“Chị? Sao chị lại tới đây?”
Hoài Thu điều chỉnh lại trạng thái, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Chị đến đưa chút đồ.” Hoài Kì nói.
“Hay là chị ở lại ăn cơm rồi đi? Để em vào bếp nấu.”
“Thôi không cần đâu, chị còn phải về viết bản thảo.” Hoài Kì quấn chặt khăn quàng cổ mỉm cười: “Chị đi trước đây.”
Sự thiên vị của bà lão Hoài không phải là ngày một ngày hai mà có, thật ra Hoài Thu có thể hiểu.
Một phần là do thành kiến trước đó của bà lão Hoài đối với Diêu Cận, bây giờ lại đặt nó lên Hoài Thu. Mà lý do chủ yếu là do Hoài Thu không thể nào so sánh được với Hoài Kì.
Hoài Kì từ nhỏ đã là “con nhà người ta”, dung mạo, tri thức, khí chất đều có đủ, mà Hoài Thu-con chim hoàng yến được nuôi trong lồng thua Hoài Kì cả mấy con đường. Đây là cách nghĩ của bà lão Hoài.
Dù vậy, mối quan hệ giữa Hoài Thu và Hoài Kì lại cực kì tốt. Hoài Thu vẫn rất ngưỡng mộ người chị làm phóng viên này, quyết đoán và độc lập trong mọi việc. Hoài Kì cũng rất quan tâm, xót xa cho người em dịu dàng Hoài Thu này.
Hoài Thu cảm thấy Hoài Nhạc Hoành và Đới Nhân đã nuôi dạy Hoài Kì cực kì tốt. Nếu như đổi lại là bà lão Hoài nuôi dưỡng thì không biết sẽ làm ra những chuyện xấu xa gì với cô.
“Chị tôi mang gì đến vậy?”
Hoài Thu đi vòng qua Hứa Gia Trì, nhìn thấy một cái túi giấy: “Là cái này à?”
Cô mở ra, bên trong là một chiếc khăn quàng màu nâu được đan bằng tay.
“Là bà lão đưa.” Hứa Gia Trì uể oải bước tới, một tay ôm lấy túi: “Nói là quà sinh nhật của tôi.”
À, đúng rồi. Tuần sau là sinh nhật của Hứa Gia Trì.
Hoài Thu suy nghĩ một chút, lấy chiếc khăn ra vuốt ve nói: “Sức khoẻ bà lão cũng tốt thật, đan cho cả anh và Hoài Kì mỗi người một cái.”
Chiếc khăn quàng của Hoài Kì hôm nay giống hoàn toàn với chiếc của Hứa Gia Trì, màu nâu rất phù hợp với khí chất của cô.
Trông giống như là khăn quàng của mấy cặp đôi.
“Đố kị?”
Hứa Gia Trì hứng thú hỏi: “Hay là ghen?”
“Khả năng tự dát vàng lên mặt của anh ngày càng tiến bộ nhỉ.” Hoài Thu cười.
“Tôi chỉ thấy, nó khá buồn cười.”
Người đàn ông cau mày.
“Anh nói xem, nếu như là ở xã hội cũ, có phải tiếp theo đây bà lão sẽ gả Hoài Kì cho anh. Sau đó giáng tôi làm vợ lẽ, nâng cô ấy lên làm vợ cả không?”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hoài Thu cười rồi tuỳ ý bỏ chiếc khăn trong tay xuống.
“Không nỡ hi sinh sự tự do của cháu gái lớn, nhưng hi vọng cháu gái lớn được hưởng những gì tốt nhất. Cái gì tốt cũng muốn mang cho, thật tham lam. Chồng à anh nghĩ sao?”
Hứa Gia Trì không chút xấu hổ nhặt chiếc khăn lên rồi nói: “Tôi nghĩ, cô nói rất đúng.”
Hoài Thu nhìn anh mỉm cười.
Người đàn ông vỗ nhẹ chiếc khăn quàng, cong môi cười: “Tôi đúng thật là tốt nhất.”
Hoài Thu: “...”
Hoài Thu trong chốc lát liền mất hứng thú không muốn đấu khẩu với anh nữa, giọng điệu chế nhạo: “Ồ anh tuyệt thật đấy.”
“Cảm ơn vì lời khen.” Anh ngay lập tức đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ: “Vợ.”
Giọng nói của Hứa Gia Trì nhẹ nhàng như cái cách anh biểu hiện bên ngoài, khi mềm mại, khi trầm thấp, có chút lười biếng. Nghe có vẻ trìu mến nhẹ nhàng, đầy chiều chuộng.
Cách xưng hô này dành cho các cặp vợ chồng, khi Hoài Thu gọi anh cũng không cảm thấy có gánh nặng gì. Nhưng bây giờ khi nghe Hứa Gia Trì gọi cô bằng cái biệt danh này, cô cảm thấy như bị điện giật, một dòng điện chạy qua lưng cô. Cả tai và da đầu muốn nổ tung.
Giống như một con mèo bị người khác ghẹo.
Cô mím môi, sắc mặt tối sầm. Sau đó xách hộp trang điểm đi lên lầu.
Sắc mặt của Hoài Thu đột nhiên thay đổi làm Hứa Gia Trì cau mày. Anh bỏ khăn quàng vào túi, làm như không có chuyện gì nói: “Ngày mốt là lễ khai máy của [Cổ Hương], em có đi không vợ?”
Hoài Thu gần như muốn ném hộp trang điểm trong tay, quay người đứng giữa cầu thang nói: “Hứa Gia Trì, anh có thể ngừng việc gọi tôi bằng cái biệt danh kinh tởm như vậy không?”
“Không phải cô bắt đầu trước mà?”
“...”
Hoài Thu biết Hứa Gia Trì là một trong những nhà đầu tư của [Cổ Hương].
Hứa Gia Trì không thể không thể đến dự lễ khai máy. Hoài Thu là bà chủ của đội trang điểm, nhưng lần này đội trang điểm đã được sắp xếp người phụ trách khác, đoàn phim mời cô chỉ là phép lịch sự. Cô có đi hay không không quan trọng, nó chẳng ảnh hưởng gì cả.
Vốn dĩ cô cũng không có ý định đi, bởi vì có Hứa Gia Trì.
Nhưng bây giờ cô đổi ý rồi: “Đi chứ.”
Nếu Hứa Gia Trì đã đáng ghét như thế, thì cô làm sao có thể không làm gì được.
Hứa Gia Trì sao có thể không biết ý định của cô, anh nở nụi cười bình tĩnh nói: “Được rồi, vậy tôi gọi Lục Xuyên bảo cậu ấy đặt vé máy bay, ngày mốt chúng ta cùng nhau đi qua đó.”
Hoài Thu đứng trên cao, ánh mắt khinh thường nhìn anh, khoé miệng nhếch lên: “Vậy thì cảm ơn, chồng!”
Thêm một cái tên nữa khiến người ta nổi da gà, Hoài Thu nói xong quay đi không nói một lời.
Hứa Gia Trì đưa mắt nhìn theo cô về đến cửa phòng mới thu mắt lại. Anh lén cười khúc khích rồi gọi cho Lục Xuyên.
Điều đáng sợ nhất của những người làm công sở bấy giờ là sau khi tan sở bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ cấp trên. Giọng Lục Xuyên vừa chân thành vừa sợ hãi: “Giám đốc Hứa, có chuyện gì vậy?”
“Đặt thêm một vé máy bay đi thành phố M.”
“Vâng ạ.” Lục Xuyên kẹp điện thoại di dộng trên vai, cũng không hòi nhiều liền lấy máy tính ra để đặt vé.
“Anh muốn chọn chỗ nào?”
Hứa Gia Trì dừng lại một chút, hỏi: “Ghế bên cạnh tôi còn không?”
“Còn ạ.”
“Ừm, vậy thì chọn chỗ đó.”
Lục Xuyên nhanh chóng đặt vé. Sau khi hoàn thành cậu ngập ngừng hỏi: “Giám đốc Hứa, cô Hoài đây là…” Không đợi Lục Xuyên thắc mắc, Hứa Gia Trì liền cúp điện thoại.
Đi công tác không phải là điều gì xa lạ với Hoài Thu. Studio hợp tác với các nhãn hiệu mỹ phẩm, nhãn hiệu sơn móng tay, thậm chí là các nhãn hiệu nước hoa. Y-U là một trong những nhãn hiệu sơn móng tay, ngoài những thương hiệu này, việc thảo luận hợp tác với một số đoàn đội cũng rất cần thiết.
Đôi khi những sự hợp tác này không thể giải thích rõ ràng chỉ bằng vài email và hội nghị trực tuyến. Khi cần thiết, hai bên cần phải gặp mặt để trao đổi chi tiết để đạt được kết quả tốt hơn.
Đây là lần đầu tiên cô đi công tác với Hứa Gia Trì.
Cảm giác này rất kì lạ, Hoài Thu cứ luôn cảm thấy không khí xung quanh thật nghẹt thở.
Khi Lục Xuyên nhìn sang Hoài Thu, cậu vẫn rất bình tĩnh.
Hai giây sau cậu bắt đầu hoảng sợ, lúc đó giọng nói của Hứa Gia Trì vang lên trong đầu anh: “Không phải cậu thầm thương trộm nhớ người ta lâu lắm rồi à.”
Tôi không phải, tôi không có, giám đốc Hứa nhất định là đã hiểu lầm rồi!
Hoài Thu vẫn giữ tính cách ôn hoà, mỉm cười với cậu: “Lục Xuyên, đã lâu không gặp.”
Lục Xuyên muốn khóc nhìn Hứa Gia Trì như đang cầu xin sự thương xót, lặng lẽ truyền tải sự vô tội của mình bằng ánh mắt.
Hứa Gia Trì không nhịn được cười.
Mà Hoài Thu lại nghĩ Hứa Gia Trì đang cười giễu cợt mình, trong đầu ghi thù.
Hoài Thu ngồi gần cửa sổ, Hứa Gia Trì ngồi bên cạnh. Sau khi lên máy bay, cô cứ quay đầu nhìn ra cửa sổ. Trừ khi cần thiết, cô thật sự không muốn giao tiếp với anh. Lúc này cô bắt đầu hối hận. Biết thế này cô đã không để Aimo ở lại, đưa cô ấy đi thì ít nhất có thể có người nói chuyện.
Tiếp viên đẩy xe đến hỏi họ muốn uống gì. Hoài Thu quay sang, đập vào mắt là Hứa Gia Trì đang nhắm mắt.
Ngủ rồi.
Ánh mắt của Hoài Thu chỉ dừng trên mặt anh một chút, rồi nói với tiếp viên: “Nước cam, cảm ơn.”
Sau khi uống nước cô lại liếc nhìn Hứa Gia Trì.
Nhịp thở đều đặn, tư thế khi ngủ cũng rất tao nhã, chỉ hơi nghiêng đầu về phía cô. Ánh sáng ấm áp từ đám mây chiếu vào, hàng mi dài rũ xuống, đường viền môi hiện lên rõ ràng.
Hoài Thu không biết có phải do anh hay cười, cười quá nhiều nên bây giờ tuy rằng trên mặt không có biểu cảm nào nhưng khoé môi vô thức vẫn cong lên, khiến khuôn mặt đang ngủ tuy lãnh đạm mà dịu dàng.
Từ khoé môi anh nhìn lên, cô bắt gặp đôi mắt hoa đào không biết đã mở ra từ khi nào. Sự lạnh lùng đột nhiên biến mất, sự sang trọng liền bộc phát.
Anh vừa tỉnh dậy, đôi mắt dường như có một lớp sương mù, anh khẽ nheo mắt.
Hoài Thu cầm ly nước cam bình tĩnh, lại nhìn ra cửa sổ xem như không có chuyện gì.
Không ai nói gì.
Lễ khai vào ngày hôm đó.
Hoài Thu và Hứa Gia Trì đến từ rất sớm, vừa đáp máy bay liền đến buổi tiệc.
Lễ khai mạc rất chuyên nghiệp, dựng sân khấu, thắp hương, cầu nguyện, cắt băng khánh thành. Các đạo diễn, nhà sản xuất phim lần lượt phát biểu tại chỗ, các phương tiện truyền thông liên tục quay chụp.
Buổi lễ này Hoài Thu chỉ ngồi làm khán giả, Hứa Gì Trì thì ngược lại, anh lên sân khấu nói vài câu. Lời nói nhẹ nhàng cô đọng, là phong cách của anh, không ai tìm ra được điểm sai.
Trong ảnh tập thể Hoài Thu cũng có mặt.
Thợ trang điểm và ekip tự mình tìm đến studio nên đương nhiên biết danh tính của Hoài Thu, họ cân nhắc sắp xếp vị trí khi đứng chụp ảnh.
Thành phố M trời nắng đẹp, nhưng gió hơi mạnh. Hoài Thu đứng cạnh Hứa Gia Trì, gió thổi sang mang theo mùi của anh.
Là hương gỗ rất dễ chịu.
Tiệc khai mạc diễn ra vào buổi trưa.
Chỗ ngồi của bữa tiệc được sắp xếp một cách đặc biệt, nhưng cũng tương đối thoải mái. Hoài Thu cuối cùng cũng tách ra khỏi Hứa Gia Trì, ngồi cùng bàn với đội trang điểm trong studio của cô.
Hứa Gia Trì đương nhiên là ngồi cùng bàn với đạo diễn và nhà sản xuất, bọn họ không ngừng nói chuyện công việc.
“Giám đốc.” Người được Hoài Thu cử đi làm phụ trách đội trang điểm, Bối Hi vui mừng đến chào hỏi: “Không ngờ cô lại đến.”
Hoài Thu nói: “Sao vậy? Tôi đến làm các người không làm việc được hả?”
“Không đúng, cô đến làm bọn tôi có thêm sức mạnh thì đúng hơn.”
“Tôi chỉ là nhà trang điểm thôi, các người nói vậy làm tôi cảm thấy như mình đang đi đấu tay đôi vậy.”
Hoài Thu có chút buồn cười.
Bối Hi thở dài: “Cũng không có gì khác biệt.”
Hoài Thu ngưng dùng đũa, cảm thấy có gì đó không ổn: “Có chuyện gì sao?”
Bối Hi nhìn xung quanh rồi tiến đến gần nói: “Giám đốc, cô không biết nam chính thứ 2 khó chiều đến mức nào đâu. Tôi chịu trách nhiệm trang điểm cho anh ta. Lúc thì anh ta phàn nàn tôi cho phấn vào miệng anh ta, lúc thì bảo phấn mắt của tôi dính vào anh ấy. Khí hậu ở đây không thích hợp, mặt anh ta bị khô và bong tróc. Thế nên tôi mới nói với anh ta cách để cấp ẩm dưỡng da để dễ dàng trang điểm, anh ta nhất quyết không chịu, ngược lại còn hỏi bọn tôi liệu mỹ phẩm của chúng tôi có làm hỏng da mặt của anh ta không.”
Một người khác cũng nói: “Tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông nào như anh ta.”
Hoài Thu lắng nghe rồi nghĩ một lúc. Đây có phải là phiên bản nam của Đường Duyệt San không vậy.
“Chỉ là nam chính thứ hai mà cũng kiêu ngạo vậy sao.” Hoài Thu lấy một miếng khoai tây cho vào miệng.
“Nhà có điều kiện thôi, nhờ vào quan hệ lấy vai diễn.”
“Ai?”
Bối Hi quay mặt hất cằm về phía bàn toàn các vị giám đốc kia.
“Chính là người đang kính rượu với giám đốc Hứa, tên là Du Húc.
Hoài Thu nhìn sang, Hứa Gia Trì đang cầm ly rượu. Đối với những tình huống như thế này, Hứa Gia Trì đối phó rất dễ dàng. Người đàn ông đối diện anh trông rất trẻ, khoảng 20 tuổi. Có dáng dấp nhưng lại không biết kiềm chế vẻ kiêu ngạo trong đôi mắt.
Bối Hi: “Anh ta hình như vẫn còn học ở Học Viện Sân Khấu Điện Ảnh.”
“Không có gì lạ.” Hoài Thu nói.
“Nhìn là biết anh ta chưa bao giờ va đập với xã hội.”
Bữa tiệc kết thúc, mọi người về nghỉ ngơi, còn đoàn làm phim thì ở lại khách sạn này.
Hoài Thu không uống rượu, cô đưa mọi người trong studio mình về phòng. Sau đó ra ngoài đi dạo.
Vé khứ hồi cũng là trong hôm nay. Khi bọn họ đi rồi, ở phía Hứa Gia Trì vẫn chưa kết thúc cuộc vui. Hoài Thu không muốn liên lạc với anh nên gửi tin nhắn cho Lục Xuyên để hỏi thăm về tình hình bên đó.
Ngay khi tin nhắn được gửi đi, một bóng đen chặn trước mặt khiến cô dừng lại.
Ngẩng đầu, chính là người chưa bao giờ va đập với xã hội kia-Du Húc. Anh ta vắt áo khoác lên vai, mỉm cười. Nụ cười tà ác và kiêu ngạo như trong tiểu thuyết kinh điển về mấy vị tổng tài.
“Cô là Hoài Thu?”
Anh ta nói, đồng thời liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới như đang nhìn một món hàng, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Này là muốn kiếm chuyện à.
Hoài Thu lại gửi thêm một tin nhắn cho Lục Xuyên, rồi cất điện thoại, vẻ mặt không biểu cảm.