Sau khi Hoài Thu rời đi, cả phòng họp rơi vào im lặng.
Đường Duyệt San có cậu chống lưng ở sau, tuy rằng bối cảnh không lớn lắm nhưng với tầng lớp quan hệ này, công việc của cô ở công ty cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.
Người đại diện nhìn ra Đường Duyệt San có hơi kiêu ngạo và tự phụ. Anh ta đã làm trong ngành này hơn 10 năm, cũng coi như là người kỳ cựu. Vì vậy, anh ta nhắm mắt làm ngơ trước những chuyện mà Đường Duyệt San không nguyện ý làm. Hầu hết thời gian đều chiều theo tính tình của cô ta.
Lần này cô ta làm anh hơi bất ngờ.
Người đại diện phá vỡ sự im lặng: “Duyệt San, chuyện giữa cô và Hứa Gia Trì là như thế nào?”
Đường Duyệt San tâm trạng không tốt, cô ta nói: “Anh tin lời cô ta nói à?”
“Không phải là vấn đề tin hay không tin.” Người đại diện nói: “Nếu những lời cô ấy nói là thật, nếu những lời cô ấy nói không phải là nói trước mặt hai chúng ta, mà là với những người khác thì cô có nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào không?”
“Nhưng..”
“Người nghe sẽ quan tâm là thật hay giả sao?”
“.....”
Người đại diện bình tĩnh nói: “Tôi biết cô có tầm nhìn xa, những tài nguyên mà cô có được chưa có cái nào cần tôi lấy cho. Cô muốn những tài nguyên tốt hơn, tôi cũng có thể giúp cô giành lấy. Chỉ cần cô phối hợp với tôi là được. Tôi là người đại diện của cô, là người chung thuyền với cô. Loại chuyện này tôi biết rõ lợi và hại hơn cô.”
“Loại chuyện này” , ý nghĩa sâu sắc của ba chữ này khiến Đường Duyệt San xấu hổ không nói nên lời.
Người đại diện biết mình đã chọc trúng điểm huyệt của cô, hài lòng nói: “Cô phải biết rằng trước đây Hoài Thu đã từ chối nhận trang điểm cho cô. Không cần biết tại sao cô ấy đột nhiên thay đổi quyết định, cô cũng nên chuẩn bị thật tốt làm chuyện của mình đi. Chuyện giữa cô và Hứa Gia Trì, đã qua thì cứ để nó qua đi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Sau khi ra khỏi Thế Hành, Aimo trở lại trường quay. Hoài Thu nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện cho Dị Đàn.
Dị Đàn đang ở spa, nhận được lời gọi của cô ấy Hoài Thu thuận đường bèn qua đó.
Hoài Thu chưa từng đến đây lần nào. Dị Đàn nói rằng chỗ này mới khai trương. Gần đây nhiều người trong vòng bạn bè của cô ấy giới thiệu chỗ này, nên Dị Đàn quyết định đi thử.
Ánh sáng trong spa rất dịu, nhân viên mát xa khống chế lực vừa phải. Hoài Thu nằm trên giường lan man ngủ thiếp đi.
“Thu Thu, cậu sao vậy?”
Dị Đàn tựa đầu khoanh tay hỏi.
“Sao mình cảm thấy cậu đang có chuyện gì đó. Hôm qua về nhà cũ ăn tối phải không? Có chuyện gì xảy ra à? Bọn họ lại làm khó cậu?”
Tất cả những điều kinh hoàng đều lần lượt xảy ra trong vòng một đêm. Bây giờ được thư giãn, nghĩ lại những việc tối qua khiến Hoài Thu cảm thấy đau đầu.
“Cũng chẳng có gì, chỉ là bà ta mang thai rồi.”
“Mang thai? Ai? Phương Vân Thư ư?” Dị Đàn sốc đến mức suýt quay người ngồi bật dậy, nhưng lại bị nhân viên mát xa nhẹ nhàng ấn xuống.
“Ừ.”
“......”
Phải mất một hồi lâu để tiêu hoá thông tin, Dị Đàn nói: “Nhưng không phải cha cậu đã hứa với cậu rằng sẽ không có con với bà ta sao?”
Hoài Thu nhếch khoé môi, mỉa mai: “Đến mình con không tin, cậu tin à?”
Dị Đàn không biết phải nói thế nào.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Chả làm sao cả, mình cũng chẳng phải bác sĩ khoa sản, làm sao có thể bắt bà ta phá thai.”
“Thu Thu…” Dị Đàn cau mày.
“Thật ra mình vẫn luôn không hiểu, tại sao cậu phải thoả hiệp như thế này? Trước kia không có biện pháp nào nhưng bây giờ cậu không cần phải dựa vào bất cứ ai nữa, cậu hoàn toàn không cần phải giả vờ nữa.”
“Đúng vậy, tại sao vậy nhỉ…”
Hoài Thu ngáp dài, giọng điệu nhẹ nhàng bất cần: “Có lẽ là bởi vì quen rồi đi.”
Điều đáng sợ nhất là đã quen dần với nó.
Việc Phương Vân Thư mang thai là nỗi lo thứ hai, còn điều thật sự làm Hoài Thu bận tâm thì đợi đến khi hai người ra khỏi spa rồi đi ăn với nhau, Hoài Thu mới kể cho Dị Đàn nghe.
Dị Đàn nghe xong cảm giác như bị sét đánh giữa trời quang, con tôm vừa gắp lên thì búng một cái liền quay trở lại nồi lẩu.
Nồi lẩu đỏ choét đang sôi sùng sục.
“Thu Thu, cậu không lừa mình đấy chứ?” Dị Đàn rút đũa lại, nghi ngờ tự hỏi có phải bản thân đang nằm mơ không.
“Mình cũng hi vọng là mình đang lừa cậu.” Hoài Thu mặt không biểu cảm gắp một miếng bò béo ngậy vào miệng.
Dị Đàn: “Cậu có chắc không? Hay là do cậu uống nhiều quá nên trí nhớ bị xáo trộn chăng? Đáng lẽ hôm qua cậu phải gọi mình đi cùng, cậu đi một mình mà uống nhiều như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Hoài Thu cắn đũa suy nghĩ một lát rồi nói: “Ừm..thật ra mình cũng không chắc chắn lắm. Tên chó Hứa Gia Trì này dọn dẹp hiện trường quá sạch sẽ, đến mức mình cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.”
Cô dừng một chút rồi do dự nói thêm: “Nhưng buổi sáng tỉnh dậy, mình chắc chắn là mình đã nằm trong phòng Hứa Gia Trì. Nếu giữa hai chúng mình không phát sinh chuyện gì, cậu nghĩ Hứa Gia Trì sẽ cho phép mình ngủ trong phòng anh ta cả một buổi tối sao.”
Dị Đàn lập tức trả lời: “Không thể nào.”
Hoài Thu không quan trọng lần đầu tiên gì gì đó, cô cảm thấy chuyện này là tôi tình anh nguyện, cả hai bên đều không xảy ra hỗn loạn gì cả. Chuyện đã xảy ra thì cứ xảy ra thôi, cũng không phải là sống với trinh tiết cả đời.
Nhưng đối phương là Hứa Gia Trì.
Nghĩ đến chuyện này, Hoài Thu cảm thấy trên mặt lại đau nhức, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Anh còn nói, đừng nên có lần sau?
Anh xem trọng bản thân quá rồi đấy.
Bữa lẩu kết thúc trong bầu không khí kì lạ đến lạ thường. Ra khỏi quán lẩu, Dị Đàn nghiến răng dậm chân rồi kéo Hoài Thu băng qua hai con phố đến một hiệu thuốc.
“Ông chủ, có bán que thử thai không?”
Dị Đàn không do dự đi thẳng vào vấn đề: “Cho tôi ba que.”
Cô ấy nói câu này giọng điệu giống hệt như “Ông chủ có rượu không cho tôi ba chai.” Ông chủ bị khí thế của cô doạ cho sững sờ môt lát rồi mới đi lấy.
“Mua thứ này để làm gì?” Hoài Thu kéo Dị Đàn sang một bên hỏi.
“Còn làm gì nữa, chuẩn bị sẵn sàng thôi.” Dị Đàn nghiêm túc nói.
“Có gì hay không đợi 1 tháng sau là biết.”
“....Cũng không cần phải mua tận 3 cái chứ.”
“Không quá ba cái, cho cậu hai cơ hội được sai lầm.”
“....”
Hai người ra khỏi hiệu thuốc với 3 chiếc que thử thai. Dị Đàn suy nghĩ một chút, cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói một cách nhẹ nhõm: “Thu Thu đừng sợ. Hôm nay về nhà cậu hỏi Hứa Gia Trì trước, quan trọng nhất là hỏi xem anh ấy có dùng biện pháp an toàn không. Nếu có thì chẳng phải lo gì nữa rồi, nếu không có thì dùng gậy đánh chết anh ta. Chúng mình giúp cậu giải quyết hậu sự.”
Hoài Thu bình tĩnh gật đầu: “Được.”
“Vậy mình đi trước đây.” Dị Đàn tạm biệt cô: “Cha mình giục mình rồi, tối nay ông ấy bảo mình tham gia tiệc từ thiện với ông.”
Hoài Thu cũng có biết một chút về tiệc từ thiện tối nay. Hoài Nhạc Minh từng hỏi cô có muốn đi không, cô định gật đầu nhưng khi biết ông ấy còn mang theo cả Phương Vân Thư, cô liền tìm một lí do để từ chối.
Bây giờ thì tốt rồi, tối nay ông ấy dẫn theo Phương Vân Thư đi không biết tin tức bà ta mang thai sẽ truyền đi xa như thế nào.
Tại bữa tiệc từ thiện, mọi tầng lớp thượng lưu trao đổi bằng rượu, trò chuyện nhân cơ hội xây dựng mối quan hệ.
Hứa Gia Trì vừa giải quyết xong một nhà sản xuất thì lại bị Hoài Nhạc Minh gọi lại.
Hứa Gia Trì điều chỉnh nụ cười, mang theo một chút nhẹ nhàng: “cha.” Ánh mắt anh rơi vào Phương Vân Thư đang ôm Hoài Nhạc Minh: “Mẹ.”
Dĩ nhiên, anh xưng hô như vậy chỉ vì để Phương Vân Thư hài lòng, bà ta cười nói: “Tối qua con không về nhà ăn cơm, bà nội rất nhớ con.”
Hứa Gia Trì khựng lại một chút rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên đáp: “Dạo này công việc của con hơi bận, không thể dành thời gian nhiều cho mọi người. Ngày khác con sẽ đến thăm bà nội.”
Hoài Nhạc Minh nghe vậy ánh mắt liền hiện lên vẻ hài lòng, ông nói: “Hôm qua con không đến, Thu Thu về nhà chắc cũng nói lại với con rồi nhỉ.”
Lúc Hoài Nhạc Minh nói chuyện, Hứa Gia Trì liếc mắt nhìn tay của ông vô thức đặt ở eo của Phương Vân Thư. Lời nói lúc say khướt của Hoài Thu vang vọng bên tai “Tôi sắp có em trai rồi.”
“Cô ấy đã nói với con rồi. Cha mẹ, chúc mừng hai người. Mẹ à, mẹ đang ở thời kì đầu của thai kì, nên chú ý an toàn.”
Sự quan tâm một cách tự nhiên của anh khiến Phương Vân Thư vui sướng trong lòng, cười tít cả mắt: “Ừ, mẹ biết rồi.” Nói xong câu đó, nụ cười của bà ta hơi nhạt đi, nửa xúc động nửa nhẹ nhõm thở dài: “Cũng may, Tiểu Thu cũng rất vui vẻ.”
Hoài Nhạc Minh vỗ nhẹ vai bà ta, không nói gì.
Hoá ra một người chạy ra ngoài uống rượu đến say khướt như vậy, cũng có thể gọi là vui vẻ ư.
Nụ cười của Hứa Gia Trì vẫn không thay đổi nhưng trong đáy mắt ẩn chứa sự mỉa mai.
Hoài Nhạc Minh: “Gia Trì, con và Tiểu Thu đã kết hôn được ba tháng rồi nhỉ? Đã đến lúc tổ chức hôn lễ báo tin vui cho mọi người rồi.”
Hứa Gia Trì mỉm cười gật đầu: “Con sẽ về thương lượng với Thu Thu ạ.”
“Ừ. Hôm nào rảnh cha sẽ gọi cho cha mẹ con nói một tiếng.”
“Vâng ạ.”
Nói thêm vài câu, Hoài Nhạc Minh và Phương Vân Thư rời đi.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Hứa Gia Trì trở về xe ngồi. Anh nới lỏng cà vạt, tựa lưng vào ghế khẽ thở dài.
Lục Xuyên hỏi: “Giám đốc Hứa, bây giờ về nhà ạ?”
“Ừ.”
Hứa Gia Trì uể oải ngả người ra sau, ánh đèn đường nhấp nháy trước mắt khiến hình ảnh của Hoài Thu vô thức hiện lên trước mặt anh. Người hôm qua lúc ngẩng đầu lên khỏi mặt đất trông bối rối và đẫm nước mắt.
Trong trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng mất bình tĩnh của cô.
Chuyện của mẹ cô anh không biết nhiều, chỉ biết rằng mẹ cô mất là do tự tử.
Sau đó không lâu, tin tức Hoài Nhạc Minh cưới vợ mới lan truyền khắp giới thượng lưu.
Người ngoài cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Hoài Nhạc Minh và Phương Vân Thư không tổ chức đám cưới nhưng vẫn gắng làm một bữa tiệc, cha mẹ anh cũng được mời.
Bữa tiệc sôi động, bầu không khí vui như lễ hội. Không biết có bao nhiêu người thật lòng chúc mừng, có bao nhiêu người đang xem náo nhiệt. Nhưng Hứa Gia Trì vẫn nhớ được người tỏ ra bình thường nhưng cũng là người dị thường nhất - Hoài Thu.
Cô bé vẫn mặc một bộ váy công chúa xinh đẹp, ôm con búp bê yêu thích trên tay và nở nụ cười rất chân thật, ngọt ngào với khách khứa.
Không có nỗi buồn mất mẹ, không có nỗi khó chịu đối với người mẹ bỗng dưng từ trên trời rớt xuống. Có người hỏi một cách khiêu khích và đùa cợt: “Hoài Thu có thích mẹ mới không nào?”
Cô nặng nề gật đầu, trên mặt lại hiện lên vẻ vui mừng: “Ừm! Rất thích!”
Đó là khởi đầu của việc Hứa Gia Trì ghét cô.
Khi Hứa Gia Trì trở về nhà, Hoài Thu đang ở trong phòng đắp mặt nạ lướt weibo.
Triệu Ngữ Y gửi cho cô một video vui nhộn kèm theo lời nhắn: [Này, xem đi! Buồn cười quá! Tối nay mình sẽ dùng nó để khiến mình tỉnh táo hơn.”
Hoài Thu mở video ra xem, một tiếng hét chói tai truyền tới: [Đêm! Hôm! Đó! Anh không từ chối tôi!”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Hứa Gia Trì xuất hiện ở cửa.
Hoài Thu vội tắt video đi với vẻ mặt bình tĩnh, vuốt ve chiếc mặt nạ nhìn anh nhướng mày: “Giám đốc Hứa bây giờ không xem tôi là người ngoài nữa rồi, không thèm gõ cửa cứ thế đi vào.”
Hứa Gia Trì cười: “Tôi gõ rồi, do cô không nghe thấy.”
Hoài Thu đặt điện thoại xuống, chậm rãi đứng lên: “Muộn thế này rồi còn gõ cửa phòng tôi, anh Hứa có chuyện gì à?”
“Chuyện nhỏ thôi.” Hứa Gia Trì cười nói: “Tôi đã gặp cha mẹ cô trong bữa tiệc từ thiện tối nay, bọn họ giục chúng ta làm hôn lễ.”
Lời nói bỗng bị cắt ngang.
Hoài Thu theo ánh mắt của anh mà nhìn sang - que thử thai mà Dị Đàn mua cho cô đang bị ném bừa bãi trên bàn.
Túi buộc không chặt, que thử thai rơi ra ngoài.
Hoài Thu sững sờ, mặt nạ sắp tuột khỏi mặt rồi.