Hoài Thu bình tĩnh lùi lại nửa bước, cười nói: “Là tôi. Cậu Du tìm tôi có việc gì.”

Du Húc: “Có chứ, làm tình nhân của tôi nhé.”

“...” 

Trực tiếp vậy luôn ư.

Hoài Thu lại lùi thêm bước nữa, vẻ mặt hoảng sợ bối rối, lần này cô lùi rất rõ ràng. Cô quay mặt đi, không dám nhìn anh ta: “Cậu Du, cậu say rồi.” 

Phản ứng của Hoài Thu vừa hay rất đúng ý của Du Húc. 

Từ khi Hoài Thu đến bữa tiệc, anh ta đã để ý cô. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là người con gái nổi bật nhất trong đám đông. Dù là khuôn mặt xinh đẹp, hay khí chất dịu dàng thuần khiết thì đều có sức hấp dẫn chết người với đàn ông, dễ dàng khơi dậy bản chất trong người đàn ông. 

Du Húc chơi đùa với rất nhiều cô gái, cũng có những bông hoa trắng trẻo thuần khiết như thế này, nhưng không ai trong số bọn họ đặc biệt một cách bất khả xâm phạm như Hoài Thu. Cái gì trông càng khó nắm bắt thì càng muốn có nó.

Đối với đàn ông, việc người phụ nữ bộc lộ sự yếu đuối nhỏ bé chính là chất xúc tác kích thích sự hưng phấn và ham muốn của họ. 

Du Húc tiến lại gần cô: “Say hay không say không phải em nói là được, bảo bối à.” 

Mùi rượu nhàn nhạt phả qua mặt cô, Hoài Thu quay đầu sang chỗ khác, hàng lông mi dài khẽ run lên: “ Cậu đừng như vậy, cậu say thật rồi.” 

“Tôi biết em, Hoài Thu. Cha của em là giám đốc tập đoàn Cửu Hoàn?” Tay của anh ta lần mò chạm vào tay của cô, anh ta nhẹ giọng nói: “Nhìn dáng vẻ này của em, chắc hẳn là được dạy dỗ lễ nghi gì gì đó rất tốt phải không? Là cái kiểu từ nhỏ cuộc đời đã được trải sẵn đường đi ấy. Nếu em đi cùng tôi, tôi nói cho em biết cái gì gọi là tự do.” 

Hoài Thu ngước mắt nhìn anh ta, cố gắng cắn môi dùng ánh mắt dịu dàng nói: “Cậu Du, xin anh đừng tuỳ tiện nói về gia cảnh của tôi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cái biểu hiện không thành thật và sự từ chối một cách thẳng thừng này của cô càng làm Du Húc thêm hưng phấn. Người đàn ông nhếch môi ngạo nghễ, cho rằng con gái của Cửu Hoàn cũng chỉ có thể này. Anh ta ôm chặt lấy cổ tay không cho cô trốn thoát, chậm rãi đến gần nắm chặt cằm cô. Hoài Thu cắn nhẹ môi dưới, hơi giãy giụa trước sự ương ngạnh này. 

Ham muốn chinh phục của Du Húc quả nhiên đã được thoả mãn, nụ cười của anh ta trở nên kiêu ngạo, sự chiến thắng hiện rõ trên khuôn mặt. 

Chính là bây giờ. 

Hoài Thu đột nhiên nhấc đầu gối lên. 

Nụ cười trên mặt Du Húc trong chốc lát trở nên vặn vẹo, anh ta rên rỉ, cuộn tròn đau đớn ngã xuống đất. Hai tay vẫn đang ôm lấy phần dưới, toàn thân run lên vì đau đớn. Hoài Thu hạ chân điều khiển lại lực, dù gì cô cũng không muốn gây ra kiện cáo gì. Cô chỉ muốn Du Húc đau khổ một chút, không dám làm phiền cô nữa. 

“Đau lắm à?” Cô ngồi xuống mỉm cười, dịu dàng nói: “Bạn nhỏ này, có vẻ cậu rất tự hào về gia tài bẩn thỉu của nhà mình, ai cậu cũng dám động.” 

Du Húc khoé mắt rơi lệ vì đau nhức, nhìn cô nghiến răng không nói được một câu trọn vẹn: “Mẹ…”

Lúc này từ phía trước bỗng có tiếng động phát ra từ thang máy. 

Mấy người trong số đó có đạo diễn mặt đỏ bừng vì uống rượu đang cười nói với Hứa Gia Trì. 

Lục Xuyên cũng có mặt, hiển nhiên so với Hứa Gia Trì đang bình tĩnh thì cậu có chút lo lắng, lúc đi ra vẫn đang đảo mắt tìm kiếm thứ gì đó. 

Một nhóm người đi về phía cô, mặt Lục Xuyên sáng lên khi nhìn thấy cô. Hứa Gia Trì nhướng mày tỏ vẻ hứng thú. 

Hoài Thu lúc này cũng ngước mắt lên nhìn. Trong phút chốc ánh mắt cô hiện lên một tầng kinh ngạc, cô chạy nhanh về phía Hứa Gia Trì. 

“Gia Trì!” 

Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi 180 độ này của cô, mặt Du Húc trở nên méo mó. 

Anh ta run rẩy bám vào tường rồi đứng dậy một cách khó khăn.

Sau đó nhìn thấy Hoài Thu lao nhanh vào vòng tay Hứa Gia Trì. Các giám đốc xung quanh Hứa Gia Trì cũng choáng váng trước tình huống bất ngờ này. 

Hoài Thu nắm chặt lấy vạt áo của anh, nằm trong lòng anh như một chú chim nhỏ. Cô khẽ nức nở: “Gia Trì, may mà anh đến kịp..em rất sợ..” 

Hứa Gia Trì nhìn người phụ nữ dáng vẻ vô tội đáng thương trong lòng mình, anh bình tĩnh đặt tay lên eo cô: “Có chuyện gì vậy?” 

Các giám đốc và những người khác nhìn nhau giao tiếp bằng mắt, lặng lẽ đặt dấu chấm hỏi.

Giữa bọn họ còn có quan hệ này sao?

Tôi không biết, có nghe ai nói bao giờ đâu?

Hoài Thu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt trắng nõn khiến người ta vừa nhìn đã thương xót. 

Tay cô chỉ về phía Du Húc vẫn đang bám vào tường kia: “Cậu ta..” Cô nghẹn lại như không thể nói tiếp được nữa: “Em…”

Du Húc nghe rõ từng lời của Hoài Thu liền kinh ngạc.

Hai từ mà cô nói ra tuy không biểu đạt gì nhiều nhưng quá đủ để khiến tất cả mọi người có mặt hiểu chuyện gì đã xảy ra. 

Người tức giận có lẽ là Lục Xuyên.

Sau khi nhận được tin nhắn từ Hoài Thu, cậu lập tức đi tìm Hứa Gia Trì. Trong tin nhắn Hoài Thu viết: [Lục Xuyên, tôi bị Du Húc chặn lại ở hành lang tầng ba, cậu ta có vẻ như..]

Cô không nhắn hết câu, như thể đang gõ thì bị gián đoạn, không thể nói tiếp được nên chỉ có thể vội vàng gửi đi. Lục Xuyên lập tức cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, vội vàng đưa tin nhắn cho Hứa Gia Trì xem. Vừa may phòng của các giám đốc cũng ở tầng ba. Hứa Gia Trì nói vài câu rồi kết thúc bữa tiệc, lấy lí do đưa họ trở lại phòng để đi xem xem có chuyện gì xảy ra. 

Du Húc tức đến độ không thể mở miệng chối. 

Nhưng đạo diễn và các nhà sản xuất đều biết cái gì quan trọng hơn. 

Hứa Gia Trì một tay ôm cô một tay đưa ra nói với các vị giám đốc: “Vợ tôi có vẻ rất hoảng sợ, tôi đưa cô ấy về trước.” Đạo diễn vẻ mặt trịnh trọng gật đầu: “Đừng lo lắng, anh hứa, chuyện này chúng tôi cũng có trách nhiệm, nhất định sẽ cho cô Hoài một câu trả lời thoả đáng.”

Hoài Thu dựa vào Hứa Gia Trì, ánh mắt mờ mịt nhẹ nhàng cười: “Thật xin lỗi, giám đốc Lý, làm phiền mọi người rồi.” 

Sau khi rời khỏi khách sạn, Lục Xuyên gọi taxi chuẩn bị ra sân bay trở về Cửu Tân. 

Lục Xuyên vừa đi, Hứa Gia Trì và Hoài Thu không ai bảo ai, người trước bỏ tay ra khỏi eo người sau, người sau lập tức rút khỏi vòng tay người trước, còn đẩy nhẹ người đàn ông. 

Hứa Gia Trì duỗi thẳng tay áo, động tác tao nhã: “Cô Hứa, cô có hài lòng không?” 

“Rất hài lòng.”Hoài Thu cũng vuốt vuốt cổ áo của mình.

“Thật hiếm khi thấy anh Hứa chịu hợp tác với tôi như vậy.” 

Hứa Gia Trì liếc nhẹ cô: “Thật ra cậu ta chẳng làm gì cô cả.” 

“Tại sao lại không?” Hoài Thu mỉm cười: “Cậu ta đã làm như thế này với tôi..”

Người con gái bỗng nhiên lại gần hơn, một tay đặt lên cẳng tay anh, hơi kiễng chân. Tay kia nhéo cằm anh, nâng lên rồi nhìn anh từ dưới lên. 

“Nếu anh đến muộn một chút, có lẽ cậu ta đã hôn tôi rồi.” 

Hứa Gia Trì nắm lấy cổ tay cô, gỡ bàn tay đang xoa cằm anh ra. Anh cụp mắt xuống, cười: “Đúng vậy, vậy có phải tôi đã quấy rầy chuyện tốt của cô Hứa rồi không?” 

Câu nói này nghe hơi quen quen. 

Hoài Thu không muốn nghe những câu như “Về nhà bù đắp cho em” từ miệng anh nói ra, cô kéo tay anh ra. 

Hứa Gia trì nhìn mu bàn tay của cô, cau mày: “Bị thương?”

Lúc này Hoài Thu mới để ý trên mu bàn tay mình có ba vết xước. Da không bị rách nhưng cũng đỏ lên và sưng tấy. 

“À.” Cô liếc nhìn một cách thờ ơ rồi đút tay vào túi. 

“Chắc là Du Húc nắm chặt quá.” 

Du Húc vốn nắm lấy cổ tay cô, nhưng có lẽ là do lúc cô đá hạ bộ của anh ta khiến anh ta cảm thấy đau đớn nên vô thức siết chặt tay làm xước tay cô. 

“Trận chiến khá khốc liệt.” Hứa Gia Trì chầm chậm đưa ra đánh giá. 

“Cũng tạm.” Hoài Thu thản nhiên nói. 

Trên chuyến bay trở về, Hoài Thu vẫn ngồi cạnh Hứa Gia Trì. Lúc đến Cửu Tân, thời gian vẫn còn sớm nên Hứa Gia Trì chuẩn bị đến công ty. Hoài Thu định đi đến trường quay nên hai người tạm biệt nhau mỗi người một ngả.

Lục Xuyên đi theo Hứa Gia Trì, đi được vài bước lại quay lại. 

Thư kí Lục giống như tiểu thái giám ngày xưa, làm kèn cho hoàng đế để trấn an thê thiếp: “Cô Hoài, anh Hứa phải vội về công ty một chuyến. Anh ấy không có nhiều thời gian nhưng lại rất quan tâm đến cô. Anh Hứa rất tức giận về việc của Du Húc, cô hãy về nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé.” 

Hoài Thu rất khách khí, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã nhìn Hứa Gia Trì phía sau, giả vờ mạnh mẽ cười: “Tôi biết, cảm ơn anh, Lục Xuyên.”

Lục Xuyên thở dài. 

Bên kia, Hứa Gia Trì dừng bước quay người gọi: “Lục Xuyên.” 

Cậu thở phào nhẹ nhõm đi về hướng Hứa Gia Trì.”

“Không nỡ xa à?” Hứa Gia Trì thản nhiên nói. 

“...” Lục Xuyên run lên.

“Anh Hứa, không có gì cả mà.” 

“Ồ.” Người đàn ông đáp: “Lục Xuyên, từ nay đừng nói những điều dư thừa nữa.” 

Ngồi vào xe, Hứa Gia Trì lại nói: “Lục Xuyên, cậu là một thư ký giỏi, năng lực công việc cũng xuất sắc.”

Rõ ràng là lời khen, nhưng Lục Xuyên nghe xong lại có chút hoảng: “Cảm ơn giám đốc.” 

Quả thật như dự đoán: “Chỉ tiếc là..” 

Lục Xuyên căng như dây đàn, trong lòng nghĩ mình chết chắc thật rồi, có phải là ông chủ muốn đuổi việc cậu không. 

Hứa Gia Trì: “Mắt nhìn hơi kém.”

Lục Xuyên sững sờ: “Á?” Không phải là do cậu kiểm tra văn kiện không chính xác đấy chứ? 

Hứa Gia Trì chỉ cười. 

Tối hôm đó, Hoài Thu đang ngồi thoa lô hội lên vết thương. Cô lướt weibo thì nhìn thấy hotsearch. 

#[Cổ Hương] nam chính 2 bị đổi#

Cô nhấn vào xem, là một trang giải trí V vừa đăng tin tức mới:  [Cổ Hương] bộ phim được cải biên từ nguyên tác cùng tên, ở lễ khai máy đã quyết định đổi nam chính 2 Du Húc, nguyên nhân không rõ. 

Tác phẩm của Du Húc không nhiều, hot nhất chính là bộ thanh xuân vườn trường, là cậu ta đảm nhận vai nam chính. 

Khí chất của cậu ta không cao không thấp, với tư cách là diễn viên mới trông có vẻ khá ổn. Nhưng trong nhà dù gì cũng có chút tiền, chỉ cần là có chút tin đồn, bên bộ phận marketing nhất định sẽ nhanh chóng khống chế. 

Ở phía dưới phần bình luận của weibo, đập vào mắt cô chính là hàng loạt các bình luận của fan: “Phía trên vẫn chưa đưa ra lí do rõ ràng, các bạn cứ bình tĩnh;  “anh tôi rốt cuộc đã gặp phải chuyện xui rủi gì vậy, lo cho anh nhà quá.” 

Trong wechat, Thích Liên đã gửi một ảnh chụp màn hình bài đăng này vào nhóm: [[Cổ Hương] hình như là bộ phim do vị nào đó đầu tư đúng không ta.]

Bạn nhỏ Dị dễ thương đang online: [Ai?]

Thiếu gia Thích của bạn: [Chính là vị Hứa gì gì đó.]

Hoài Thu đáp: [Đúng, chính là vị Hứa gì gì đó.]

Thiếu gia Thích của bạn: [Studio của cậu cũng tham gia trang điểm cho đoàn phim đúng không.]

Hoài Hoài của bạn: [Đúng.]

Thiếu gia Thích của bạn: [....]

Thiếu gia Thích của bạn: [Mẹ nó, Hoài Thu cậu sa đoạ rồi.]

Có lẽ cảm thấy còn chưa đủ, Thích Liên còn nhắn thêm: [Cậu sa đoạ rồi!!!]

Hoài Thu vào khung trò chuyện với Dị Đàn.

[Liên Liên làm sao vậy? Bị dự án lớn làm cho phát điên à?]

Dị Đàn: [Cứ cho là vậy đi.]

Thật đáng thương, Hoài Thu quyết định an ủi tâm hồn đang bị tổn thương này.

[@Thiếu gia Thích của bạn, đừng sủa nữa, khi nào dự án hoàn thành? Đưa cậu đi leo núi nghỉ ngơi.]

Thiếu gia Thích của bạn: [Leo núi cái gì mà leo núi.]

Hoài Hoài của bạn: [Núi Brokeback*.]

(*): Brokeback Mountain là một bộ phim đồng tính luyến ái nam-nam.

Thích Liên: “....”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play