Tuyết tháng 12 từng hạt từng hạt rơi phiêu diêu trong gió. Tuyết trên đường đã được lao công quét sạch, chất thành từng đống hai bên đường, nhìn từ xa trông như hai ngọn núi.
Cơn gió buốt thổi qua khiến không khí trở nên lạnh hơn, càng khiến con người không cách nào lấy lại nổi tinh thần.
Hoài Thu khịt khịt mũi, chỉ cảm nhận được khí lạnh xộc thẳng vào mũi.
Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân chậm rãi, từ trước cửa nhà cô đi qua.
Đi xuống dưới lầu.
Hai phút sau, Hoài Thu xoa xoa chiếc mũi vì quá lạnh mà không cử động được của mình, rồi đóng cửa sổ với vẻ mặt không biểu cảm.
Ngay sau đó liền có tiếng gõ cửa: “Cô chủ, tôi đến dọn dẹp đây ạ.”
Chị Chu là nội trợ được Hoài Thu thuê, một tuần đến dọn dẹp hai lần.
Hoài Thu uể oải đáp lại, nhặt chiếc áo len vừa tuột khỏi vai, tựa vào cửa sổ rồi nhìn xuống lầu.
Người phụ nữ quấn một chiếc khăn choàng dài. Đầu tóc lộn xộn có vẻ sáng sớm vẫn chưa kịp chải đầu, trên người mặc một chiếc áo len dài rộng thùng thình khiến dáng người trông có vẻ thon thả hơn.
Cô uể oải ngáp một cái, một chiếc Maybach màu đen lọt vào tầm mắt, đang chậm rãi di chuyển ra khỏi chiếc sân nhỏ.
Nhìn chiếc xe lặng lẽ rời đi, cô duỗi người rồi bước ra khỏi phòng.
Cô đi xuống lầu nướng một chiếc bánh mì, phết một lớp mayonnaise mỏng, rót một ly sữa. Hoài Thu giải quyết bữa sáng một cách đơn giản. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Bánh mì nướng hơi cháy hai mặt, cắn một miếng có thể nghe thấy tiếng rột rột, mùi thơm cháy khét và hương thơm của sốt mayonnaise tràn vào mũi, hương vị êm dịu khiến người ta không nhịn được mà nheo mắt vì hạnh phúc.
Chị Chu đang lau quầy bar, liếc nhìn cô sau đó động tác dường như chậm lại, chị ngập ngừng nói: “Thưa cô, hôm nay cậu chủ ra ngoài…nhưng không ăn sáng.”
Hoài Thu nhấp một ngụm sữa, sữa lạnh không đun nóng. Dòng nước lạnh chảy xuống cổ họng đi vào dạ dày khiến dạ dày có chút đông cứng.
Cô quay lưng lại với chị , không hề nhướng mày, giọng nói còn có chút nhẹ nhàng và buồn bã.
“Ra vậy..tôi hiểu rồi, cảm ơn chị Chu.”
Chị Chu nghe xong ra vẻ rất khó chịu.
Người ta nói hôn nhân của người giàu thì thường không hạnh phúc. Chị Chu trước đây còn không tin. Theo chị nguyên nhân cơ bản nhất khiến gia đình bất hạnh đó là nghèo đói. Giàu có thì hạnh phúc biết bao, hôn nhân của người giàu chẳng phải sẽ hạnh phúc hơn nhiều sao?
Cho đến khi vào làm việc tại ngôi nhà này, chị mới không khỏi thở dài, thì ra người giàu thật sự không hạnh phúc như chị nghĩ.
Một cặp vợ chồng mới cưới, gia đình khá giả, sự nghiệp thành đạt. Hai người là một cặp trai tài gái sắc, là một cặp trời sinh, sao lại sống như hai người xa lạ thế này? Ngủ riêng ăn riêng, không hỏi thăm nhau một lời.
Chị đã đến đây rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hai người đi cùng nhau.
Đều là phụ nữ với nhau, chị Chu cảm thấy rất thương xót cho cô gái này. Người bị hôn nhân ràng buộc khi còn quá trẻ sẽ trở nên u sầu, buồn bã.
Chị Chu lau nhà với vẻ mặt buồn rầu mà không biết ở phía bên kia, Hoài Thu ăn xong bữa sáng như chưa có gì xảy ra, cô rửa bát đĩa rồi lên phòng.
Trợ lí Aimo gửi đến một tin nhắn, nhắc nhở cô về lịch trình ngày mai.
Hoài Thu đang ở trước gương thoa son, cô liếc nhìn lịch trình trên màn hình, dùng đầu ngón tay bôi son màu đỏ lá phong lên môi dưới, sau đó lau đi màu đỏ trên tay. Xong xuôi cô nhấc điện thoại ở bên cạnh.
“Bữa tối ngày mai hoãn lại đi, tôi có việc phải làm.” Cô đứng dậy vừa chải tóc vừa nói.
Aimo: “Được.”
“Chỉ vậy thôi?”
Aimo nhìn vào cuốn sổ ghi chép, nói: “Còn một điều nữa, người đại diện của Đường Duyệt San gửi mail cho tôi, nói rằng muốn cô trang điểm cho Đường Duyệt San trong lần chụp bìa tạp chí “SEE”.”
Đường Duyệt San? Hoài Thu lục lại kí ức, nhớ ra đây là một nhân vật mới nổi trong giới thời trang gần đây.
Khí chất tốt, ngũ quan tinh xảo, danh tiếng cũng tốt, tạm thời cô chỉ biết chừng này, còn sâu hơn nữa thì cô vẫn chưa biết.
Hoài Thu lấy túi xách và khăn quàng cổ trên giá áo khoác xuống, cầm chiếc rương đựng mĩ phẩm lên, cô nói: “Từ chối đi.”
“Vâng.”
Người muốn mời Hoài Thu trang điểm đếm không xuể.
Ai cũng muốn trải nghiệm xem nhân vật trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm nhờ màn trang điểm theo chủ đề “linh hồn của rừng”, đồng thời cũng là chuyên gia trang điểm mà tập đoàn Cửu Hoàn xem như viên minh châu quý, rốt cuộc có tuyệt vời như lời đồn hay không.
Cô từ chối càng nhiều đơn đặt hàng thì càng có nhiều người hiếu kì mà đến mời cô ấy.
Trên đường đi Hoài Thu nhận được điện thoại từ nhà.
Là quản gia nhà cô, chú Đặng: “Thưa cô chủ, cậu chủ Hoài nhờ tôi nhắc cô đừng quên bữa tối gia đình vào ngày mai.”
Hoài Thu: “Tôi nhớ rồi chú Đặng.”
“.......”
“Chú Đặng?” Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, Hoài Thu hỏi: “Còn chuyện gì nữa không ạ?”
Chú Đặng thở dài: “Cô chủ à, nếu như cô không muốn…có thể tìm lí do không cần về. Cậu chủ sẽ không trách cô đâu.”
Hoài Thu khựng lại.
Quả thực, giám đốc Hoài chắc chắc sẽ không trách “viên minh châu” vừa dịu dàng vừa an tĩnh này. Nhưng điều đó không có nghĩa là người khác cũng sẽ thấy thế, họ chắc chắn sẽ bàn tán sau lưng cô, nói cô vô trách nhiệm.
Hoài Thu nhếch môi vẻ mỉa mai, nhưng lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, chú Đặng. Chú đừng lo lắng.”
Khi Hoài Thu đến, Dị Đàn đang cầm loa chửi bới những người dưới khán đài.
“Vương Tiểu Thi! Tôi nói cô bao nhiêu lần rồi, nghe nhạc, nghe nhạc, nghe nhạc đi! Cứ lơ đãng chậm nhịp, đã là diễn tập rồi mà tâm trí cô để đi đâu đấy hả!”
“Cười! Cứ cười đi! Lời tôi nói nghe không hiểu đúng không!”
“Lý Hiên, cậu lại sai rồi!”
Hoài Thu bình thản bước tới, khi buổi diễn tập kết thúc Dị Đàn quay người lại thì phát hiện bên cạnh còn có một người, cô giật mình: “Cậu đến từ khi nào vậy? Sao không phát ra tiếng động nào thế?”
Hoài Thu nới lỏng khăn quàng cổ: “Mình thấy cậu đang bận chửi bới nên mới không dám phiền cậu.”
“...”
Dị Đàn khuôn mặt tràn đầy sự mệt mỏi: “Đừng nói nữa, mình sắp chết vì cái hoạt động nhảm nhí này rồi.”
Nhắc đến chuyện này, Hoài Thu liền buồn cười: “Cha cậu nghĩ gì thế, lại đi để đứa con gái bảo bối này quản lí các hoạt động văn hoá của công ty.”
Dị Đàn xua xua tay: “Chính vì mình là con gái của ông ấy nên ông ấy mới giao công việc để mình bớt nhàn hạ đấy. Đừng nhắc nữa, một công cụ kiếm tiền như mình không có quyền chọn lựa.”
Hoài Thu dựa vào bàn cười lớn.
Người con gái với gương mặt trắng nõn, phấn mắt màu đất trên màu da trắng nõn hiện lên một cách đầy nghệ thuật. Khi cô cười, đôi mắt liền nheo lại lộ ra đường cong cuối chân mắt. Màu đỏ lá phong của son môi càng tô điểm tạo nên nét rực rỡ cho toàn bộ lớp trang điểm. Chiếc áo khoác len màu hoa mai ôm lấy thân hình mảnh khảnh, đôi chân thon thả, theo đó là một đôi bốt ngắn cao gót màu nâu nhạt.
Cười no một hồi, cô cầm chiếc rương trang điểm lên và nói: “Được rồi MC Dị của mình, chúng ta bắt đầu trang điểm nhé?”
Hoài Thu và Dị Đàn quen nhau từ hồi trung học. Không giống như Hoài Thu _ cô tiểu thư ngậm thìa vàng từ nhỏ, Dị Đàn là một cô gái xuất thân từ một gia đình tầm thường trước khi lên trung học. Cha cô nhiều lần thất bại trong việc khởi nghiệp. Sau đó liền nhờ một ông thầy bói, thầy bói nói rằng vận may của ông không tốt, nếu chỉ có người giúp đỡ mà không đúng thời điểm thích hợp thì ông sẽ thất bại.
Ngay khi cha Dị nản chí ngã lòng, định tìm một con đường khác, thầy bói liền nói rằng trong vòng hai tháng nữa, thời điểm thích hợp sẽ đến.
Cha của Dị Đàn rất nghi ngờ nhưng hai tháng sau, ông bất ngờ trúng số và trở nên giàu có chỉ sau một đêm.
Dị Đàn thời cấp ba thường bị chế giễu vì là “nhà giàu mới nổi”, những lúc đó đều là Hoài Thu thay cô trút giận.
Nhờ may mắn, cha Dị cuối cùng cũng khởi nghiệp thành công. Công ty hoạt động suôn sẻ đến hôm nay. Ông ấy rất vui tính, hoà nhã, không có dáng vẻ gì của một người sếp. Ông chỉ cần con gái mình hạnh phúc, còn sau này nó có muốn tiếp quản việc kinh doanh gia đình không không quan trọng.
Công ty của ông tổ chức các hoạt động văn hoá cuối năm với mục đích nâng cao tinh thần của nhân viên.
Vì quá háo hức, ông bèn gọi Dị Đàn vào giúp ông phụ trách công việc này, đồng thời đề nghị cô ấy làm người dẫn chương trình.
Hoài Thu hôm nay đảm nhận việc trang điểm cho chị em tốt của mình.
Khi lên sân khấu, lớp makeup phải thật đậm, nếu không sẽ bị ánh đèn trên đấy ăn sạch sành sanh mất. Nếu không trang điểm thật đậm thì thà đừng làm gì hết còn hơn.
Ngoại hình của Dị Đàn vốn dĩ đã không tệ, nền tảng khá tốt. Hoài Thu chính là thích kiểu như thế này, chỉ cần sửa đơn giản vài đường để đường nét, ngũ quan được thể hiện rõ hơn dưới ánh đèn sân khấu là được.
Sau khi làm vài đường cơ bản xong, Hoài Thu bắt đầu trang điểm từng lớp từng lớp cho đôi mắt. Dị Đàn nhắm mắt, miệng thì bận rộn: “Thu Thu, tối nay đi pub chứ?”
Hoài Thu dựa một nửa người vào bàn, một tay cầm bảng phấn mắt, một tay cầm cọ trang điểm. Giọng nói lười biếng: “Pub cái gì mà pub, cậu chắc chắn cậu có thời gian?”
“Tại sao lại không chứ, buổi biểu diễn khoảng chừng 7 giờ kết thúc, cũng có thể chưa đến 7 giờ. Dù gì buổi tổng kết của các lãnh đạo không liên quan gì tới mình, mình hoàn thành công việc rồi thì cứ vậy mà đi thôi.” Dị Đàn nói: “Mấy người kia đều đã hẹn cả rồi, chỉ đợi mỗi cậu thôi đấy.”
Mấy kiểu hoạt động nghệ thuật như thế này ở công ty bên trong thì sôi nổi, nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng thật ra mỗi một thứ đều trông rất nghiệp dư.
Dị Đàn một thân lễ phục nghiêm túc, trang điểm thanh lịch, chẳng mấy chốc liền trở thành tâm điểm trong vòng vây nhộn nhịp.
Hoài Thu cũng đứng ở dưới quan sát hơn một giờ đồng hồ, người con gái nhìn nhẹ nhàng, có vài người cũng nóng lòng tiến tới bắt chuyện. Cô chỉ giơ tay vén mái tóc xoã xuống rồi xem như chưa có gì xảy ra.
Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô dưới ánh đèn vô tình loé lên vài tia sáng.
Những tiếng rục rịch ồn ào làm quen bên cạnh liền dừng lại.
Chiếc nhẫn này nói ra cũng khá hữu ích.
Hoài Thu dựa vào lưng ghế thầm nghĩ.
Dị Đàn thay quần áo xong liền đi ra khỏi khách sạn, vẫn chưa kịp tẩy trang. Khi bước ra liền hắt hơi một cái, sau đó quấn chặt áo khoác: “Lạnh quá!”
Hoài Thu đi theo phía sau, nhét chiếc nhẫn cưới vừa tháo ra vào túi: “Đi thôi, đến pub làm vài ly là ấm liền ấy mà.”
Mỗi người đều sẽ có một vòng bạn bè riêng, phú nhị đại cũng thế.
Nhóm bạn của Hoài Thu cũng không có gì đặc biệt, mọi người đều có bối cảnh ngang nhau, trong tay không thiếu tiền nên khi vui chơi mọi người đều không quan tâm đến tiền bạc.
Trong vòng bạn bè của cô có cả nam lẫn nữ, có người thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, có người chọn làm việc mình thích, đương nhiên cũng có người không làm gì cả và sống dựa vào tiền của cha mẹ.
Có người chơi thân, cũng có người chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường.
Nhạc trong quán vang lên ầm ĩ, đám đông tụ tập trên sàn trung tâm nhảy nhót, cổ vũ nhiệt tình cho màn trình diễn trên sân khấu.
Hoài Thu và nhóm bạn của cô ngồi ở một nơi tương đối yên tĩnh ở trong góc, uống rượu và trò chuyện.
Nói tán gẫu cũng không phải, chi bằng gọi là phàn nàn đi.
“Mình thật sự phục sát đất luôn đấy. Cậu nói xem dự án công ty nhà cậu sao mà khó làm vậy? Ông đây lần đầu tiên đảm nhận một dự án lớn như vậy. Cậu cho mình chút mặt mũi được không hả?”
Một người bạn rượu vào lời ra, liền túm lấy cổ áo của một người khác nói.
“Liên quan gì đến mình? Mình đâu có làm việc ở công ty, cậu gọi cho cha mình mà phàn nàn, nhanh buông tay ra!”
Hoài Thu cũng uống không ít, mắt hơi nheo lại, tựa vào người Dị Đàn cười. Giọng nói vẫn mềm mại dễ nghe dù có men rượu, nhưng lời nói ra nghe lại rất khó chịu: “Không làm được thì đừng làm nữa.”
Người con trai kia không hề giận cô, anh ta ngồi xuống ghế sô pha, xua tay rồi nhấp thêm ngụm rượu với vẻ mặt chán nản.
Hoài Thu nói xong câu, một cô gái chuyển đổi chủ đề hỏi cô: “Thu Thu, giờ này rồi mà cậu vẫn chưa về nhà, không sao đấy chứ?”
Là người kết hôn duy nhất có mặt tại đây, Hoài Thu không có cảm giác gì cười rất vui vẻ: “Không sao đâu, Hứa Gia Trì con người này có phải các cậu không biết đâu, cậu nghĩ anh ấy sẽ quan tâm mình về nhà hay không sao?”
Những người ở đây ai cũng biết hôn nhân của Hứa Gia Trì và Hoài Thu, nhà họ Hứa và nhà họ Hoài là bạn thân mấy đời với , mối quan hệ vẫn luôn tốt đẹp. Đến đời của Hoài Thu và Hứa Gia Trì thì lại trở nên nhạt nhoà, mấy ai nghĩ rằng hai người này ấy vậy mà cuối cùng lại liên hôn, gắn bó với nhau vì hôn nhân.
Không biết ai đó khinh thường cười nói: “Nào, đừng nói về cậu ấy nữa, cậu ấy và chúng ta không cùng một thế giới, không thú vị.”
Chủ đề này nói đến đây đã đến lúc lật sang trang. Tuy nhiên, từ trong góc truyền đến một giọng nữ, có chút chua chát nói: “Tôi đoán Hứa Gia Trì cũng đang vắt óc suy nghĩ làm sao để ly hôn.”
Tiếng nhạc trên sân khấu vẫn không ngừng vang lên nhưng phía bên góc mà mọi người tụ tập nói chuyện chợt im lặng.
Một lúc sau, có người bước ra phá vỡ sự ngại ngùng này: “Sao đột nhiên lại không uống nữa vậy mọi người, đợi mình trả tiền ư?”
“Được rồi, cái này là cậu tự nói đấy nhé.”
….
Không khí dường như hoà hoãn chút ít.
Hoài Thu rót một ly rượu, nhẹ nhàng lắc lắc chiếc ly trong tay rồi đứng dậy đi về phía người phụ nữ vừa lên tiếng.
Nghĩ đến tính cách của cô, âm thanh nói chuyện của mọi người dần dần giảm xuống.
Hoài Thu vờ như không biết, ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ.
Nhìn thấy vẻ mặt phòng thủ của người phụ nữ, Hoài Thu mím môi cười dịu dàng: “Không sao đâu, tôi biết cô không có ý đó. Chúng ta uống một ly đi, uống xong thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Ly trong tay người phụ nữ đã vơi đi một nửa, rõ ràng cô không có ý gì hung hăng, nhưng lại khiến người phụ nữ này cảm thấy da đầu tê dại.
Trong vô thức người phụ nữ cảm thấy cứng người.
Hoài Thu không để ý, ly rượu trong tay chạm vào ly của người phụ nữ: “Nào, cạn ly.”
Một tiếng cụng ly vang lên, kèm theo đó là rượu trong ly toàn bộ đều đổ lên chiếc áo len cao cấp của người phụ nữ kia.
Người phụ nữ sửng sốt.
Khung cảnh xung quanh lại im như tờ.
Hoài Thu nhàn nhã đặt ly rượu rỗng xuống, giọng điệu trầm thấp, bất lực và đầy vẻ có lỗi: “Xin lỗi nha, mình cứ nghĩ là…” tốc độ nói của cô chậm lại: “Cậu thích ly rượu trong tay của mình hơn.”
Người phụ nữ sắc mặt liền trở nên khó coi, câu “Mẹ nó cậu có bệnh à” còn chưa thốt ra thì Hoài Thu đã đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi, nhẹ nhàng nói: “Mình mệt rồi, các cậu chơi đi mình đi trước.”
Vừa rồi cô uống nhiều, Dị Đàn thấy vậy liền không yên tâm nên đứng dậy lấy áo khoác đi cùng cô.
Trước khi rời đi còn trừng mắt nhìn một người trong số họ để nhắc bọn họ dọn dẹp đống hỗn độn vừa rồi.
Sau khi rời quán bar, Dị Đàn gọi điện nhờ tài xế gia đình đến đón. Trong lúc chờ xe, cô đỡ Hoài Thu chậm rãi đi về phía đường lớn.
“Đàn Đàn..” Hoài Thu tựa nửa người vào người Dị Đàn, giọng điệu như một đứa trẻ, khó mà phân biệt đâu là thật đâu là giả: “Mình thật sự muốn ly hôn~” Dị Đàn thở dài, bình tĩnh nói: “Ly hôn ly hôn ly hôn, ly hôn mẹ nó quách đi cho xong!”
Vừa nói xong, Dị Đàn ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt sửng sốt.
Phía trước bọn họ có một khách sạn, bây giờ đã hơn 9 giờ, bốn năm người vừa từ khách sạn đó đi ra, có vẻ như buổi tụ tập vừa kết thúc.
Người đàn ông cao lớn, một thân áo vest đứng thẳng, thư ký bên cạnh đang khoác áo khoác cho anh.
Nét mặt cô ta thanh tú, nụ cười dịu dàng thanh lịch, đôi mắt hoa đào đầy tình tứ.
Người phụ nữ trẻ bên cạnh anh ăn mặc có chút phong phanh trong thời tiết khắc nghiệt này, mái tóc xoăn, đôi môi đỏ mọng. Cô ta mỉm cười nói điều gì đó với anh, đôi mắt cô ta chuyển động mê người.
Dị Đàn cau mày, đang định mở miệng thì người nãy giờ tựa lên vai cô đột nhiên đứng thẳng lên, khóe môi nở nụ cười khó hiểu, nhẹ nhàng nói: “Đàn Đàn, nhìn xem, đó không phải chồng mình sao?”