Hứa Gia Trì chậm rãi nhặt que thử thai vừa tuột ra, nhếch môi cười: “Mất kiên nhẫn như vậy ư.”
Hoài Thu nhanh tay giật lại rồi bỏ vài trong túi sau đó ném lên giường. Cô trốn tránh ánh nhìn của Hứa Gia Trì nói: “Hôn lễ làm sao? Nói chuyện chính đi.”
Hứa Gia Trì vốn không định tiếp tục nói chuyện chính với cô nữa rồi, ngón tay anh chống lên bàn nói: “Hoài Thu, cô sợ sao.”
Hoài Thu cau mày nói: “Tôi sợ cái gì chứ.”
“Sợ..” Người đàn ông dáng vẻ lười biếng nói: “Sợ rằng đã làm chuyện gì đó với tôi.”
Hoài Thu: “Thế nên ý của anh là, chúng ta chưa phát sinh chuyện gì cả?”
Người đàn ông chỉ nhếch môi cười, như thường lệ, nụ cười khó mà phân biệt thật giả.
Có một chút mơ hồ.
Đây là lần đầu tiên Hoài Thu không hiểu được ý của anh.
Cô và Hứa Gia Trì tiếp xúc nhiều nhất là vào thời cấp ba. Hai người học chung một trường cấp ba, tuy khác lớp nhưng vẫn có thể gặp nhau. Cứ ba ngày lại gặp một lần. Khi đó, quan hệ của bọn họ đã chẳng ra sao rồi. Nụ cười của Hứa Gia Trì vốn không giống như vẻ ngoài trong sáng ấy, nó chứa một sự giả tạo mà chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã biết được ngay anh có ý gì.
Cô vẫn đang cố gắng tìm ra ý nghĩa thực sự trong lời nói và nụ cười của anh. Nhưng Hứa Gia Trì không cho cô thời gian để suy nghĩ, anh liền quay lại chủ đề vừa nãy.
“Cha của cô đang thúc giục chuyện làm hôn lễ. Theo ý của ông ấy, ông sẽ gọi điện cho cha mẹ tôi để thương lượng trước , sau đó chính thức công bố hôn lễ của chúng ta.”
Thật ra, Hoài Thu không hề muốn tổ chức hôn lễ.
Cuộc hôn này không phải là điều mà cô mong muốn. Giống như hiện tại, chỉ cần nhận giấy lĩnh chứng một cách riêng tư, không có quá nhiều người biết, cô và Hứa Gia Trì cũng có một sự ăn ý vô hình, những hiểu ngầm nhất định, đối với cô vậy là tốt nhất.
Hơn nữa, cô chưa bao giờ từ bỏ ý định ly hôn. Sau một hôn lễ rầm rộ, có thể sẽ có nhiều điều không thể thực hiện.
Hoài Thu im lặng, Hứa Gia Trì hơi nheo mắt lại. Anh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, ngước mắt lên rồi nói: “Lần sau nhà cô có chuyện gì thì hãy nói cho tôi biết, như vậy tôi có thể dễ dàng đối phó với bọn họ hơn. Dù tôi có đoán giỏi cỡ nào thì cũng không thể bảo đảm có một ngày nào đó sẽ không vấp ngã.”
Anh quay người đi ra ngoài, vừa tới cửa anh dường nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi: “À còn chuyện tối qua…”
Hoài Thu vểnh tai lên ngẩng đầu nhìn.
Người đàn ông mỉm cười, nói: “Những gì nên làm đều đã làm rồi.”
“....”
“Có điều thứ đồ mà cô mua.” Anh nhìn sang giường cô rồi đi đến nhặt que thử thai lên: “Không cần dùng đến.”
Cửa phòng đóng lại.
Hoài Thu đứng một lúc, nhấc điện thoại lên trả lời Triệu Ngữ Y: [Mình xem rồi, thật đáng sợ.]
Triệu Ngữ Y: [Hả?]
Video của cô không buồn cười sao?
Que thử thai mà Dị Đàn mua đã bị vứt vào thùng rác. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Vài ngày sau, Hoài Thu đến trang điểm cho Đường Duyệt San
Tạp chí mà Đường Duyệt San chụp có tên là “SEE”, là một trong những tạp chí thời trang hàng đầu hiện nay. Đây là lần đầu tiên cô ta nhận được nguồn tài nguyên có tên tuổi như vậy, còn là chụp ảnh bìa, cũng không khó hiểu khi người đại diện của cô ta lại kiên trì tìm đến Hoài Thu.
Đường Duyệt San trong suốt quá trình đều rất hợp tác, ngoại trừ lúc bước vào phòng trang điểm vẻ mặt có hơi u ám.
Trong bìa số này, đối phương yêu cầu vẻ ngoài trẻ trung, tràn đầy năng lương và mang lại cảm giác như mối tình đầu. Đường Duyệt San tuy rằng có nền tảng tốt nhưng đường nét trên khuôn mặt lại hiện lên các góc cạnh rõ ràng. Hoài Thu chỉnh lại đường nét cho tròn trịa, mềm mại hơn. Cô dùng highlight để làm phẳng các đường nét, eyeliner uốn vòng cung nghệ thuật, thu hẹp sự sắc sảo quyến rũ ở đuôi mắt, khiến đôi mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, đôi môi cũng vậy.
Tone trang điểm tổng thể được lựa chọn phù hợp với yêu cầu của tạp chí, sử dụng phấn màu cam, trang điểm nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống. Sau đó Đường Duyệt San khoác lên bộ áo do tạp chí chuẩn bị khiến cô ta trở nên nổi bật, nữ tính hơn.
Việc quay chụp bắt đầu lúc 10 giờ sáng, nhưng thực tế lại mất nhiều thời gian hơn. Hoài Thu bất cứ lúc nào cũng phải chỉnh sửa lại lớp trang điểm cho Đường Duyệt San. Cô cũng đồng ý ở lại trường quay ăn trưa.
Sau bữa trưa, công việc lại tiếp tục.
Không lâu sau đó, Đường Duyệt San bắt đầu mắc lỗi liên tục. Ví dụ như tư thế cứng nhắc, biểu cảm không tự nhiên hoặc chốc chốc lại chạm vào mặt.
Nhiếp ảnh gia bắt đầu trở nên bất lực, khi anh muốn nhắc nhở cô ta lần nữa, Đường Duyệt San dường như không thể chịu đựng thêm, cô dừng tay ở má như muốn gãi nhưng lại không dám.
Cô ta nói: “Xin lỗi, có thể dừng lại một chút được không? Tôi cảm thấy mặt mình không thoải mái lắm.”
Cảnh quay tạm dừng, quản lí và trợ lí vội vàng đến xem tình hình. Hoài Thu cau mày, nhúng miếng bông tẩy trang rồi đi tới ngăn cô ta cử động: “Cô Đường, cô đừng gãi nữa.” Hoài Thu nhẹ nhàng lau đi lớp kem nền trên mặt. Bên trái khuôn mặt của Đường Duyệt San, làn da nguyên thuỷ lộ ra. Làn da trắng nõn mịn màng buổi sáng giờ đã nổi lên một lớp mẩn đỏ dày đặc.
Các nhân viên xung quanh tụ tập xì xầm nhìn nhau, bàn tán về chuyện này.
“Có vẻ là dị ứng.” Hoài Thu lấy gương cho Đường Duyệt San.
Đường Duyệt San nhìn vào gương, vừa tức giận vừa lo lắng: “Chuyện gì vậy?! Sao lại có thể dị ứng chứ!”
Hoài Thu chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy cô ta tức giận hỏi: “Hay là mỹ phẩm của cô có vấn đề?! Cô đã bôi cái gì trên mặt tôi vậy!”
Aimo: “Cô Đường, cô hãy…”
Hoài Thu giơ tay ngăn cô ta lại.
“Mỹ phẩm không có vấn đề gì.” Hoài Thu nói, dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà chắc chắn.
“Lần trước khi chúng ta gặp mặt đã nói rõ về việc sử dụng mỹ phẩm. Thứ tôi dùng cho cô hôm nay giống với lần trước, toàn là những thứ phù hợp với da của cô.”
Đường Duyệt San nắm chặt gương, cảm giác ngứa ngáy xen lẫn đau đớn khiến cô ta gần như phát điên, cô ta bất đắc dĩ nói: “Làm sao tôi biết được mỹ phẩm của cô đã hết hạn hay chưa? Bây giờ mặt tôi có vấn đề, làm sao tôi chụp được nữa?! Cô lấy cái gì mà bồi thường cho tổn thất công việc của tôi?!”
Người đại diện nắm lấy cánh tay của cô từ phía sau, hạ giọng: “Duyệt San, bình tĩnh.”
Hoài Thu cho cô ta nói từ đầu tới cuối, vẻ mặt nhẫn nại mà dịu dàng. Phong thái uy nghiêm và bình tĩnh, giữa lông mày có chút bất bình sau khi chịu đựng sự hiểu lầm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều cảm thấy không chịu nổi, trong lòng lặng lẽ nghiêng về phía Hoài Thu. Bọn họ đều biết thân phận của Hoài Thu, rất nhiều người nghi ngờ Đường Duyệt San có phải bị ngốc rồi không, con gái Cửu Hoàn mà cô ta cũng dám đắc tội.
Đường Duyệt San nhất quyết cho rằng mỹ phẩm của Hoài Thu có vấn đề. Người đại diện chửi thầm trong lòng, sợ cô ta gây chuyện nên đưa cô ta đến bệnh viện trước.
Lúc bọn họ đang lôi lôi kéo kéo, Hoài Thu quay đầu lại và thoáng thấy túi rác buộc ở một góc. Bên trong là rác từ bữa trưa hôm nay của mọi người, trong đó có nhiều hộp cơm dùng một lần.
Một linh cảm trong cô bỗng loé lên. Trong lòng cô có một tia nghi ngờ.
“Cô Đường.” Hoài Thu ngăn Đường Duyệt San lại, ngập ngừng hỏi: “Trưa nay cô ăn cà rốt à?”
Buổi trưa Aimo đi mua đồ ăn, Hoài Thu không lựa chọn, hai người ở phòng trang điểm ăn.
Một lúc sau, Đường Duyệt San mang hộp cơm trưa do trợ lí mua đi vào phòng, nhìn Hoài Thu rồi ngồi cách cô hai ghế.
Hộp cơm vừa mở ra, Đường Duyệt San đã không hài lòng chậc lưỡi: “Tiểu Chu, sao lại có cà rốt?”
Trợ lí sửng sốt, vội vàng nói: “Chị Đường, em xin lỗi, em quên mất…” Anh ta nói rồi nhìn hộp cơm trên tay mình và người đại diện, phần cơm của ba người đều giống nhau cả.
“Hay là, em mua cho chị phần khác nhé…”
Thời gian ăn trưa có hạn, Đường Duyệt San sốt ruột xua tay: “Khỏi, để tôi tự nhặt ra.”
Cô ta lẩm bẩm: “Phiền phức thật, có mỗi chuyện này cũng làm không xong.”
Cô ta quay về ngồi vào vị trí, vẻ mặt chán nản bực bội nhặt cà rốt ra khỏi hộp cơm.
Hoài Thu nhìn cô ta một cái rồi cũng không để ý gì nhiều.
“Tôi…” Đường Duyệt San sửng sốt nhưng rồi cô ta quả quyết nói: “Không, tôi đã nhặt hết chỗ cà rốt đó rồi.”
“Có nhầm không? Hôm nay lúc chúng ta ở cùng nhau, tôi thấy trong hộp cơm của cô có rất nhiều cà rốt thái sợi, lúc đó thời gian gấp gáp nên cũng có thể cô nhặt không hết mà ăn lẫn với món khác rồi cũng nên.” Hoài Thu kiên nhẫn hỏi: “Cô Đường, có phải cô dị ứng với cà rốt không?”
“.....” Đường Duyệt San mím môi, sắc mặt tái nhợt gật đầu tựa hồ như đang nhớ lại bữa cơm trưa hôm nay.
Hoài Thu thấy vậy tỏ ra tự trách: “Thế này đi, tôi đưa cô đến bệnh viện. Dù sao…cô cũng nghi ngờ chất lượng mỹ phẩm của tôi. Nếu thật sự là như vật, tất cả là lỗi của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm.”
Chắc chắn là cô ấy bị oan.
Thật đáng thương, vừa hiền lành vừa có học thức, thậm chí lúc bị oan còn không giận dữ.
Những người đứng xem thì thầm với nhau.
Đường Duyệt San nghe được liền cảm thấy chói tai: “...”
Đúng là bạch liên hoa đáng chết, cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi chửi thầm.
Sự việc xảy ra bất ngờ nên việc quay phim phải dừng lại. Tạp chí còn cử một người phụ trách đến bệnh viện cùng họ.
Chất gây dị ứng nhanh chóng được phát hiện, chỉ có cà rốt. Mỹ phẩm của Hoài Thu không có vấn đề gì.
May mắn là cô ta không ăn quá nhiều và các triệu chứng cũng không nghiêm trọng lắm, sau khi uống thuốc, cảm giác khó chịu của Đường Duyệt San nhanh chóng thuyên giảm. Tuy nhiên, lần này chứng dị ứng vẫn khiến cô không thể tiếp tục quay phim và phải ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Chờ khi các mẩn đỏ hoàn toàn biến mất, cô ta mới có thể tiếp tục làm việc.
Sau khi bình tĩnh lại, Đường Duyệt San ngồi thẩn ra đó với vẻ mặt khó đoán.
Hoài Thu bây giờ đang khoác lên mình bộ dáng người tốt, trong lòng đắc ý chọc trời, cô đương nhiên vẫn sẽ ra vẻ không tính toán với cô ta quá nhiều. Cô ôn hoà nói vài câu: “May là không có chuyện gì lớn.”, “Chú ý sức khoẻ.” , rồi rời đi dưới ánh mắt thông cảm của người phụ trách tạp chí và vẻ oán giận bướng bỉnh pha chút bối rối của Đường Duyệt San.
Giải quyết xong mớ hỗn độn này, mặt trời đã bắt đầu nghiêng ở một góc của mấy toà nhà cao tầng. Tuyết rơi mấy ngày nay, hiếm mới có một ngày nắng thì lại kết thúc một cách khốn khổ như vậy.
Hoài Thu và Aimo tạm biệt ở cổng bệnh viện. Khi đến nhà, mặt trời đỏ đã khuất sau toà nhà và không nhìn thấy được nữa, nó chỉ phát ra một tia sáng mơ hồ và cũng sắp sửa lụi tàn, bị nuốt chửng bởi màu xanh thẫm của màn đêm. Buổi ngày ngắn ngủi của mùa đông khiến người ta khó chịu.
Hoài Thu mang hộp trang điểm đi bộ về nhà, cô băng qua con đường tuyết còn chưa kịp tan. Vừa định lấy chìa khoá ra mở cửa thì đã thấy cửa được mở từ bên trong.
Hoài Thu suýt thì tông vào cửa, cô dừng lại, nhìn rõ người trước mặt: “Chị?”
Đôi mắt Hoài Kì nhấp nháy, nhìn cô cười: “Tiểu Thu.”
Hoài Thu đưa mắt về sau, thấy Hứa Gia Trì đứng ở cửa ra vào, anh cười: “Thu Thu, em về rồi à.”