thì nhận được cuộc gọi từ nhà sản xuất của [Cổ Hương].
Nhà sản xuất nói qua điện thoại: “Giám đốc Hứa, về chuyện xảy ra hôm nay ở khách sạn, tôi đã quyết định thay Du Húc bằng một diễn viên khác. Anh thấy như thế này được không?”.
Kết quả này anh đã đoán được trước.
Thay diễn viên được coi là một hình phạt nghiêm trọng, dù gì cha của Du Húc vì vai diễn này mà cũng đã tốn rất nhiều tâm tư tiền của, Hứa Gia Trì không phải là người thích làm quá mọi việc, trên thương trường đôi lúc cũng phải chừa cho người khác một đường sống: “Đủ rồi. Không cần lên tiếng tiết lộ lí do, chuyện sau này tôi sẽ tự tay xử lí.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Hứa Gia Trì gọi người liên lạc với giải trí V, nhờ họ đăng một bài weibo. Thêm một vài hotsearch coi như là cảnh cáo.
Hai cha con nhà Du Húc đường nhiên hiểu được lời cảnh cáo này.
Xử lí xong chuyện ở công ty đã là đêm khuya. Lúc Hứa Gia Trì về đến nhà, phòng của Hoài Thu đã tắt đèn tối om, người bên trong cũng đã ngủ rồi.
Anh đi về phòng thì đi ngang phòng của Hoài Thu, không biết ma xui quỷ khiến gì lại dừng lại trước phòng cô.
Anh đứng trước cửa vài giây, đèn trên tường toả ra ánh sáng mờ ảo. Hứa Gia Trì thử vặn tay nắm cửa-cửa không khoá, tự động mở ra.
Anh khựng lại.
Hứa Gia Trì, mày đang làm cái gì vậy?
Người đàn ông cau mày, nghĩ một lúc rồi vẫn mở cửa bước vào.
Căn phòng tối om bị tia sáng le lói chiếu vào. Hoài Thu đang ngủ say, hơi thở đều đều. Mí mắt che đi ánh sáng trong đôi mắt, khiến cả người cô trông ngoan ngoãn, mềm mại hơn.
Không ai có thể tưởng tượng được, cô bé kiêu ngạo đã vu khống và bắt nạt anh khi còn nhỏ lại đang ở cùng anh. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hứa Gia Trì đưa tay lên ấn ấn mi mắt, trong lòng nghĩ có lẽ gần đây làm việc quá mệt nên não có vấn đề rồi chăng, rảnh đến mức khi không lại chạy đến xem Hoài Thu ngủ.
Có lẽ bị ánh sáng chiếu vào, người con gái trên giường cau mày, xoay người lại rồi dùng tay kéo chăn.
Ngón tay trên bàn tay phải lộ ra, sau đó liền nhanh chóng bị thu vào.
Vết xước trên tay đã mờ dần.
Hứa Gia Trì quay người rời đi.
Không có lần sau đâu, anh nghĩ vậy.
Hoài Thu nói mời Thích Liên đi leo núi không phải là tuỳ tiện nói, mà là muốn mời thật.
Đương nhiên là không có Brokeback nào cho họ leo. Hoài Thu tìm được một công viên, cũng không phải là một ngọn núi nguy hiểm, chỉ là một ngọn núi bậc thang phù hợp với những người trung niên rèn luyện thân thể.
Thời tiết gần đây rất đẹp, bầu trời trong xanh. Nhưng hôm nay lại không như thế, mây đen ùn ùn và có khả năng có tuyết.
Thích Liên ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghiêm nghị nói: “Hoài Hoài, hay là chúng ta đến phòng gym đi.”
Hoài Thu chỉ về phía bậc thang ngoằn ngoèo lên núi: “Leo.”
Thích Liên: “...”
Dị Đàn: “Leo đi Liên Liên, phòng gym cái gì mà phòng gym, cũng đều là mấy bộ môn ra mồ hôi như nhau, làm sao mà sánh được với mùi hương của thiên nhiên đúng không.”
Thích Liên ngửa mặt lên trời thở dài, cuối cùng vẫn là cam chịu số phận. Anh ấy theo chân Hoài Thu và Dị Đàn từng bước từng bước leo lên bậc thang.
Vừa leo vừa lẩm bẩm: “Chẳng qua là có hai cậu mình mới đến, chứ không ngày nghỉ như này mình thà ở nhà còn hơn, chứ sẽ không làm mấy việc vô nghĩa như này đâu.”
“Cái gì mà vô nghĩa.” Dị Đàn không hài lòng nói: “Không phải là muốn cậu thả lỏng tinh thần đấy sao.”
“Cậu gọi đây là thả lỏng thư giãn á?”
“Để cậu tập làm quen. Ở phòng gym một ngày thì được, mới đưa cậu đi leo núi mà đã cảm thấy muốn đòi cái mạng chó của cậu rồi à.”
Hoài Thu đi phía trước, nghi hoặc quay đầu nhìn Thích Liên: “Sao thế? Dạo này thấy cậu có vẻ thích đi phòng gym.”
Thích Liên chưa kịp mở miệng, Dị Đàn đã nhanh nhẹn nói: “Còn phải nghĩ à, chắc chắn là mê cô nào ở đấy rồi.”
Thích Liên: “Đừng có mà vu khống mình, mình tu tâm dưỡng tính rồi.”
Lời này nghe từ miệng người khác thì còn được, chứ nghe từ miệng Thích Liên thì có đấm chết cũng không tin, Hoài Thu nói: “Đã lâu không nghe cậu nói câu này, cậu đây là bị tỷ tỷ nào đó làm đau lòng rồi à.”
Thích Liên trước đây hầu như hôm nào cũng nói câu này như cơm bữa, lần cuối cùng anh ấy trịnh trọng nói câu này là vào năm tư đại học.
Khi đó anh nói với bản thân rằng muốn bước vào xã hội thì phải học cách trưởng thành. Nói xong anh thực sự đã tu tâm một thời gian, nửa năm không có bạn gái. Đây là một điều kì diệu trong lịch sử tình trường của anh. Chỉ là nửa năm là thời gian tối đã, nửa năm sau vẫn chứng nào tật nấy.
Cô gái khiến Thích Liên muốn yêu lại chính là người họ gặp trong quán cà phê, cô gái ấy và bạn trai ngồi cạnh bàn của Hoài Thu. Bạn trai gọi cô gái ra để nói chuyện chia tay, sau khi bạn trai kia đi, cô gái ngồi lặng lẽ khóc.
Thích Liên đi ngang qua nhìn thấy.
Hoài Thu đã sớm dự liệu được: “Lại bắt đầu rồi.”
Dị Đàn gật đầu: “Lại bắt đầu rồi.”
Triệu Ngữ Y cho một miếng bánh vào miệng: “Còn không phải sao.”
Đáng tiếc Thích thiếu gia vẫn như vậy. Thích thì đúng là có thích, nhưng tình cảm đến nhanh, đi cũng nhanh.
Hai tháng sau Thích Liên chia tay cô gái đó.
Núi không cao, do được khai quật và xây dựng nhân tạo nên leo lên chỉ hơi mệt, không nguy hiểm. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai chú mèo nhảy qua. Một số trong chúng không sợ người và sẽ tiến tới kêu meo meo, muốn được nịnh người.
Ở lưng núi có một nhà vệ sinh, nhân viên thường xuyên đến đây dọn dẹp nên cũng khá ngăn nắp sạch sẽ.
Người đầu tiên không trụ nổi là Dị Đàn. Bình thường cô trông rất rắn rỏi nhưng thực tế cô khi còn là sinh viên thể lực của cô đã rất yếu. Thể thao là điểm yếu lớn nhất của cô. Hoài Thu và Thích Liên đi chậm lại, vừa đi vừa nghỉ ngơi.
Mấy người họ đến nơi khá muộn, đã qua thời điểm của người trung niên và người già tập thể dục buổi sáng. Hầu hết những người họ nhìn thấy dọc đường đều là những người vừa ở đỉnh núi về.
Đường lên núi chỉ có một, khi có người xuống núi họ xếp thành một hàng đi bên phải, bên trái để dành cho những người đi xuống.
Dị Đàn vì đi chậm nên xếp sau cùng.
Cô cố gắng nhướng người về phía trước nhìn, đang suy nghĩ không biết còn bao lâu nữa mới đến thì bỗng vấp phải một viên sỏi, cô mất cảnh giác, trọng tâm không ổn định. Chỉ nghe một tiếng hét rồi cô ngã xuống.
Hoài Thu và Thích Liên quay đầu lại.
Không có tiếng người rơi xuống đấy, một chàng trai trẻ đang xuống núi kịp thời chụp lấy Dị Đàn.
Thích Liên rên một câu, vội vàng kéo Dị Đàn lại: “Không sao chứ?”
Dị Đàn đứng vững, lắc đầu hoảng hốt: “Không…”
Cô quay lại nhìn bậc thang, toát mồ hôi lạnh.
Hoài Thu thở phào nhẹ nhõm, nhìn chàng trai trẻ kia nói: “Cảm ơn.”
Chàng trai cao ráo, đẹp trai, anh ấy mỉm cười với mấy người họ nói: “Không sao, tiện tay thôi.”
Nụ cười dịu dàng khiến Hoài Thu nhớ đến Hứa Gia Trì, nhưng nụ cười này chân thành hơn nhiều so với nụ cười giả tạo của Hứa Gia Trì.
Dị Đàn không có vấn đề gì khác ngoại trừ sợ hãi, sau khi cảm ơn xong, chàng trai kia tiếp tục xuống núi. Ba người họ cũng ngồi nghỉ một chút rồi quay lại biệt thự.
Thích Liên hôm nay đã có một ngày nghỉ hẳn hoi. Xuống núi đã là buổi trưa nên anh mời Hoài Thu và Dị Đàn đi ăn trưa.
Mùa đông nhất định phải ăn đồ nóng, Hoài Thu và Dị Đàn lần trước vừa đi ăn lẩu, lần này muốn thay đổi khẩu vị. Ba người bèn tới quán nướng. Thích Liên phụ trách nướng, Hoài Thu và Dị Đàn phụ trách ăn.
Thật ra, mối quan hệ khác giới trong vòng bạn bè nhỏ của Hoài Thu không chỉ có Thích Liên, nhưng Thích Liên dựa vào cái bản mặt dày của mình để đi theo cô. Điều đáng ngạc nhiên là trong số những vận đào hoa của anh, cô và anh lại thân thiết như “chị em”.
Thích Liên nói rằng anh ấy sinh ra để sống một cuộc đời lãng mạn, ngay cả khi chết cũng phải chết dưới bông hoa mẫu đơn.
Nói cho cùng, Thích Liên cũng chưa bao giờ làm gì quá phận với những người bạn là con gái bên cạnh mình, trong lòng anh có một ranh giới phân chia rõ ràng giữa bạn gái và bạn là con gái.
Sau bữa trưa, Hoài Thu và Dị Đàn như được tiếp tinh thần, vai trò chủ động và bị động trong nháy mắt bị đảo ngược. Hai người kéo Thích Liên đi mua sắm.
Nói cho hay là dắt anh đi chơi, nhưng nói đúng hơn anh là giá treo đồ di động.
Tầng dành cho thương gia và các tầng khác trong trung tâm mua sắm như hai thế giới khác nhau, tiếng ồn ở đây giảm đi một nửa. Âm thanh êm dịu và không có nhiều người, rất thoải mái và dễ chịu.
Thái độ của nhân viên bán hàng cũng khác.
“Thế giới luôn tồn tại sự đối xử khác biệt.” Thích Liên lắc đầu thở dài.
“Được rồi.” Hoài Thu cười khẩy: “Người có quyền đừng giả vờ cảm thấy thương xót nữa.”
Tầng mua sắm rất rộng, riêng tầng này chỉ bán mỗi quần áo. Dị Đàn đúng lúc nghĩ quần áo ở nhà đã lỗi thời nên vui vẻ đi chọn đồ. Đi ngang qua cửa hàng quần áo nam cũng không quên nói với Thích Liên: “Đừng khách sáo nha Liên Liên, cứ đi xem đi.”
Thích Liên: “Mình xem rồi cậu trả tiền nhé?”
“Cậu muốn trả tiền cho mình? Vậy thì cảm ơn nha.”
“Mơ đi.”
Nói rồi anh vẫn bước vào xem.
Hoài Thu chán nản nhìn quanh, cửa hàng này chuyên về vest, các loại vest nhìn có vẻ tao nhã mà lạnh lùng. Không hiểu sao cô lại nghĩ đến Hứa Gia Trì. Hai style của Hứa Gia Trì khiến cô ấn tượng nhất. Một là lúc anh mặc đồng phục thời trung học, còn lại là những bộ đồ vest khác nhau mà anh mặc thường ngày.
Thích Liên quay đầu nhìn, thấy ánh mắt của cô bất động. Anh ấy nhướng mày đi đến gọi cô: “Đang suy nghĩ gì vậy? Lẽ nào là muốn mua cho Hứa Gia Trì một bộ vest?”
Hoài Thu nhìn anh như một kẻ ngốc: “Não mình vẫn chưa hỏng.”
“Aiya, nói mới nhớ.” Dị Đàn cầm một chiếc cà vạt đến thản nhiên thử trên người Thích Liên sau đó ra hiệu với nhân viên cô không muốn chiếc này.
“Ngày mai là sinh nhật Hứa Gia Trì nhỉ.”
Hoài Thu vẻ mặt như mới nhớ ra chuyện này: “À, đúng rồi.”
Thích Liên cau mày: “Vậy nên?”
“Thì vậy thôi, có gì đâu.” Dị Đàn nói: “Liên Liên, gần đây cậu hay nổi nóng lắm nhé, Thu Thu cũng chưa nói gì.”
Thích Liên cười, lười biếng nói: “Mình luôn nóng như vậy mà.”
Từ trước đến nay, Hoài Thu chưa bao giờ tặng quà sinh nhật cho Hứa Gia Trì. Trước đây là vì không biết, sau này biết rồi thì cũng không định nhớ.
Lần này thì bị buộc phải nhớ. Không chỉ nhớ mà còn phải tham gia sinh nhật. Ngày mai cô và Hứa Gia Trì sẽ về nhà họ Hứa ăn tối.
Bước ra khỏi cửa hàng đồ vest, Dị Đàn bất ngờ: “Ơ”, trước khi Thích Liên và Hoài Thu kịp hỏi cô chuyện gì xảy ra thì Dị Đàn đã nhanh chóng kéo hai người trốn vào sau giá treo quần áo. “Chết tiệt.”
Cô chỉ cách đó không xa: “Nhìn kìa.”
Hoài Thu và Thích Liên nhìn sang.
Thích Liên hỏi: “Không phải là người leo núi hồi nãy vừa cứu cậu sao?”
“Không, nhìn người bên cạnh.”
“Bên cạnh..” Thích Liên mới nói được nửa chừng đã nhìn ra là ai, anh liền “ha” một cách thú vị. Hai người quay lại nhìn Hoài Thu.
Hoài Thu sửng sốt, cau mày: “Nếu mình không nhìn nhầm…là mẹ của Hứa Gia Trì sao?”
Dị Đàn: “Cũng là mẹ chồng của cậu.”
Chàng trai trẻ hồi nãy đã thay một bộ trang phục khác, gồm áo gió, quần tây, áo len cao cổ và một đôi bốt màu đen, tôn lên vẻ sang trọng của anh.
Người phụ nữ trung niên trìu mến choàng lấy cánh tay anh ấy rồi lấy một bộ quần áo xuống, vừa nhìn anh vừa nói.
Anh ấy hơi nghiêng người về phía trước, mỉm cười nói điều gì đó. Nhưng có vẻ là một lời khen bởi vì người phụ nữ nghe xong liền mỉm cười, nụ cười tao nhã mà sang trọng.
A! Đó chính là nụ cười giả tạo của Hứa Gia Trì.
Hoài Thu nghĩ, nhưng nụ cười giả tạo này so với Hứa Gia Trì trông xấu hơn nhiều.
Là loại người thích nịnh nọt, như con chó vẫy đuôi tìm kiếm sự thương hại.
“Nói mới nhớ, chẳng phải mối quan hệ giữa Hứa Gia Trì và mẹ không tốt lắm sao?” Dị Đàn hỏi.
“Có vẻ là vậy.” Hoài Thu trả lời cho có.
“Mặc dù không ai nói ra, nhưng mình nghe đồn rằng vợ chồng này đã tách ra riêng từ lâu.” Thích Liên nhún vai.
“Đây là sugar baby và mỏ vàng của anh ấy à, loại quan hệ này dạo này phổ biến thật.”
Hoài Thu đứng thẳng nói: “Đi thôi, xí nữa bọn họ lại đến đây đấy.”
“Sợ à?” Thích Liên như đang xem kịch hay.
Hoài Thu chán ghét nhìn anh, kiên nhẫn nói: “Đó là mẹ chồng mình, cậu dùng cái đầu nhỏ như con muỗi mà suy nghĩ đi, mẹ chồng đang đi mua sắm với sugarbaby thì gặp phải con dâu rồi chào, cậu có cảm giác gì.”