“Hôn nhân bí mật?” Rượu sâm panh sóng sánh lấp lánh dưới ánh đèn, đung đưa theo động tác của người đàn ông. Anh cần thận nhai lại hai chữ này, vẻ mặt tựa hồ như đang dở khóc dở cười.
Trong lòng Đường Duyệt San loé lên tia sáng, ngón tay nắm chặt của cô ta không thể khống chế lộ ra sự mong đợi.
Cứ cho là kết hôn, chẳng phải chúng ta vẫn sống cuộc sống riêng của mình sao? Chẳng có gì không tốt.
Rất không tốt, đây không phải là cuộc sống tôi mong muốn.
Động tác của Hứa Gia Trì dừng lại.
Sâm panh trong ly tạo thành những gợn sóng nhỏ.
“Không có chuyện đó.” Anh thản nhiên cười.
Tim Đường Duyệt San như muốn nhảy ra ngoài.
Không chỉ vì cơ hội của cô ta vẫn còn mà là cô ta phấn khích vì đã vạch trần lời nói dối của Hoài Thu.
“Vậy à..” Đường Duyệt San lộ ra vẻ mặt ngây thơ nhưng khó hiểu: “Vậy tại sao cô Hoài lại nói dối tôi? Chỉ cần chứng minh là có thể vạch trần lời nói của cô ấy, cô ấy không phải là muốn lấy đá đập chân mình đấy chứ?”
Hứa Gia Trì cười, không nói gì nữa.
Đường Duyệt San tự hiểu nụ cười này là giễu cợt Hoài Thu, cô ta càng có lòng tin hơn, cô ta kêu kên: “A.”. Cô ta làm ra vẻ hiểu biết và đau lòng nói: “Cho nên đêm đó, anh Hứa nhờ thư ký Lục tiễn tôi đi trước để một mình giải quyết vướng mắc của cô Hoài sao? Không ngờ anh Hứa lại suy nghĩ chu đáo như vậy…Nhưng không sao, cô Hoài vẫn còn trẻ con lắm, không có chuyện gì đâu…”
“Cô Đường.”
Bị cắt ngang đột ngột nhưng cô ta không hề tức giận: “Hả?”
“Cô hiểu lầm rồi.”
“...Cái gì?”
Hứa Gia Trì nói: “Đêm đó, ý định ban đầu của tôi là để Lục Xuyên tiễn cô về.”
Đường Duyệt San sửng sốt.
“Cô Đường là người của công chúng, nếu bị paparazzi chụp ảnh trên đường, tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.” Anh nói: “Dù gì, cô Đường thân là con gái, sẽ là đối tượng dễ bị chỉ trích nhất khi có scandal.”
Người đàn ông mỉm cười ấm áp, giải thích rõ những hiểu lầm của cô ta.
Nhưng Đường Duyệt San lại có cảm giác như bị tát vào mặt. Cảm giác này rất giống cảm giác tủi nhục do vài câu nói đêm đó gợi lên.
Hứa Gia Trì không nói gì, nhưng cô ta cảm thấy suy nghĩ của mình đã bị vạch trần.
Thật xấu hổ.
“Duyệt San.”
Chính lúc cô ta đang tự véo tay mình thì tiếng gọi của người đại diện vang lên từ sau lưng.
Cô ta định lợi dụng lúc người đại diện không có ở đây để tiếp cận Hứa Gia Trì. Nếu như thuận lợi, người đại diện coi như là đến trễ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nhưng mọi chuyện lại không được thuận lợi, sự xuất hiện của người đại diện không khác gì cơn mưa từ trên trời rơi xuống.
Người đại diện cố nén cơn tức giận xuống, lễ phép chào Hứa Gia Trì mấy câu rồi dẫn Đường Duyệt San đi.
Hứa Gia Trì khẽ mỉm cười rồi đặt ly rượu xuống. Anh đi tìm giám đốc của Thế Hành, viện cớ có việc rồi đi trước.
Lục Xuyên lái xe đến cổng.
“Nhìn cái gì?” Lục Xuyên cứ hay nhìn vào điện thoại, anh lên xe cũng không để ý. Hứa Gia Trì gõ vào ghế lái hỏi.
Lục Xuyên vội vàng cất điện thoại: “Không có gì đâu, anh Hứa.”
Hứa Gia Trì không hỏi thêm gì nữa.
“Về.”
“Vâng.”
Khi Hứa Gia Trì về đến nhà, Hoài Thu đúng lúc tắm xong. Cô đang ở phòng khách vừa xông hơi vừa xem TV. Trên TV có một bộ phim truyền hình mới, nữ chính thứ hai do một cô bạn trong nhóm của Hoài Thu thủ vai. Tối nay trong nhóm rất kích động, ai nấy đều đánh giá cao vai diễn anh hùng của cô ấy.
Thật khó để từ chối nên Hoài Thu cũng đã đánh giá tốt cho bộ phim này.
Hứa Gia Trì bước vào, nhìn cô một lát rồi đi lên lầu.
Đôi mắt của Hoài Thu luôn dõi theo anh. Khi người đàn ông bước lên cầu thang, cô nhướng mày, nhàn nhã nói: “Anh Hứa, trông anh vẫn còn tinh thần đấy nhỉ.”
Hứa Gia Trì dừng lại, quay người nhìn cô.
“Nghe nói anh uống say, cần người đến đón.” Hoài Thu vỗ vỗ lên mặt, quay lại nhìn TV, thản nhiên nói: “Tôi thấy anh vẫn còn tinh thần lắm, lên cầu thang còn không loạng choạng cơ mà.”
Hứa Gia Trì nhớ lại, dường như nghĩ ra điều gì đó. Ngoài Lục Xuyên thì còn có thể là ai?
Anh nhón chân bước xuống cầu thang.
Hoài Thu không quan tâm lắm, chuẩn bị tinh thần đấu khẩu với anh.
Hứa Gia Trì bước những bước vững chắc đi đến bên cạnh cô.
Anh ngồi xuống.
Máy xông hơi được đặt trên máy pha cà phê, Hoài Thu nửa quỳ dưới đất.
Sàn nhà được trải thảm nhung mềm mại.
Người đàn ông một tay đặt lên bàn cà phê trước mặt cô, tay còn lại chống lên sàn nhà, co đôi chân dài nghiêng người về phía cô.
Mũi gỗ êm dịu xen lẫn mùi rượu thoang thoảng, còn có chút không khí mùa đông lạnh lẽo anh mang từ bên ngoài về.
Hơi nước từ máy xông hơi làm mờ đi khoảng cách.
Hoài Thu cứng người, diễn biến ngoài dự đoán khiến cô căng thẳng muốn dựng tóc gáy.
Ngoài mặt vẫn là vẻ bình tĩnh thường ngày: “Giám đốc Hứa có phải là muốn nói mình thật sự say rồi?”
Hứa Gia Trì cười khúc khích: “Hoài Thu, cô chưa bao giờ thấy tôi say đúng không?”
“...” Đúng là chưa bao giờ thật.
“Cô chưa từng nhìn thấy.” Anh giơ tay lên, dùng ngón trỏ mảnh khảnh xoắn một lọn tóc của cô rồi nhanh chóng buông ra: “Làm sao có thể kết luận tôi chưa say?”
Sự công kích đột ngột đã kích hoạt cơ chế phòng thủ của Hoài Thu, cô tắt máy xông hơi và giữ khoảng cách với Hứa Gia Trì: “Được rồi, vậy thì cứ cho là anh say rồi đi, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hứa Gia Trì không cản cô, đặt tay trở lại lên thảm, anh đột nhiên nói: “Hôm nay tôi nghe nói cô tìm Đường Duyệt San gây sự?”
Hoài Thu chớp mắt cười: “Ồ, cuối cùng cũng đến tai anh à?”
Anh cau mày: “Ừ.”
“Chưa đủ nhanh rồi, muốn cáo trạng thì phải nhanh hơn nữa.” Hoài Thu cố ý nói.
Người đàn ông chỉ cười không nói.
Hoài Thu cảm thấy kì quái, uể oải dựa vào sofa, cười: “Sao, anh để ý à, đau lòng rồi?”
Hứa Gia Trì nhếch môi hỏi: “Cô thì sao? Cũng để ý?”
“Tôi để ý cái gì chứ?”
Hứa Gia Trì hơi ngả người ra sau, dựa vào sofa. Ánh mắt sâu hun hút, dường như đang tìm tòi gì đó: “Nếu không, Đường Duyệt San không chọc cô, tại sao cô lại tự đi kiếm chuyện?”
“Cái gì mà không chọc?” Hoài Thu nghe xong cười nói: “Cô ta có ý đồ bất chính với chồng tôi, không lẽ tôi còn phải giúp đỡ cô ta?”
“Nhưng cô không hề yêu tôi.”
Hoài Thu giật mình.
Hứa Gia Trì nghiêng đầu, trên môi nở một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng: “Không phải ư?”
“Chúng ta có cuộc sống riêng, không can thiệp vào chuyện nhau. Vậy thì tôi muốn chọn ai làm tình nhân, muốn phát triển tình cảm với ai, thì…”
Anh ngước mắt lên nhìn cô: “Có liên quan gì đến cô à?”
Hoài Thu không nói nên lời.
Một lúc sau, cô mới phục hồi tinh thần, cười phì: “Hứa Gia Trì, lời này của anh nói hay lắm - Tôi ghét anh, thế nên muốn tìm tình nhân của anh để trút giận, gây phiền phức cho anh, có vấn đề gì à?”
Hứa Gia Trì gật đầu: “Không vấn đề.”
Câu nói “anh ở đây nói vớ vẩn cái gì” vẫn chưa kịp nói.
“Thật đáng tiếc, khiến cô thất vọng rồi. Tôi và Đường Duyệt San chẳng liên quan gì đến nhau.”
“....”
Hứa Gia Trì đứng dậy, chỉnh lại quần áo.
“Cô nghĩ thế nào là chuyện của cô. Nhưng ít nhất, tôi cảm thấy rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.”
Hoài Thu siết chặt hai tay trên thảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.
“Khi tin tức kết hôn được công khai, cuộc liên hôn này sẽ giúp tôi thoát khỏi nhiều rắc rối.” Người đàn ông mỉm cười với cô: “Cho nên nếu cô muốn ly hôn, thì tự mình nghĩ cách đi. Chúc cô thành công, cô Hứa.”