Ám Hoả Triền Miên

Chương 10


3 tháng

trướctiếp

Sự thật chứng minh, Hoài Thu vẫn còn quá ngây thơ. 

Người tính không bằng trời tính, hiện thực và tưởng tượng khác nhau một trời một vực. 

Ví dụ như khi Hứa Như Thi vừa bước ra khỏi hàng trưng bày quần áo chuẩn bị rời đi thì gặp phải Hoài Thu. 

Mẹ chồng con dâu cứ thế nhìn nhau. 

Hứa Như Thi vẫn giữ động tác nắm tay chàng trai bên cạnh, không ngại ngùng, không xấu hổ. Bà mặc áo khoác lông sang trọng, đi đến mỉm cười chào Hoài Thu: “Tiểu Thu.” 

Hứa Như Thi là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp vượt qua cả thời gian và càng ngày càng thăng hạng hơn. 

Người từng là đệ nhất mĩ nữ của Cửu Tân làm thế nào có thể để bản thân lãng phí thời gian chứ. 

Hoài Thu cũng cười, giả vờ như không nhìn thấy chàng trai bên cạnh Hứa Như Thi: “Mẹ.” 

Nhưng cô có thể cảm nhận được, chàng trai này đang nhìn cô. 

Hứa Như Thi liếc nhìn hai người đi cùng Hoài Thu là Dị Đàn và Thích Liên, nhìn thấy họ bước ra từ tiệm vest, bà hỏi: “Mua quà cho Gia Trì?”.

“...” Câu hỏi có chút kì quái nhưng Hoài Thu vẫn gật đầu. 

“Là con tặng thì quà gì Gia Trì cũng đều thích. Nhìn trúng cái gì thì cứ mua, cần tiền thì nói mẹ.” Vẻ đẹp của Hứa Như Thi có chút hơi phô trương, nụ cười mỉm trên mặt cũng có vài phần quý phái: “Ngày mai nhớ cùng Gia Trì về nhà ăn cơm.” 

“Vâng ạ.” 

Cuộc trò chuyện hoà hợp và lịch sự giữa mẹ chồng và con dâu kết thúc nhanh chóng. Hứa Như Thi khoác tay chàng trai rồi rời đi, tiếp tục dạo quanh tầng này. 

Không có một chút cảm giác khó chịu nào. 

Hoài Thu quay lại tiệm vest vớ lấy một chiếc cà vạt. Thích Liên đi tới, giữ tay cô lại nói: “Hoài Thu, cậu thật sự muốn mua quà cho Hứa Gia Trì?”

Hoài Thu kéo chiếc cà vạt về phía mình rồi nói: “Lỡ ba hoa trước mặt mẹ chồng là mua quà cho chồng. Lỡ đâu ngày mai trên bàn ăn bà ta hỏi, mình lấy cái gì ra tặng? Có ngại không chứ, đã diễn kịch thì phải diễn đến cùng.” 

Thích Liên mím môi, buông tay cô ra. 

Hoài Thu cầm cà vạt đi thanh toán. 

Để tránh gặp phải Hứa Như Thi, ba người đã thay đổi địa điểm. Bước ra từ khu mua sắm, cũng là lúc bầu trời tối sầm. Tuyết rơi nhè nhẹ rồi đáp xuống đường, tan thành nước. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Thích Liên lái xe đưa Dị Đàn về nhà trước, sau đó mới đưa Hoài Thu về. 

Thích Liên lúc lái xe sẽ không nói nhiều, tuân thủ nghiêm ngặt luật an toàn “không nói chuyện khi đang lái xe”. Khi xe dừng trước cổng biệt thự, anh bước ra khỏi xe rồi giúp Hoài Thu lấy đồ từ cốp xe. Đồ của Hoài Thu không nhiều, thứ xa lạ nhất là chiếc cà vạt trong chiếc túi nhỏ. 

Khi Hoài Thu lấy đồ từ Thích Liên, nghe thấy anh hỏi: “Hoài Hoài, cậu sẽ ly hôn với Hứa Gia Trì chứ?”.

Hoài Thu ngẩng đầu nhìn ngôi nhà yên tĩnh và đơn độc trong tuyết, cô trả lời: “Chắc là có.” 

Thích Liên im lặng vài giây, rồi tặc lưỡi: “Ly hôn thì tốt, cậu còn không nhìn xem trong nhóm tụi mình, có ai vội vàng kết hôn như cậu đâu. Chơi còn chơi chưa đủ, chỉ có mỗi cậu xui xẻo thế này.” 

“Biết mình xui xẻo còn cố ý chọc mình?” Hoài Thu trợn mắt.

“Thôi mình vào đây, cậu về đi.” 

Thích Liên lái xe rời đi, Hoài Thu xách đồ vào nhà. Vừa đi lên lầu thì thấy Hứa Gia Trì từ trong phòng đi ra. 

Cô giật mình: “Anh ở nhà à.” 

Hứa Gia Trì cau mày, giơ tay bật đèn. Anh nhìn thấy túi đồ trong tay cô. 

“Thích Liên đi rồi?”.

“Giám đốc Hứa không bật đèn mà trốn trong phòng nhìn lén tôi?”

“Cô Hứa về nhà đúng lúc tôi vừa ngủ dậy, tình cờ nhìn thấy thôi.”

Hoài Thu khẽ cười, không đôi co với anh nữa. Cô xách đồ đi vào phòng. 

Hai mươi phút sau, nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Gia Trì đi vào phòng, cô mới xuống nhà nấu ăn. 

Cô và Hứa Gia Trì trước giờ vẫn vậy. Cô không thể nấu ăn cho Hứa Gia Trì, càng không thể để Hứa Gia Trì nấu ăn cho mình. Vậy nên khi ở cùng, họ sẽ cố tình âm thầm xê dịch giờ ăn. Không ai quản ai, không ai làm phiền đến ai. 

Phòng bếp rất sạch sẽ, dao bếp và thớt đều không có dấu hiệu đã được sử dụng, chỉ có những túi thức ăn nhanh trống không nằm trong thùng rác. 

Hứa Gia Trì rất ít khi ăn cơm ở nhà, bởi vì anh rất bận. Hai ba ngày lại có một bữa tiệc xã giao, nếu không thì là tăng ca đến rất muộn. Cũng không biết có thật sự là tăng ca không, hay là để tránh mặt Hoài Thu. 

Anh dường như chưa bao giờ chuẩn bị một bữa ăn đầy đủ thịnh soạn. Ngăn đông tủ lạnh toàn là đồ ướp sẵn anh tự chuẩn bị cho mình. 

Hoài Thu mở cửa tủ đông nhìn hai giây, nhận ra mình đang bối rối thì đóng sầm cửa lại. Cô mở ngăn tủ phía trên, chọn ra vài món rồi nấu một bát mì. 

Sau khi ăn xong, Hoài Thu đang rửa bát thì Hứa Gia Trì từ cầu thang đi xuống, tay cầm bát cơm có vẻ như cũng vừa ăn xong. 

Anh không giục cô, chỉ đợi cô rửa xong. 

Làn nước ấm chảy qua đôi bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của người con gái. 

Những vết xước trên tay đã mờ đi. 

Đợi cô rửa xong, Hứa Gia Trì chầm chậm bước đến. 

Âm thanh được tiếp sức của dòng nước.

Hoài Thu để bát vào tủ. lau nước trên tay rồi quay sang hỏi Hứa Gia Trì: “Ngày mai khi nào sang nhà anh?”

“Chiều năm giờ.” Hứa Gia Trì nói: “Tôi về đón cô.” 

Hoài Thu gật đầu, trước khi não kịp phản ứng, cô bỗng hỏi thêm: “Không còn ai nữa chứ?”

Tiếng nước ngừng chảy, Hứa Gia Trì để bát trong tay xuống, quay người sang nói: “Sao? Cô còn muốn thêm ai nữa?”

“...”

Trong phút chốc, tâm trí của Hoài Thu chợt lóe lên hình ảnh ngày hôm nay gặp phải Hứa Như Thi đi cùng chàng trai trẻ.

“Thuận tiện hỏi thôi.” Cô nói một cách thờ ơ: “Không phải anh đã nói nên thành thật với đối phương về mọi tình huống ở nhà để chuẩn bị cho tốt à.” 

Đôi mắt người đàn ông lóe lên một tia tò mò mà thích thú, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô. Cô vờ như không để ý, thản nhiên nói: “Không có gì thì thôi.” 

Nói xong cô đi lên lầu. 

Năm giờ chiều ngày hôm sau, chiếc Maybach của Hứa Gia Trì đỗ trước cửa. Anh vẫn mặc vest và áo khoác như thường lệ. Hoài Thu trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc dịu dàng hơn thường ngày. 

Hoài Thu ngồi vào ghế phụ, liếc nhìn cổ Hứa Gia Trì, vừa gặp chưa nói gì đã tỏ ra không thoải mái: “Anh Hứa hôm nay sinh nhật tại sao không mang chiếc khăn choàng mà bà tôi tự tay đan?” 

Hứa Gia Trì đặt một tay lên vô lăng, tựa lưng vào ghế cười: “Cô Hứa rất quan tâm đến cách ăn mặc của tôi? Sao không mua cho tôi vài bộ quần áo luôn đi?”

“...” Hoài Thu cười chế nhạo: “Nghèo đó, sao mà mua nổi áo quần mà anh mặc chứ.” 

Hứa Gia Trì mỉm cười như mọi lần, không nói chuyện nữa mà khởi động xe. 

Nhà họ Hứa ít người, hiện tại các trưởng lão cũng không còn, lớn tuổi nhất là Hứa Như Thi và Ninh . Trong nhà cũng không có nhiều người giúp việc, chỉ có quản gia và người làm vườn thường hay chăm bồn hoa. 

So với nhà họ Hoài, nói ở đây vắng tanh thì cũng không ngoa.

Số lần Hoài Thu đến đây ăn cơm ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Bà lão Hoài không có việc gì cũng thích tổ chức tiệc gia đình, còn bên đây Hứa Như Thi và Ninh Thao hiếm khi làm những trò náo nhiệt như thế nào. Nếu không có gì cần thiết, họ sẽ không gọi Hứa Gia Trì và cô về nhà đâu. 

Hôm nay là sinh nhật Hứa Gia Trì, đồ ăn trên bàn khá phong phú. Do người nội trợ trong nhà nấu. 

Hứa Như Thi ngồi ở ghế chính. Ninh Thao ngồi phía dưới bên cạnh bà, hai người không ai nói một lời. 

Tiệc sinh nhật cũng vắng tanh. 

“Nào, Gia Trì.” Hứa Gia Trì cầm ly lên: “Chúc mừng sinh nhật con trai.” 

“Cảm ơn mẹ.” Hứa Gia Trì cụng ly rồi nở một nụ cười. 

Ninh Thao cũng nâng ly nói: “Con trai, cha cũng chúc con sinh nhật vui vẻ.” 

“Cảm ơn cha.” 

Không chỉ lạnh lẽo, mà còn hình thức. 

Sau một lượt nâng ly chúc mừng, Hứa Như Thi mỉm cười nói: “Nói mới nhớ, Gia Trì à, đã nhiều năm không được nhận quà sinh nhật rồi nhỉ?” 

Hứa Gia Trì: “Sau khi thành niên thì không còn nhận nữa.”

Hứa Như Thi nói: “Mẹ cảm thấy, nói không chừng hôm nay con sẽ nhận được món quà sinh nhật đầu tiên sau khi thành niên đấy.” 

Ánh mắt bà vô tình hay cố tình liếc sang Hoài Thu mỉm cười. 

Đúng như dự đoán. 

Cô ngượng ngùng cười, đứng dậy đi ra phòng khách. Từ trong túi xách trên sofa lấy ra một hộp quà. Cô quay lại bàn ăn, đưa quà cho anh, dáng vẻ có lỗi nói: “Gia Trì, em xin lỗi…Em không biết sau khi thành niên anh lại chưa bao giờ nhận quà sinh nhật.” 

Mở ra, bên trong là một chiếc cà vạt. 

Hứa Gia Trì hơi sững người, rồi nhìn sang Hoài Thu. 

Đôi mắt hoa đào thật khó phân biệt thật giả. 

“...Gia Trì?” Hoài Thu bất an gọi anh. 

Hứa Như Thi cũng nói: “Sao vậy? Gia Trì, không thích sao?” 

“Sao có thể không thích chứ.”Đôi mắt hoa đào của người đàn ông hiện lên một tia vui mừng. Anh cười nhẹ, đậy hộp quà lại rồi cầm lấy. Anh dùng tay mình khẽ vuốt nhẹ tóc trên thái dương của cô, trìu mến nói: “Thu Thu tặng gì con cũng thích.” 

Hoài Thu mím môi ngọt ngào như thể đang ngượng ngùng. 

“Vậy thì tốt. Mẹ nói rồi mà, quà Tiểu Thu tặng con nhất định sẽ thích.”

Hứa Như Thi nói tiếp: “Hôm qua mẹ đi mua sắm thì thấy Tiểu Thu đang đứng chọn quà cho con.”

“Vậy à?” Hứa Gia Trì cười, ánh mắt ngày càng sâu. Anh trìu mến nhìn Hoài Thu: “Cảm ơn em.” 

Hoài Thu ân cần chỉnh cổ áo cho anh: “Anh thích là được.”

Nhưng trong lòng cô lúc này đã rối như tơ, không hiểu nụ cười của anh là thật hay giả. 

Sau bữa ăn, người nội trợ đến dọn dẹp bàn. Hứa Như Thi dẫn Hứa Gia Trì và Hoài Thu vào phòng khách nói chuyện. Cuộc trò chuyện bối rối và gượng gạo vì không có chủ đề gì để nói. 

Ninh Thao về phòng thay áo quần, không lâu sau thì đi xuống. Ông không thèm chào hỏi gì đã trực tiếp đi ra ngoài. 

Ninh Thao rời đi không bao lâu, Hứa Như Thi nghe điện thoại, chấm dứt cuộc trò chuyện này. Bà đứng dậy mặc áo khoác vào nói: “Nếu các con không muốn về thì ở lại đây một đêm.”

“Không cần, xíu nữa bọn con về.” 

Hứa Như Thi “ừm” tỏ vẻ đồng ý rồi cũng không nói gì thêm. 

Hứa Gia Trì và Hoài Thu tiễn bà ra cổng chính. Ngoài sân có một chiếc ô tô đang dừng, bên cạnh là bóng dáng to lớn của người đàn ông. Hoài Thu nhìn kĩ, là chàng trai hôm đó. 

Con trai và con dâu đang nhìn ở phía sau, Hứa Như Thi không thèm cả nể, cứ thế để chàng trai ôm mình vào lòng và bảo vệ cô ngồi lên xe. Bà mỉm cười với hai người rồi giơ tay chào tạm biệt. 

Chàng trai đi vòng đến ghế lái, trước khi lên xe đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Hoài Thu, mỉm cười như muốn chào hỏi. 

Chiếc xe phóng đi rất nhanh. 

Hứa Gia Trì tựa vào cửa, nhướng mày hỏi: “Quen à?”

“Có duyên gặp hai lần.” Hoài Thu nhìn anh: “Anh cũng biết?”

Hứa Gia Trì mỉm cười: “Ân Thiệu Quân, người tình của mẹ tôi, cũng là nhân viên công ty tôi.”

Hoài Thu nhếch khóe miệng: “Hoá ra là nhờ quen nên mới vào được công ty.”

“Không thân.” Hứa Gia Trì thản nhiên nói: “Phải phỏng vấn rồi mới vào.” 

Hoài Thu tươi tỉnh nói: “Anh thật sự đồng ý?” 

“Chỉ cần năng lực làm việc tốt là được. Chuyện khác không liên quan đến tôi.” Người đàn ông giễu cợt nhếch môi: “Hơn nữa, nếu ngày nào đó bà Hứa chơi chán rồi, thì anh ta cũng trong phút chốc mất đi tất cả.” 

Ninh Thao làm rể cho nhà họ Hứa không phải là bí mật gì. 

Mối quan hệ hôn nhân không bình đẳng, khi cảm giác mới mẻ qua đi, tự trọng của người đàn ông, sự kiêu ngạo của người phụ nữ trở về vị trí ban đầu thì mọi thứ trở thành một trò đùa. Mọi người đều có hạnh phúc và tự do riêng, ngoại trừ cậu con trai là thành quả của sự kích thích, mới mẻ ban đầu thì không còn điều gì khác có thể kết nối hai người họ lại. 

Hứa Gia Trì cũng đã sớm quen với điều đó. 

Nụ cười ban đầu được dùng để làm hài lòng bọn họ thì giờ đây lại được dùng như một vũ khí bảo vệ bản thân, giúp anh sống thoải mái trong xã hội ăn thịt người này, có thể coi là trong họa có phúc. 

Hứa Gia Trì cảm thấy như thế này rất tốt. 

Cho dù hôn nhân hiện tại của anh cũng giống hệt như hôn nhân của cha mẹ anh. 

“Hứa Gia Trì.”

“Hửm?”

Hoài Thu rời mắt khỏi khuôn mặt anh, nhìn về hướng Hứa Như Thi và Ân Thiệu Quân đang rời đi. 

“Hoá ra anh cũng chẳng tốt hơn tôi là bao.”

Giọng cô nhẹ nhàng, biến thành sương tan vào không khí. 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp