Hứa Gia Trì nói xong liền đứng dậy đi lên lầu.
Đợi bóng dáng anh khuất hẳn, Hoài Thu nhấc điện thoại di động lên, vẻ mặt vô cảm gửi tin nhắn cho Dị Đàn: [Mình phải nghĩ cách cắm sừng Hứa Gia Trì.]
Dị Đàn: [Điều gì đã làm bé cưng của mình kích động vậy?]
Hoài Thu dùng mười ngón tay nhắn tin kể lại một cách ngắn gọn.
Dị Đàn: [Anh ta chó thật!!! Nói toàn những điều vô nghĩa!]
Dị Đàn thậm chí còn tức giận hơn cả Hoài Thu, trong cơn tức giận cũng không quên mang theo lí trí nhắc nhở: [Hoài Thu, cậu đừng cắm sừng anh ta, cắm sừng càng khiến anh ta lên mặt.]
Hoài Thu đương nhiên sẽ không làm loại chuyện vô dụng đó, cô chỉ nói đùa mà thôi.
Hoài Thu: [À, Liên Liên có liên lạc với mấy cậu không?]
Dị Đàn: [Không có, mình có gửi tin nhắn cho cậu ấy, nhưng chưa thấy cậu ấy trả lời. Có lẽ là đang bận với chị Úc nào đó rồi.]
Hoài Thu suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: [Đàn Đàn, Liên Liên gần đây sao vậy? Sao mình thấy cậu ấy lại bắt đầu dở chứng giống chứng PTSD của Hứa Gia Trì vậy?]
Dị Đàn nói: [Không phải trước giờ vẫn vậy à?]
Vậy ư?
Hoài Thu cau mày nhớ lại, ừm quả thực là như vậy.
Nhưng nghĩ lại khoảnh khắc hôm nay anh tóm lấy tay cô, có vẻ lại không phải như vậy.
Úc Mạn Tầm cũng không gửi tin nhắn cho cô. Sau khi nói với Dị Đàn vài câu, Hoài Thu buông điện thoại xuống tiếp tục xem TV.
Hứa Gia Trì trở về phòng. Anh cởi áo khoác, đứng bên cửa sổ một lúc. Cửa sổ bằng kính thuỷ tinh phản chiếu lại hình bóng của người đàn ông. Khuôn mặt của anh một nửa hoà màn đêm ngoài cửa sổ, có vẻ suy tư.
Một lúc sau, anh đưa tay tháo cà vạt rồi gọi cho Lục Xuyên.
Cuộc gọi hỏi tội này của Hứa Gia Trì doạ Lục Xuyên đang lái xe sợ chết khiếp, cậu vội vàng giải thích: “Không phải đâu giám đốc Hứa. Lúc đó tôi thấy Đường Duyệt San đi cùng anh, tôi có hơi lo lắng cho nên mới…”
“Lo lắng cái gì?”
Lục Xuyên do dự. Không thể nói ra là cậu lo lắng giám đốc Hứa của cậu bị người phụ nữ khác giành mất, cô Hoài sẽ đau lòng. Ý đồ của Đường Duyệt San hiện rõ đến cậu cũng có thể nhìn ra được.
Từ tận đáy lòng, cậu vẫn mong rằng hai vợ chồng giám đốc có thể hoà hợp. Cũng giống như một người đu couple, nếu không có đường thì cậu đành phải vắt óc đi kiếm chút đường thả vào mối tình của bọn họ.
Hứa Gia Trì không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng.”
Lục Xuyên cầm điện thoại, lạnh sống lưng.
“Đừng làm những chuyện không cần thiết nữa.”
Giọng điệu của người đàn ông trong điện thoại rất bình tĩnh, Lục Xuyên làm thư ký của anh lâu như vậy sao có thể không tinh ý nhận ra chứ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Vâng, giám đốc.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Gia Trì nhíu mày, thấp giọng thở dài.
Đây không phải cuộc sống tôi mong muốn.
Lại nữa rồi.
Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ như tảng đá, đập mạnh vào màng nhĩ của anh, từng chữ, từng chữ.
Nó giống như một âm thanh ma quái đáng sợ lọt vào tai anh, khiến anh khó chịu không thôi.
Làm thế nào mà cô ấy có thể bình thản, dũng cảm nói ra điều này.
Hứa Gia Trì không hiểu.
Cũng như khi còn nhỏ, anh không hiểu tại sao xung quanh Hoài Thu luôn có nhiều người như vậy.
Anh và cô là cùng một loại người.
Nhưng lại hoàn toàn khác nhau.
Trước khi liên lạc với Thích Liên vào ngày hôm sau, lần đầu tiên cô nhận được “thư cảm ơn” từ Úc Mạn Tầm.
Úc Mạn Tầm: [Tiểu Hoài Thu, cảm ơn cô vì ngày hôm qua. Tôi đã có một đêm tuyệt vời. Bây giờ tôi chuẩn bị về công ty rồi. Có duyên gặp lại tôi sẽ mời cô ăn cơm.’
Kèm theo là một icon nụ hôn gió.
Ồ.
Có vẻ thật sự là một đêm tuyệt vời, xưng hô cũng trở thành “Tiểu Hoài Thu” luôn rồi.
Ngay khi Hoài Thu trả lời tin nhắn, nhân vật bị mất liên lạc cả đêm - Thích Liên cuối cùng cũng xuất hiện trong nhóm.
Anh vừa xuất hiện đã bị mấy người trong nhóm trêu chọc: [Mẹ kiếp, ai đây ai đây?]
[Này, cái cậu này, thiếu gia Thích lần đầu quay lại ăn cỏ mà cậu cũng không biết à! Xiên cậu bây giờ.]
Thích Liên lăng nhăng: [Không hiểu nổi kiểu quay đầu là bờ này rồi. Bổn thiếu gia nay không còn như trước. Cái này không phải là quay đầu mà là sửa chữa khuyết điểm lấp đầy chỗ trống.]
Hoài Thu nhắn tin riêng với Thích Liên.
Anh không trả lời.
Hai phút sau, anh trả lời nhưng không phải qua khung chat riêng mà là trả lời trong nhóm: [Hoài Thu cậu là bạn tồi. Hôm qua cậu bỏ tôi rồi chạy. Ai nhờ cậu làm bà mối hả?]
Như thường lệ.
Hoài Thu cười đến run rẩy: [Vừa rồi có người còn nói muốn gặm lại cỏ, vậy mà bây giờ lại trách mình bỏ chạy là sao đây. Cậu bị bệnh đa nhân cách à?]
Thích Liên: [Mình lười đấu khẩu với cậu.]
Náo nhiệt một hồi cuối cùng cũng kết thúc.
Úc Mạn Tầm quay lại công ty với hợp đồng đã được ký. Công ty Hoài Thu gia hạn hợp đồng thành công với Y-U. Đối phương ngay lập tức gửi một loạt sản phẩm mới.
Hoài Thu mang một vài sản phẩm mới về nhà dùng thử và giao phần còn lại cho thợ làm móng trong studio.
Hoài Thu không thích nghịch tóc của mình, nhưng lại hứng thú với móng tay.
Lớp móng tay trước vừa tróc ra, tình trạng móng đã được phục hồi.
Hoài Thu ngồi trên thảm trong phòng khách chậm rãi sơn móng tay.
Cửa mở ra, Hứa Gia Trì đã về.
Cô ngước mắt lên nhìn rồi lại làm việc của mình.
Từ khi Hứa Gia Trì nói mấy điều nhảm nhí vào đêm hôm đó, Hoài Thu mấy ngày nay không thèm để ý anh nữa. Về lại khoảng thời gian đầu lúc hai người vừa kết hôn.
Hoài Thu thậm chí còn không thèm châm chọc hay khiêu khích anh.
Hoài Thu không một chút phản ứng. Bên này truyền đến giọng nói của Hứa Gia Trì: “Mang đôi này đi.”
“Cảm ơn.”
Động tác của Hoài Thu ngưng lại, cô ngẩng đầu nhìn qua.
Hoài Kì đi theo Hứa Gia Trì vào nhà, đang thay dép lê. Hứa Gia Trì bên cạnh xách một túi đồ.
Mặt Hoài Thu lập tức hiện lên rõ sự vui mừng: “Chị.”
Hoài Kì bước vào: “Tiểu Thu? Em đang ở nhà à.” Cô nhìn thấy sơn móng tay trên bàn, cười nói: “Lại nghịch móng tay.”
“Đẹp mà chị.”
Hứa Gia Trì vào bếp cất đồ và rót một cốc nước, Hoài Kì xua tay: “Không cần đâu, chị đi ngay bây giờ.”
Hoài Thu hỏi: “Chị, hôm nay sao lại đến đây?”
“À, chị đến đưa chút đồ.” Hoài Kì nói: “Mẹ chị làm bánh kem, kiểu Trung kiểu Tây đều có, hôm nay chị có việc ra ngoài nên mẹ nhờ chị mang qua cho hai đứa.”
Hoài Kì sợ cô hiểu lầm: “Chị vừa đến cửa thì vừa đúng lúc Gia Trì về.”
Hoài Thu kì thực cũng chẳng để ý, vì thế cô ngượng ngùng: “Cảm ơn chị, gửi lời cảm ơn đến bác gái giúp em nhé.”
“Người một nhà khách khí cái gì chứ.”
Hứa Gia Trì một bên không ngắt lời, anh ngửi thấy mùi sơn móng tay thoang thoảng. Anh nhìn xuống bàn thấy lọ sơn móng còn chưa đậy nắp, bèn ngồi xuống đậy nắp rồi vặn kĩ.
“Đúng rồi, chị hay là chị ở lại ăn cơm đi.” Hoài Thu không để ý đến động tác của anh: “Đã lâu rồi chưa ăn đồ ăn em làm nhỉ?”
“Cũng đúng.” Hoài Kì hiếm khi có ngày rảnh: “Được rồi.”
Hoài Thu nói xong câu cũng không nghĩ xem trong tủ lạnh còn đủ nguyên liệu không.
Nhìn chiếc tủ lạnh trống trơn, Hoài Kì dở khóc dở cười nói: “Được rồi, tủ lạnh rỗng rồi, chị cũng không thể nhai tủ lạnh được. Để hôm khác nhé.”
“Không sao đâu chị. Gần đây có siêu thị, em đi mua chút đồ, sẽ nhanh thôi.”
Hoài Thu nói rồi cởi tạp dề ra.
Hoài Kì muốn đi cùng cô, nhưng người đến nhà là khách nên Hoài Thu yêu cầu cô ở nhà ngồi đợi.
Hoài Kì dường như sững người trong thời gian ngắn, không biết cô nghĩ gì, nói: “Vậy để Gia Trì đi cùng em đi, trời tối chị cũng không yên tâm để em đi một mình.”