Sau khi từ nhà họ Hoài đi ra, Hoài Thu đi trên đường một lúc lâu. Cuối cùng bước vào một quán bar.
Cô không gọi ai, chỉ ngồi uống một mình. Sau khi uống xong cô vẫn biết đường về nhà, còn mơ hồ cảm thấy bản thân rất lợi hại.
Thật ra lúc cô đè Hứa Gia Trì xuống người mình đầu óc cũng có vài phần tỉnh táo, cô biết mình đang làm gì. Thế nhưng dưới ảnh hưởng của rượu, cô không thể kiểm soát hành vi của mình.
Trước giờ cô chưa bao giờ say đến mức độ này, không biết có phải ai say rượu cũng như thế này không.
Khi Phương Vân Thư bước chân vào nhà cô, Hoài Thu đã làm ầm ĩ một trận.
Khi đó cô vẫn chưa biết cách kiềm chế sự nóng nảy của mình, vẫn là một đại tiểu thư kiêu kì, không thích cái gì thì sẽ nói cho cả thế giới biết. Hoặc cũng có thể là bởi vì vừa mất mẹ nên cô cảm thấy muốn tự bảo vệ chính mình thì chỉ có cách nhe nanh ra.
Trong khoảng thời gian đó, Hoài Nhạc Minh gần như mất kiên nhẫn với cô.
Ngày Phương Vân Thư dọn đến nhà, Hoài Thu làm ầm lên. Hoài Nhạc Minh mắng cô không biết điều. Phương Vân Thư quỳ xuống đỡ lấy vai cô, quay sang nói với Hoài Nhạc Minh: “Anh đừng nói con như thế….em hiểu cảm xúc của nó, con cái mà, nó náo một chút là điều bình thường. Anh đừng khắc nghiệt với con như thế, một thời gian nữa sẽ khác ấy mà.”
Bà ta quay sang mỉm cười nói với cô: “Con là Hoài Thu à? Dì có thể gọi con là Thu Thu không?”
Móng tay của người phụ nữ gần như đâm sâu vào da thịt cô, Hoài Thu bị làm cho đau, một tay đẩy bà ta ra: “Bà cút! Người phụ nữ xấu xa, cút khỏi nhà tôi!”
“Náo đủ chưa hả!”. Hoài Nhạc Minh kéo Phương Vân Thư ra sau lưng mình, ánh mắt trịch thượng lạnh lùng: “Còn không hiểu chuyện, ta đuổi con ra khỏi nhà bây giờ!”
Vì thế mà Hoài Thu học được cách thu lại cảm xúc.
Giấu đi chiếc răng nanh, giấu đi móng vuốt sắc nhọn và cho bọn họ thấy bộ dạng ngoan ngoãn của mình.
Sự kiên nhẫn và tình thương của Hoài Nhạc Minh dần dần trở lại. Nỗi thương xót của Đới Âm và Hoài Nhạc Hoành cũng ngày càng lớn. Phương Vân Thư cuối cùng cũng không thể chiếm được lợi thế.
Sáng sớm hôm sau, Hoài Thu tỉnh dậy trên giường của Hứa Gia Trì.
Thứ cô nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt là đôi mắt hoa đào mệt mỏi của người đàn ông.
“Chào buổi sáng cô Từ.”
Anh nghiêng người, một tay đỡ đầu, mỉm cười ấm áp như gió xuân.
Hoài Thu điềm tĩnh cụp mắt xuống, liếc nhìn hai chiếc cốc chung trên giường, trong đầu nhanh chóng xử lí một loạt sự kiện đã xảy ra.
“Hoài Thu.” Hứa Gia Trì dùng giọng điệu ôn hoà, có chút lười biếng vì vừa tỉnh dậy.
“Tôi không ngờ cô ham muốn cơ thể tôi như vậy.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“....” Hoài Thu cũng nhẹ nhàng nói.
“Đúng a, tôi rất xấu tính.”
Hứa Gia Trì cười nhẹ, dáng vẻ lười để ý cô rồi đứng dậy mặc lại quần áo.
Lợi dụng lúc người đàn ông đang quay lưng, Hoài Thu vội kéo chăn nhìn xuống người mình, sắc mặt không ngừng thay đổi.
“Hứa Gia Trì.”
Hoài Thu xoay người, nằm trên giường chống cằm, ngập ngừng hỏi: “Tối qua ngủ có ngon không?”
Người đàn ông chậm rãi cài lại cúc áo, anh đáp: “Đêm xuân đẹp đẽ như vậy sao lại không ngon chứ.” Anh thắt cà vạt rồi bước tới, đặt một tay lên mép giường vừa cúi xuống mỉm cười nhìn cô, anh chầm chậm nói: “Nhưng tốt nhất là không nên có lần sau.”
Hoài Thu chỉ nhìn anh rồi cười.
Đợi người đi rồi nụ cười trên mặt Hoài Thu liền biến mất. Cô vò đầu vùi mặt vào gối.
Chết chắc rồi.
Lần này cô xong thật rồi.
Hình như cô đã đưa Hứa Gia Trì…lên giường rồi.
Có phải là làm chuyện ấy rồi không..?
Chắc là rồi nhỉ?
Kí ức về chuyện tối qua cô không nhớ được hết, chỉ mơ hồ nhớ được vài chuyện, trên người cũng có một vài vết tích. Nhưng Hứa Gia Trì lại dọn dẹp hiện trường quá sạch sẽ, không còn chút dấu vết nào.
Hoài Thu vẫn còn nhớ lần đầu tiên cô gặp Hứa Gia Trì.
Khi đó Diêu Cận vẫn còn sống, cô vẫn là một cô công chúa kiêu kì. Hứa Gia Trì mặc một bộ vest chỉnh tề, lộ ra phong thái lịch sự và quý phái. Một cậu bé được người lớn xung quanh hết lời ca ngợi.
Có lẽ là để tách khỏi bọn trẻ, cũng có lẽ là để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai gia đình, người lớn của hai nhà để bọn chúng chơi chung với nhau.
Hoài Thu ôm con búp bê yêu thích trong lòng, mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn. Đối với người mà đến cả mẹ cô cũng không ngừng buông lời khen ngợi này, cô bày tỏ thái độ đầy địch ý: “Cậu đừng có lại gần tôi, tôi không muốn chơi với cậu.”
Cậu bé không tức giận, chỉ cười rồi gật đầu: “Được.”
Trong căn phòng nhỏ, hai người ngồi hai hướng. Hoài Thu lăn bò ra đất cầm bút màu tô tô vẽ vẽ. Hứa Gia Trì thì ngồi một bên đọc sách.
Dì quản gia bê trái cây cắt sẵn và đồ uống đi vào. Hoài Thu không đợi được vội vàng chạy tới. Chỗ ngồi của Hứa Gia Trì cách cửa không xa, cậu bé đặt sách xuống, bình tĩnh đi tới. Khi cô với tay lấy trái cây, Hoài Thu vô tình va phải anh. Lúc đó cậu bé tay đang cầm nước uống bỗng bị va chạm nên mất thăng bằng, làm đổ một nửa đồ uống lên chiếc váy trắng xinh đẹp của cô.
Hai đứa trẻ ngơ ngác sững sờ.
Hoài Thu nhìn vết bẩn trên người mình, miệng mím chặt rồi lập tức la lên, nhân cơ hội trút hết sự tức giận nãy giờ: “Cậu dám ăn hiếp tôi!”
Phản ứng khi đó của Hứa Gia Trì như thế nào nhỉ?
Hoài Thu nghĩ một hồi, thế nhưng lại chẳng nhớ ra được gì. Khi đó, cô chỉ quan tâm đến việc khóc bù lu bù loa và vu cáo cho anh, ngoài ra không để ý đến bất cứ điều gì khác.
Nhưng cô nhớ rằng, hình như sau đó cô khóc lóc với người lớn và cuối cùng Hứa Gia Trì phải xin lỗi cô.
Hành động xin lỗi này đối với Hứa Gia Trì bây giờ là không thể.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoài Thu cảm thấy có lẽ Hứa Gia Trì để bụng chuyện này nên ghi hận cô.
Trên đường đi, Hoài Thu đang suy nghĩ rốt cuộc hai người đã ngủ với nhau chưa, cho đến khi sắp tới trường quay cô vẫn đang chìm trong suy nghĩ.
Aimo báo cáo công việc một cách tận tâm, khi ngẩng đầu lên thì thấy cấp trên không hề để ý mình.
Aimo đóng tài liệu lại gọi cô: “Giám đốc.”
Hoài Thu định thần lại: “Hả?”
“...Tình hình trước mắt chính là thế này.”
Hoài Thu ngây thơ chớp mắt: “Aimo à, có thể nói lại lần nữa không? Xin lỗi nãy giờ tôi vẫn chưa định thần.”
Đây là lần đầu tiên Hoài Thu mất tập trung trong công việc. Aimo tò mò nhưng cũng không vội hỏi, hắng giọng nói: “Thứ nhất, Dream sẽ ra mắt một số sản phẩm mới trong thời gian tới. Bên phía nhãn hàng đã liên hệ với Triệu Ngữ Y, muốn mời cô và Triệu Ngữ Y cùng hợp tác quay video.”
Triệu Ngữ Y là một blogger làm đẹp nổi tiếng ở thời điểm hiện tại. Phong cách của cô ấy rất lố lăng. Một phần ba số fan của cô ấy đều là nhắm vào cô để xem trò vui.
“Thứ hai là hợp đồng giữa phòng làm việc của chúng ta với Y-U sẽ hết hạn vào cuối tháng này và Y-U muốn gia hạn hợp đồng.”
“Thứ ba, [Cổ Hương] sẽ khai máy vào ngày 13. Đoàn làm phim hi vọng chúng ta có thể tham gia lễ khai máy.”
“Video hợp tác đã được chấp nhận, tôi đã liên hệ với Y-U để bàn bạc trực tiếp về việc gia hạn hợp đồng, phía bên đoàn làm phim tôi đã trả lời họ chúng ta sẽ cố gắng đi nếu có thời gian.”
Hoạt động kinh doanh trang điểm của studio chủ yếu hướng đến các nhà truyền hình điện ảnh hoặc truyền hình dài tập. Các nhà trang điểm một khi đã đi là đi tận 1-3 tháng, vì thế trong studio lúc này chỉ còn lại mấy thợ làm móng. Hoài Thu thành lập phòng làm việc chỉ để kiếm chút tiền tiêu trong thời gian rảnh rỗi, cô rất ít tự mình tham gia các hoạt động của phòng làm việc, cô thiên về vai trò quản lí và đầu tư hơn.
Suy cho cùng, số tiền cô trang điểm cho người khác, cộng với cổ tức từ cổ phiếu do Cửu Hoàn nắm giữ, còn không bằng thu nhập của một số phòng làm việc.
Sau khi giải quyết vấn đề bên tài vụ, Hoài Thu đi bàn bạc chi tiết hơn về việc trang điểm cho Đường Duyệt San.
Trên đường đi, Aimo tựa vào Hoài Thu nghiêm túc hỏi: “Giám đốc, hôm nay cô không khoẻ à?”
Hoài Thu hừ mũi vẻ mặt nghi ngờ đầy khó hiểu.
Aimo nắm lấy tay cô bước sang một bên: “Phía trước có cột đèn đường.”
Hoài Thu: “....Cảm ơn, Aimo. Tôi không sao.”
Aimo không an tâm: “Giám đốc, nếu cô không thoải mái thì đừng cố chịu đựng.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu của Thế Hành.
Thế Hành là công ty quản lí người mẫu, Đường Duyệt San là người mẫu dưới trướng của Thế Hành.
Khi Hoài Thu mở cửa bước vào, cô liền nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Duyệt San trở nên cứng ngắt.
Người phụ nữ bàng hoàng đứng dậy, cô ta sửng sốt: “Sao lại là cô?”
Hoài Thu rất phối hợp giả vờ ngạc nhiên, mỉm cười như gặp lại bạn cũ: “Là tôi, cô Đường.”
Người đại diện: “Hai người quen nhau à?”
“Chúng tôi…”
“Từng có duyên gặp một lần.” Hoài Thu cười nói.
“Cô ấy là khách hàng của chồng tôi, phải không cô Đường? Bọn họ đã ăn tối cùng nhau vào tối hôm kia.”
Người đại diện nghe thấy câu này liền cau mày.
Đường Duyệt San bị lời nói của cô làm cho sửng sốt: “Chồng…?”
“A! cô Đường, cô không biết sao?”
Hoài Thu giả vờ kinh ngạc, giơ tay lên nới lỏng chiếc khăn quàng vô tình để lộ chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út. Cô mỉm cười ngượng ngùng, nói: “Hứa Gia Trì là chồng của tôi.”
Hứa Gia Trì.
Cái tên này, người trong giới thượng lưu không ai là không biết.
Nhưng từ trước đến nay có ai nghe được tin tức gì về việc anh kết hôn đâu.
Lại còn là cùng với Hoài Thu - con gái của giám đốc tập đoàn Cửu Hoàn.
Không chỉ Đường Duyệt San mà cả người đại diện cũng bối rối.
“Cô nói, Hứa Gia Trì…là chồng của cô?”. Một lúc sau, Đường Duyệt San ngơ ngác hỏi, Hoài Thu ngượng ngùng gật đầu.
“Không thể nào!” Lúc này, trong đầu Đường Duyệt San nhanh chóng hiện lên cảnh tượng tối qua cùng Hứa Gia Trì dùng bữa tối, cô ta nhanh chóng đáp lại: “Tôi chưa từng nghe thấy ai nói như vâỵ! Đêm đó trên tay anh ấy cũng không hề đeo nhẫn!”
Hoài Thu làm ra vẻ bị cô ta doạ sợ, tự động bước lui vài bước, dáng vẻ bối rối giải thích: “Cô..cô Đường, cô bị làm sao vậy? Bởi vì bọn tôi vẫn chưa tổ chức hôn lễ, chỉ mới lĩnh chứng nên mới không nói cho người ngoài biết…Gia Trì cũng nói rằng muốn đợi đến lúc tổ chức hôn lễ xong mới đeo nhẫn cưới. Chỉ là tôi có chút vội vàng…” Cô nói, trong mắt hiện lên sự tự trách như đó là lỗi của mình, cô giấu bàn tay có nhẫn ra sau lưng.
“Tôi xin lỗi, cô Đường….Tôi không biết điều gì khiến cô tức giận như vậy.”
Đường Duyệt San tức đến mức sắp hộc máu.
Không phải vì cô ta không biết Hứa Gia Trì và Hoài Thu đã kết hôn, mà là vì cô ta bị cái vẻ giả vờ ngây thơ vô tội của Hoài Thu chọc tức. Hoài Thu nói vài câu liền gạt hết những ý nghĩ bẩn thỉu mà cô ta giấu kín, phơi bày ra cho mọi người thấy, người ta làm sao có thể không tức giận!
Cảm giác tủi nhục như tối hôm đó lại đến lần nữa.
Người đại diện làm sao có thể không nghe ra manh mối, cau mày nói: “Nguyệt San, đêm hôm kia không phải cô nói quay phim mệt nên muốn ở nhà nghỉ ngơi sao?”
Hứa thị khởi nghiệp từ ngành truyền thông, các khoản đầu tư hiện nay đã bao trùm mọi tầng lớp xã hội, đặc biệt là lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Có ai mà không biết tài nguyên do Hứa thị nắm giữ?
“Tôi..” Đường Duyệt San muốn bào chữa, nhưng giọng nói bối rối của cô đã cắt ngang lời giải thích của Đường Duyệt San.
“Ở nhà nghỉ ngơi? Nhưng rõ ràng tối hôm đó tôi nhìn thấy cô Đường mà..”
“...”
Đường Duyệt San hận không thể xé miệng cô ra.