Cơn gió mùa đông lạnh thấu xương, những buổi tụ tập như thế này là điều khó tránh khỏi. Hứa Gia Trì lịch sự uống hai ly, khi anh bước ra, mùi rượu lan toả trong gió. 
Hoàn cảnh của người đối diện cũng không khấm khá hơn mấy, bước ra thì bước đi bước ngã, lớn tiếng nói: “Anh Hứa, hợp tác vui vẻ.”

Hứa Gia Trì mỉm cười gật đầu: “Hợp tác vui vẻ.”

Lúc này, một người trong số họ vòng tay qua vai Hứa Gia Trì vỗ nhẹ. Mùi rượu mang theo chút ám muội: “Giám đốc Hứa, cậu nhìn xem, chúng tôi chỉ có một chiếc xe, không đủ chỗ ngồi, thật sự không còn chỗ cho cháu gái của tôi nữa. Trời đã khuya nên tôi cũng lo lắng, nó thân con gái về một mình tôi không an tâm. Cái đó…giám đốc Hứa à, có thể phiền cậu đưa cháu gái tôi về một đoạn có được không?”

Người được chỉ đích danh đưa mắt nhìn Hứa Gia Trì một cách ngượng ngùng. Đôi mắt với đường kẻ sắc lẹm hơi nhướng lên một chút, vẻ mặt đầy mong đợi. 

Hứa Gia Trì còn chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông kia đã quay sang chào hỏi với những người khác: “Này, thư ký của tôi mang xe đến rồi, rượu này mạnh quá nhanh về giải rượu thôi.” 

Mấy người say rượu lảo đảo lên xe rời đi. 

Đường Duyệt San không ngờ rằng cậu của cô bảo cô đi ăn cùng, thế mà lại là đi ăn với cậu chủ của Hứa thị. 

Cô ta đương nhiên nhìn ra được ý của cậu mình. Đường Duyệt San có chút kiêu kì thanh cao, cô ta gặp nhiều người lớn nhỏ nhưng vẫn luôn khinh thường. Trong lòng cô ta cho rằng mình cao quý hơn người, những người đó đều không xứng với cô ta. Mà cậu chủ Hứa Thị này thì xứng. 

“Giám đốc Hứa, thật ngại quá. Cậu của tôi uống nhiều rồi.” Đường Duyệt San miệng thì nói không cần. “Anh không cần để ý lời của ông ấy, tôi về một mình cũng được….” 

“Vậy thì không tiễn.”

“..” Đường Duyệt San ngơ ra, tưởng mình nghe nhầm: “Hả?”

Hứa Gia Trì kìm nén sự chán ghét khinh thường trong mắt, mỉm cười: “Đùa thôi.” 

Đường Duyệt San thở phào nhẹ nhõm, khoé miệng co giật, lễ phép nói: “Vậy làm phiền anh Hứa rồi.” 

Thư ký Lục Xuyên lái xe đến trước cổng, xuống xe đi vòng ra sau mở cửa. Đường Duyệt San nhếch môi, mang theo một sự kiên quyết bước xuống bật thang, cúi người ngồi xuống.

“Gia Trì.” 

Giọng nói nhẹ nhàng như ánh nắng tháng Tư được chiếu vào mặt hồ, không hề góc cạnh, mềm mại và thân thiện. 

Đường Duyệt San tim đập thình thịch, cô đứng thẳng dậy nhìn sang. 

Hoài Thu kéo áo khoác lên, lông mày giãn ra, cô nói: “Gia Trì, hoá ra anh đang ăn tối ở ngoài..Sao không gọi nói với em một tiếng. Em còn bảo chị Chu nấu cơm cho anh.”

Cô làm như không nhìn thấy Đường Duyệt San, đi thẳng đến chỗ Hứa Gia Trì rồi tự nhiên khoác tay anh, rón rén đến gần anh hít một hơi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cô cau mày, vẻ mặt đau khổ quan tâm mà trìu mến: “Anh uống rượu à? Không uống nhiều đấy chứ?”

Hứa Gia Trì mìm cười không trả lời, anh chỉ quay sang Đường Duyệt San nói: “Cô Đường, cô nói địa chỉ cho Lục Xuyên là được.” Sau đó anh còn dặn dò Lục Xuyên: “Lái xe chậm, chú ý an toàn.”

“Vâng, anh Hứa.” Tay Lục Xuyên vẫn giữ cửa xe.

“Cô Đường, mời lên xe.”

Đường Duyệt San nghe ra được ý tứ không muốn lên xe của anh.

“Giám đốc Hứa….”

“Cô Đường yên tâm, Lục Xuyên hôm nay không uống, lái xe được.”

“...” 

Ý của cô ta không phải là ý này. 

Một vài câu nói của người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện này đã rung lên hồi chuông cảnh báo trong lòng cô, sự sắp xếp này của Hứa Gia Trì giống như đang muốn đuổi cô đi vì người phụ nữ này. 

Hoài Thu tựa hồ vừa chú ý tới có người khác, liếc nhìn Đường Duyệt San, mặt lộ ra một tia yếu đuối, sau đó nhẹ giọng nói: “Gia Trì, đừng như thế. Để Lục Xuyên một mình đưa khách hàng về có vẻ không tốt lắm. Nếu như thuận đường thì cho cô ấy đi cùng đi.” 

Với giọng điệu cao thượng có chút uỷ khuất của mình, cô cứ thế mà đẩy Đường Duyệt San ra rìa. 

Giống như bị tát một cái vào mặt, Đường Duyệt San kìm nén cơn tức giận, giữ giọng điệu đàng hoàng: “Không cần đâu, cảm ơn giám đốc Hứa. Tôi đi trước đây.”

Lục Xuyên đưa mắt nhìn Hoài Thu, rồi lại nhìn sang Hứa Gia Trì liền hiểu ra, anh im lặng không nói một lời lái xe rời đi. 

“Đây là…đi rồi ư..giám đốc Hứa, hình như tôi phá hỏng chuyện tốt của anh rồi thì phải?”. Chiếc Maybach hoà vào màn đêm, Hoài Thu nắm lấy cổ tay Hứa Gia Trì, mỉm cười chờ đợi phản ứng của anh. 

Nụ cười trên mặt Hứa Gia Trì không hề thay đổi. Anh nhẹ nhàng chạm vào nơi mà cô đang chạm vào: “Đúng vậy, cô Hứa.”

“Vậy tôi phải làm sao đây?” Hoài Thu ngẩng đầu ngây thơ hỏi: “Về nhà bồi thường cho anh nhé?” 

Nụ cười trên môi Hứa Gia Trì càng đậm, trong vẻ dịu dàng có chút kiêu ngạo: “Lẽ nào muốn dùng bản thân bù đắp cho tôi?”

“Cho anh, anh sẽ cần sao?” Hoài Thu cũng cười. 

“Cô nói xem.”

Hoài Thu cười khẩy, phớt lờ anh rồi uể oải đứng sang một bên. 

Đôi má người con gái đỏ bừng vì say, mí mắt uể oải rũ xuống nhìn cành cây đang đu đưa trong gió đối diện. 

Một lúc sau, chiếc Bentley màu bạc dừng trước cửa khách sạn.

“Thu Thu, đi thôi.” Dị Đàn mở cửa sổ xe thò đầu ra ngoài, liếc nhìn Hứa Gia Trì và giả vờ như không nhìn thấy. “Cần mình qua đỡ cậu không?” 

“Không cần đâu.”

Hoài Thu bước xuống cầu thang rồi lên xe, không thèm nhìn Hứa Gia Trì một cái. 

Chiếc xe đã rời đi. 

Hứa Gia Trì nhướng mày, ở cửa đợi một lát Lục Xuyên mới quay lại. 

“Giám đốc Hứa.” 

“Đưa người về rồi?”

“Đưa về rồi ạ.”

Lục Xuyên nhìn trước nhìn sau, do dự một chút rồi lên tiếng: “Giám đốc Hứa, cô Hứ..a, à cô Hoài đâu ạ? 

“Về trước rồi.”

“Cô ấy..” Lục Xuyên cẩn thận thăm dò: “Có phải cô ấy hiểu lầm anh rồi không?”

Hứa Gia Trì đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe nói liền nhìn lên Lục Xuyên, nhẹ nhàng hỏi: “Ý gì?”

“Vừa rồi anh ở cùng Đường Duyệt San, cô nam quả nữ, đêm tối gió lớn như này…” Lục Xuyên dừng lại: “Cô Hoài nhìn qua có phải sẽ tưởng rằng hai người..” Âm thanh càng về sau càng nhỏ dần.

Không thấy phải hồi, Lục Xuyên cảm thấy lo lắng, quyết định đưa ra một gợi ý khác: “Giám đốc Hứa, tôi nghĩ..sau khi anh về nên gặp cô Hoài một chút.” 

Nói thế nào đi nữa thì họ cũng là vợ chồng, cô Hoài lại còn dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, anh đừng làm tổn thương cô ấy nữa, đối xử tốt với cô ấy một chút đi mà. Lục Xuyên nghĩ thầm.

Hứa Gia Trì nghe ngang đây cảm giác như đang nghe kịch hài, nâng cằm lên hứng thú nói: “Lục Xuyên, cậu có hiểu lầm gì à?”

Lục Xuyên bối rối: “Hả?”

“Không có gì.” 

Hứa Gia Trì cười lớn, đôi mắt hoa đào phản chiếu bên cửa sổ, nhưng lại không hề có ý cười chút nào. 

“Mùi rượu nồng quá, ngột ngạt.” Lục Xuyên càng nghe càng không hiểu, trong lòng thầm nghĩ tôi không có uống rượu a!

Người đàn ông không nói thêm lời nào. 

Lâu lắm rồi Hoài Thu mới uống nhiều rượu như vậy, về nhà liền đặt lưng xuống ngủ, mãi đến trưa hôm sau mới tỉnh lại. 

Sáng sớm cô đã ngửi thấy mùi rượu còn vương lại từ tối qua, thậm chí trên giường cũng có mùi. Cô chán ghét mùi này nên thay một bộ ga trải giường, lấy một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi tắm. 

Khi cô gọi cho Dị Đàn, Dị Đàn đang ăn trưa. 

“Thu Thu, dậy rồi à?”

“Ừm.” Hoài Thu dựa vào bồn tắm, buồn chán nhìn lên trần nhà: “Hôm qua là cậu đưa mình về phòng sao?”          

“Có đâu, không phải cậu bảo mùi rượu nồng quá không muốn để phòng ám mùi nên bảo mình để cậu nằm ở phòng khách sao.” 

Hôm qua sau khi Hoài Thu lên xe liền ngủ, không nhớ gì đến những chuyện xảy ra tiếp theo nữa. Cô nói: “Ồ” rồi không suy nghĩ gì nhiều. Bây giờ tỉnh táo lại, cô bắt đầu điều tra xem chuyện xảy ra đêm qua.

“Cái người kì lạ tối qua là ai?” 

Dị Đàn biết ngay cô sẽ hỏi: “Liên Liên nói cô ta tên Thẩm Linh, trước đây có chơi chung với tụi mình, có điều không nổi bật lắm. Từ khi cậu và Hứa Gia Trì kết hôn thì không tham gia bất cứ buổi tụ tập nào cùng tụi mình nữa. Đừng nói cậu, đến mình cũng không nhớ có người như vậy. Liên Liên còn nói cô ta hình như yêu thầm Hứa Gia Trì tận mấy năm liền. Mình thắc mắc, cô ta thích Hứa Gia Trì tại sao còn chạy đến chỗ chúng mình chơi? Cô ta không biết tụi mình và Hứa Gia Trì không hợp sao?”

Hoài Thu khuấy nước trong bồn tắm uể oải nói: “Ai mà biết được, rảnh rỗi quá chăng.”

“Kệ đi, dù sao từ nay trở về sau chỉ cần có cậu thì cô ta sẽ không dám xuất hiện nữa đâu.” Dị Đàn nói: “Tiền rượu tối qua Liên Liên thanh toán cả rồi.” 

Tên đầy đủ của Liên Liên là Thích Liên, sau khi tốt nghiệp thì kế thừa doanh nghiệp gia đình. Gần đây anh ấy vì một dự án mà bị hành cho sứt đầu mẻ trán, tối qua mới tranh thủ ít thời gian ra đây tụ tập một tí. 

Thích Liên là một công tử bột, một tay ăn chơi chính hiệu, lịch sử tình trường của anh ấy có viết thành sách cũng không đủ. 

Hoài Thu và anh ấy quen nhau từ cấp ba. Hồi đó, những cô gái bên cạnh anh ấy đều là “bạn gái tính theo tháng”, tình cảm đến nhanh mà đi cũng nhanh, cảm giác mới mẻ vừa đi thì lập tức chia tay. Đợi đến khi lại có thú vui mới, tốc độ tán tỉnh của anh ấy cũng rất nhanh và dứt khoát. Mặc dù thay bạn gái nhanh như thay áo, nhưng ít nhất trong mỗi một mối quan hệ, anh ấy đều rất tận tâm đối xử tốt với người kia, cả về tinh thần lẫn vật chất đều không thiếu thứ gì. Ngay cả trong chuyện giường chiếu anh ấy cũng rất tôn trọng bạn gái.

Có một khoảng thời gian, anh ấy bỗng trở nên thanh tâm quả dục, chỉ nói chuyện yêu không nói chuyện giường chiếu. Có lần, một chị gái ham muốn mãnh liệt đem lòng yêu anh ấy, sống chết muốn “giao lưu trên giường”. Không hiểu tại sao lại dọa anh ấy sợ, nói chia tay ngay lập tức. 

Sau này mấy người bọn họ cùng đi chơi, có người bỗng nhắc lại chuyện này, thiếu gia Thích lúc này mới nói: “Đừng nhắc nữa, mình chỉ muốn có một mối quan hệ “Platonic*” với cô ấy, tại sao cô ấy cứ nằng nặc đòi lên giường của mình vậy chứ.”

(*) Platonic: mối quan hệ thuần khiết, chỉ có sự kết nối về tinh thần, không có quan hệ tình dục. 

Hoài Thu và Dị Đàn nghe muốn bật cười. 

Tắm rửa xong, Hoài Thu thay áo quần đi xuống lầu. Hứa Gia Trì không ở nhà, anh đi ra ngoài từ sớm. 

Cô và Hứa Gia Trì kết hôn được 3 tháng, hai người rất ít chạm mặt nhau ở nhà, mà cho dù có chạm mặt thì ai làm việc nấy, không can dự vào việc riêng của nhau. Một ngôi nhà lớn như vậy khiến họ cảm giác như đang sống trong một không gian mà mọi thứ đang không được đặt đúng chỗ. 

Khi cô ra ngoài, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, bầu trời xám xịt, mặt đường tối sầm lại vì tuyết tan. 

Hoài Nhạc Minh cử tài xế đến đón cô. 

Trên đường đi, Hoài Thu gọi điện cho Aimo.

“Phía Đường Duyệt San đã tìm được chuyên gia trang điểm chưa?”

“Hôm qua lúc từ chối đến hiện tại thì vẫn chưa tìm được.” Aimo nói: “Ý của đối phương là muốn thử mời cô lần nữa, hi vọng cô cân nhắc một chút.” 

Hoài Thu nhìn bông tuyết trắng đập vào cửa kính ô tô rồi tan thành nước, cô ậm ừ: “Vậy thì liên lạc lại với bọn họ, tôi nhận lời trang điểm cho Đường Duyệt San.” 

Cúp điện thoại, Hoài Thu nghĩ động tác phẩy tay áo tối qua của Hứa Gia Trì đêm qua, lặng lẽ cười. 

Cũng đúng. 

Cô và Hứa Gia Trì từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ưng ý nhau. Trong mắt cô, Hứa Gia Trì là một tên đạo đức giả, e rằng trong mắt anh cô cũng chỉ là một đoá bạch liên giả vờ trong trắng đi. 

Những loại người như họ ghét nhất chính là đối phương. 

Bởi vì bản thân luôn có thể thấy bản thân trong mắt người đối phương xấu xa đến cỡ nào. 

“Cô Hoài, đến rồi.” Tài xế đi vòng qua mở cửa xe cho cô. Hoài Thu lấy lại tinh thần, nói cảm ơn rồi xuống xe. 

Biệt thự được xây dựng theo phong cách trang nhã, trên cửa chạm khắc tinh xảo, cánh cửa sắt này vào mùa đông chạm vào chắc chắn sẽ rất lạnh. 

Hoài Thu đứng ở cửa đã nghe thấy tiếng cười ở bên trong. 

Hoài Thu nhấn chuông cửa. 

Người mở cửa là dì Tảo bảo mẫu, vẻ mặt hiền lành nói: “Cô Hoài, cô đến rồi.” 

Tiếng cười trong phòng dừng một lúc. 

Hoài Thu trong lòng cười lạnh. Bước vào phòng khách ngoan ngoãn chào người đang ngồi trên ghế sô pha: “Bà nội.” 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play