Ám Hoả Triền Miên

Chương 3


3 tháng

trướctiếp

Bà lão ậm ừ, xem như đã chào hỏi. 

Hoài Thu không thèm để ý, sau đó liền liên tiếp chào một đám người: “Chào bác cả, chào bác gái, chào chị.” 

Ánh mắt của cô rơi vào người phụ nữ ngồi cạnh bà lão: “Dì.” 

Cách xưng hô này rõ ràng đã khiến bầu không khí trở nên ngại ngùng, khó xử. 

Phương Vân Thư cảm thấy cách xưng hô này như môt cái gai trong lòng, nó đâm vào cơ thể bà, mềm mại mà đau đớn, đau đến mức khiến người ta ghét bỏ. 

Bà nghiến răng cố nở ra một nụ cười dịu dàng: “Thu Thu đến rồi à, sao chỉ có mình con tới vậy, Gia Trì không đi cùng con sao?”

Hoài Thu đáp: “Anh ấy bận công việc nên không tới được, nhờ con gửi lời chào hỏi đến bà nội.”

Thật ra hôm nay đến đây cô vẫn chưa nói với Hứa Gia Trì tiếng nào. 

Sắc mặt của bà lão Hoài sáng lên: “Nói nó chú ý đến sức khoẻ, đừng để công việc ảnh hưởng đến sức khoẻ.” 

“Nói đến Gia Trì, nó quả thật là người trẻ tuổi xuất chúng. Tuổi còn trẻ đã tiếp quản công ty, hơn nữa công ty dưới tay nó càng ngày càng thịnh vượng, càng lớn càng bộc lộ dáng vẻ của một nhân tài.” Bác gái thuận theo tình thế làm dịu bớt không khí căng thẳng: “Thu Thu của chúng ta thật là may mắn!”

Phương Vân Thư cười nói: “Đúng đấy, ban đầu muốn Thu Thu kết hôn nó còn không muốn nữa kìa.” 

Lời nói thản nhiên khiến bầu không khí không dễ gì mới hoà hoãn lại lần nữa trở nên khó xử. 

Hoài Kì, người nãy giờ vẫn ngồi im không tham gia cuộc trò chuyện bỗng nhiên cau mày. 

Đúng như dự đoán, khuôn mặt vừa mới có sắc khí của bà lão Hoài bây giờ lại trở nên u ám, bà tức giận liếc nhìn Hoài Thu, lạnh lùng nói: “Có những người lúc nào cũng phải đợi nếm trải sự hối hận mới biết được thế nào là tốt xấu.” 

Hai nhà Từ-Hoài liên hôn là do bà lão Hoài đề cập. 

Bà lão Hoài từ trước đến nay đã không thích Hoài Thu, nhưng bà lại rất ưng ý Hứa Gia Trì. Thế nên ban đầu người được hứa hôn là con gái của bác cả, cũng là đứa mà bà lão yêu thích - Hoài Kì. 

Hoài Thu đáng lẽ là người ngoài cuộc đứng xem náo nhiệt, cuối cùng không biết người lớn hai nhà đã nói gì, mà người được hứa hôn lại biến thành cô. 

Kết hôn là đại sự, Hoài Thu đương nhiên không đồng ý cuộc hôn nhân này. Cô tìm Hoài Nhạc Minh bàn bạc riêng. Cô không dùng lời lẽ quá gay gắt mà vẫn giữ sự dịu hiền ngoan ngoãn hiểu chuyện như thường ngày, cô còn khéo léo tự hạ thấp bản thân để nâng Hoài Kì lên mà không để lộ chút dấu vết. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nhưng chuyện này rốt cục rồi cũng do miệng Phương Vân Thư truyền đến cho bà lão Hoài. 

Phương Vân Thư nói với bà lão như thế nào thì cô không biết. Nhưng cô có thể nghĩ đến, người đàn bà này miệng mồm rắn độc chắc chắn không thể nói ra lời gì tốt đẹp. 

Một kẻ thứ ba lợi dụng cái chết của vợ cũ người khác để đoạt vị thì làm sao có thể đối tốt với con gái vợ cũ chứ. 

Hoài Nhạc Hoành rót một cốc trà đưa cho bà lão: “Thời thế bây giờ không giống trước nữa, lối suy nghĩ của bọn trẻ cũng sẽ biến đổi, Tiểu Thu vẫn còn trẻ, suy nghĩ chưa thấu đáo là chuyện bình thường mà mẹ. Mẹ cũng đừng nhìn cháu nó như lúc trước nữa. Trà này con đã tốn rất nhiều tiền mua về bây giờ tâm trạng mẹ cứ như thế này thì sẽ không nếm ra được vị ngon của trà đâu.”

Hoài Kì liếc nhìn Hoài Thu đang đứng nói: “Bà nội, con vừa nhớ ra một chuyện thú vị, con kể cho bà nghe nhé?”

Bà lão Hoài nhận lấy trà, nghe thấy giọng đứa cháu cả bà cuối cùng cũng mỉm cười: “Được được được, A Kì kể cho bà nội nghe đi nào.”

Hoài Thu đã quen với những cảnh tượng như thế này nên không nói gì nữa, chỉ tìm một chỗ rồi ngồi xuống làm một phông nền an tĩnh biết thân biết phận. 

Hoài Nhạc Minh thì mãi đến giờ ăn cơm mới về.

Người đã đông đủ, lúc này bà lão mới cho người dọn đồ ăn lên. 

Bữa ăn gia đình này đã không còn giống lúc trước, không khí có vẻ ấm áp và vui vẻ hơn nhiều. Tuy nhiên, khi Hoài Thu nhìn thấy một bàn lớn bày các món ăn thanh đạm, máy mắt phải bỗng nhiên giật một cái. 

Nháy mắt trái phú quý tới nhà. 

Nháy mắt phải tai hoạ sắp ập đến. 

Đây là tiệc Hồng Môn hay cái gì vậy?

Hoài Thu bình tĩnh nhìn bốn phía, ánh mắt đột nhiên dừng lại - Hoài Nhạc Minh đang dìu Phương Vân Thư ngồi vào bàn. 

Trong đầu cô như được gõ một hồi chuông, đánh thức một suy đoán đáng kinh ngạc nào đó. 

Bữa tiệc bắt đầu không lâu, những lời Hoài Nhạc Minh nói đã chứng minh cho suy đoán của cô là đúng. 

“Lần này gọi mọi người quay về là muốn thông báo một tin tốt. Vân Thư nhà chúng ta đã mang thai.”

Tiếng chuông văng vẳng.

Nó khiến tai người ta ù đi. 

Bàn ăn cũng im lặng trong hai giây. 

“Cái này…”. Sau một hồi kinh ngạc, Đới Âm mỉm cười nói: “Đây là chuyện tốt a! Nhạc Minh, Vân Thư chúc mừng hai người.”

Nói xong, bà liếc nhìn Hoài Thu, ánh mắt lo lắng. 

Hoài Nhạc Hoành: “Tại sao lại nghĩ đến việc có con ở thời điểm này?”

Phương Vân Thư mím môi cười: “Cũng không phải cố ý muốn có…chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi.”

Hoài Nhạc Minh khi còn trẻ đã có vẻ ngoài điển trai. Dù bây giờ đã ở tuổi trung niên nhưng vẻ ngoài trong bộ vest thẳng tắp vẫn khiến ông toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, điềm tĩnh. 

Ông gắp một miếng cà tím vào bát của Phương Vân Thư, ậm ừ không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng khoé miệng lại nhếch lên. 

Hoài Thu nắm chặt đôi đũa, cảm thấy môi mình khô khốc. 

Bà lão Hoài không thể nào bỏ qua cơ hội làm khó Hoài Thu, huống chi Phương Vân Thư trên danh nghĩa còn là mẹ kế của Hoài Thu: “Hoài Thu, con làm gì vậy? Dì của con có thai, con sắp con em trai rồi, không vui ư?”

Tất cả mọi người đều nhìn sang cô.

Hoặc là lo lắng, hoặc là thở dài. Sự thăm dò của Hoài Nhạc Minh, ánh mắt lạnh lùng của bà lão Hoài, dáng vẻ phô trương sức mạnh tiềm ẩn của Phương Vân Thư, tất cả dường như đang ở trước mặt nhưng phảng phất vẫn đang ở rất xa. 

“Sao có thể chứ.” Hoài Thu cười nói tiếp: “Nhìn cha và dì hạnh phúc như vậy con cũng rất vui.” 

“Vậy thì Hoài Thu à, con muốn có em gái hay em trái?”. Phương Vân Thư âu yếm vuốt ve bụng của mình, dáng vẻ nhẹ nhõm vui mừng. 

“Em trai hay em gái đều được ạ.”. Hoài Thu nhẹ nhàng nói: “Như nhau cả.”

Không có ai ngu ngốc đến mức nghĩ rằng đứa trẻ này là kết tinh của hạnh phúc gì gì đó.

Bữa ăn gia đình này nói là tiệc Hồng Môn, bây giờ lại cảm thấy càng giống một bữa thị uy sức mạnh trá hình. 

Lúc Hoài Thu sắp rời khỏi, Hoài Nhạc Minh bảo muốn tiễn cô ra cổng. 

Chặng đường ngắn ngủi như vậy, Hoài Thu biết ông có điều muốn nói. 

Đi tới cổng, Hoài Nhạc Minh nói: “Con cũng biết đấy, Cửu Hoàn nhất định phải có người thừa kế.”

Hoài Thu lắc đầu cười nói: “Cha à, con biết, con không trách cha.” Cô nói mà đôi mắt ngấn nước. 

“Con chỉ hơi nhớ mẹ một chút, không biết khi mang thai con, mẹ có phải cũng vui mừng như vậy?”.

Cái chết của mẹ cô là vảy ngược của cả nhà họ Hoài. 

Nhưng cô cứ muốn nhắc đến nó trước mặt Hoài Nhạc Minh. 

Hoài Nhạc Minh im lặng một lúc rồi nói: “Con về đi.” 

Ông không nói gì nhiều, nhưng Hoài Thu biết lời nói của cô có tác dụng rồi. 

Cô cũng chẳng có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở ông rằng có một số việc không nên quên. 

Thời gian có thể xoá nhoà đi mọi thứ, nhưng cô có trí nhớ. 

Hoài Nhạc Minh muốn cử tài xế đưa cô về nhưng cô đã từ chối.

Màn đêm buông xuống, tuyết lúc này cũng đã ngừng rơi. Bầu trời tối tăm đến nỗi không thể nhìn thấy bóng trăng. 

Hoài Thu cúi đầu, vùi nửa mặt vào chiếc khăn quàng cổ để giữ ấm. Nhưng trời vẫn rất lạnh.

Hứa Gia Trì về đến nhà cũng đã gần 11 giờ. Trong nhà tối om, Hoài Thu có vẻ vẫn chưa về nhà.

Anh về phòng rồi cởi cà vạt, mệt mỏi ấn ấn sóng mũi. Sau đó treo khăn quàng cổ và áo khoác lên giá treo, lấy bộ đồ ngủ rồi đi tắm. 

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, một tiếng “ầm” lớn vang lên từ tầng dưới. 

Người đàn ông dừng lại động tác lau tóc. 

Đèn ở tầng dưới không bật, một mảng đen tối mù. Hứa Gia Trì bật đèn lên, đứng từ lầu trên nhìn xuống. 

Cửa lớn đang mở, là người vợ Hoài Thu vừa mới cưới được ba tháng của anh. Cả người cô ngã ập xuống sàn, bất động. 

Cho dù quan hệ của hai người có tệ đến đâu thì Hứa Gia Trì cũng không điên đến mức nhìn thấy cảnh tượng này mà không thèm để ý. Anh vội vàng đi xuống lầu. Nhưng khi anh càng đến gần, một mùi rượu nồng nặc liền xộc thẳng vào mũi. 

“...”

Có vẻ là không có chuyện gì lớn. 

Hứa Gia Trì đóng cửa rồi quỳ xuống cạnh cô: “Hoài Thu.” 

Đáp lại anh là tiếng ợ hơi như tiếng chim kêu. 

Cô ngẩng mặt lên, hai má ửng hồng nhìn anh bằng đôi mắt mờ như sương, nhỏ giọng hỏi: “Anh gọi tôi?”.

Hứa Gia Trì nhíu mày, trong kí ức đây là lần đầu tiên thấy cô say rượu ra nông nỗi này. Lần trước khi say rượu vẫn còn tỉnh táo cắn người cơ mà. 

Anh chầm chậm ngẩng đầu, cảm thấy cảnh tượng này rất thú vị: “Đúng, tôi gọi cô.”

“Anh là ai?”

“Nhìn không ra à?”

“Hừm..để tôi xem.” Hoài Thu cứ thế nằm bò ra sàn, cố rướng người lên nhìn cho rõ người trước mắt. Đột nhiên cô hét lên: “Aaa, anh chính là tên đó, cái tên…” 

“Cái tên gì?”. Hứa Gia Trì cười hỏi. 

“Cái tên…lúc nào cũng nhìn trộm nội y trong kí túc xá nữ của bọn tôi, chính là tên biến thái!”

“........”

Anh nheo mắt cười một tiếng, rồi đưa ra kết luận: “Say đến mất trí.” 

“Ai say hả!” Người con gái đập tay xuống sàn ầm ĩ. 

“Tôi không say! Tôi không say…Tôi chỉ là, chỉ là có chút không cam tâm…” 

Âm thanh ngày càng thấp, tầm nhìn ngày càng nhoè đi. Hoài Thu bị dòng nước mắt sắp tràn ra làm mờ mịt. Cô chớp chớp mắt, đôi mắt lúc này đã đỏ hoe, hai bàn tay đặt trên mặt đất nắm chặt. 

“Hứa Gia Trì, để tôi nói cho anh nghe một tin tốt nè.” 

Cô nghiêng người về phía trước, nhìn anh mỉm cười vui vẻ: “Tôi sắp có em trai rồi đó.”

Hứa Gia Trì hoàn toàn không có chút hứng thú gì với thứ gọi là “tin vui” này của cô. Anh nhướng mày có chút thất vọng, thở dài: “Giả vờ cũng khá đấy.” 

Nói xong anh chuẩn bị đứng dậy. 

Đứng được nửa người thì một thế lực lao tới. Người đàn ông không kịp chuẩn bị đã bị quật hạ xuống đất. 

Hứa Gia Trì đập khuỷu tay xuống đất. Anh khẽ rên một tiếng rồi nhìn người con gái nằm trên người mình, kiên nhẫn hỏi: “Cô Hứa, còn chuyện gì nữa không?”

“Có chứ.” Hoài Thu đè lên người anh, tay chống cằm, ngón tay không yên phận lượn lờ quanh yết hầu của anh. 

“Hứa Gia Trì, tại sao anh lại được nhiều người thích như thế nhỉ? Anh có biết tôi ghét anh đến mức nào không hả? Tôi ghét cái cách anh giả vờ làm một người phong độ ngời ngời. Anh chính là một nguỵ quân tử, là người nhỏ nhen. Đằng sau cái mặt nạ kia của anh mới là phẩm chất thật của anh, người khác không biết, nhưng tôi biết.” 

“Nếu cô muốn đấu võ mồm với tôi thì đợi ngày mai tỉnh rượu rồi hẵng nói.” Hứa Gia Trì nghe tai này lọt tai kia, gạt tay cô đi. 

Hoài Thu thấy anh làm vậy liền không vui, cô chống tay lên người anh rồi ngồi dậy. Sắc mặt người đàn ông trầm xuống trong giây lát, nụ cười trên mặt cũng dần tắt, mí mắt nheo lại, giọng nói cũng trầm hơn. Anh cảnh cáo cô hai chữ: “Bước xuống.” 

Ma men Hoài Thu lúc này hoàn toàn không biết mình vừa ngồi trên cái gì. Cô túm lấy áo anh, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng, cũng không thèm biết mình đang nổi giận với ai: “Tôi thực sự muốn lột chiếc mặt nạ của anh xuống, đối mặt với bản chất thật sự của anh đó.” 

Hứa Gia Trì kiên nhẫn nhắm mắt nhớ lại những gì hôm nay Lục Xuyên đã nói: “Giám đốc Hứa, hôm qua về anh đã giải thích hiểu lầm với cô Hoài chưa ạ?”

“Giám đốc Hứa, thật ra cô Hoài rất tốt đó ạ. Tuy tôi chỉ vừa gặp cô ấy vài lần nhưng nhìn cô ấy có vẻ là một cô gái dịu dàng, anh…hay là anh đối tốt với cô ấy một chút đi ạ.” 

….

Dịu dàng? 

Hứa Gia Trì nhếch nhẹ khoé môi cười nhạo. 

Nếu không biết tính tình của Hoài Thu thì có lẽ anh cũng đã tin rồi. 

Hứa Gia Trì nắm lấy cổ tay cô, khàn giọng nói: “Tôi nói lại lần nữa, đi xuống.” 

“Hứa Gia Trì.”
Hoải Thu cúi người xuống, mùi rượu bao trùm cả hai người làm hành động giữa hai người có chút mờ ám. 

“Nói cho tôi biết đi, tại sao người kết hôn với anh lại là tôi?”

Hai người bọn họ đơn giản chính là ông nói gà bà nói vịt, lúc bắt đầu đã không đi chung một đường. 

Hứa Gia Trì nhìn vào mắt cô, đôi mắt hoa đào nguy hiểm và khó nắm bắt dưới ánh sáng của đèn đã bị che mất một nửa. 

Anh nói lần thứ ba: “Hoài Thu, đi xuống.” 

Người con gái nghiêng đầu, như thể đang cố hiểu lời anh nói, vài giây sau cô như nghĩ đến điều gì đó liền nhoẻn miệng cười. Cô cúi mặt xuống, cả người áp sát vào người anh, đầu mũi hai người sắp chạm vào nhau, hô hấp giữa hai người nồng nặc mùi rượu. Cô nói bằng giọng uể oải: “Giám đốc Hứa, muốn bồi thường không?”

Ngọn lửa của người nào đó đang ngày càng lớn đã thế còn bị ai kia thổi bùng lên. 

Lửa này e là dập không nổi rồi. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp