Úc Mạn Tầm đã đặt chỗ nhà hàng trước, rõ ràng cô ta đã lên kế hoạch sẵn sàng rồi.
Thích Liên vẫn chưa trả lời tin nhắn. Hai người đi vào nhà hàng trước, gọi một bình trà rồi từ từ nói chuyện.
“Cô Hoài..à tôi có thể gọi cô là Hoài Thu được không?” Úc Mạn Tầm ngoài giờ làm việc không còn là người của công việc, lịch sự và khách khí nữa. “Cô có thể gọi tôi là Mạn Tầm. Tuy rằng tuổi tác có hơi chênh lệch, nhưng tôi cũng không thích bị người khác gọi là bà đâu.”
Hoài Thu cười và đồng ý.
Cô nhìn điện thoại, địa chỉ và số phòng đã gửi cho Thích Liên, chỉ đợi xem anh có đến không thôi.
Úc Mạn Tầm chú ý đến hành động nhỏ của cô, không hỏi thêm gì nữa, bắt chuyện: “Hoài Thu, em và Tiểu Thích quen nhau nhiều năm rồi phải không?”
Hoài Thu cười nói: “Đúng ạ, là mười năm trước.”
Úc Mạn Tầm thích thú hỏi: “Chúng em quen nhau thời trung học?”.
“Vâng.”
Úc Mạn Tầm lắc lắc chiếc cốc, khẽ nheo mắt lại, vẻ mặt có chút hoài niệm: “Thời trung học…luôn có những điều khó quên. Tiểu Thích lúc đó chắc không thiếu bạn gái nhỉ.”
“Cậu ấy nói với chị thế à?”
“Không phải..” Úc Mạn Tầm cười, nhìn ly trà trong suốt trong cốc, nụ cười có chút tuỳ ý: “Những loại công tử bột như cậu ấy, chị cũng từng chơi rồi. Chị biết rõ bọn họ như thế nào.”
Hoài Thu nhấp một ngụm trà: “Vậy đối với những người trước đó, chị cũng đều muốn quay lại như thế này sao?”
“Tất nhiên là không, Tiểu Thích là trường hợp đặc biệt.” Úc Mạn Tầm cười nhẹ.
“Ai bảo cậu ấy từ chối chị chứ, lại còn dùng cái lý do vừa đáng yêu vừa buồn cười khiến chị không vui, cũng có chút ghi thù.”
“...”
Hoài Thu cạn lời.
Chế độ “platonic” đột ngột của Thích Liên trong thời gian đó quả thực mang lại cho người ta cảm giác “ăn no rửng mỡ.”
Thích Liên là đứa bạn ham chơi nhất trong vòng bạn bè của Hoài Thu. Mọi người đều cho rằng anh chỉ là một tay chơi lang thang sau khi tốt nghiệp. Nhưng thật bất ngờ, anh vẫn cư xử đúng mực, đảm nhận việc kinh doanh của gia đình. Anh đã nhiều lần gào lên: “Mình chỉ là tiêu tốn chút thời gian trong chuyện tình cảm, sao các cậu là hoàn toàn phủ định mình như vậy chứ!”
Hoài Thu cứ tưởng Thích Liên sẽ không đến. Kết quả anh đến rồi, khoảnh khắc mở cửa và nhìn thấy Úc Mạn Tầm, mắt anh hiện lên vẻ kinh hãi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Úc Mạn Tầm thì ngược lại, phản ứng rất bình tĩnh không hề ngạc nhiên.
Cô ta còn mỉm cười gọi: “Tiểu Thích.”
Thích Liên nhếch môi, ngồi xuống bên cạnh Hoài Thu.
Úc Mạn Tầm để ý đến từng hành động tự nhiên của anh, cô ta hơi cau mày, nụ cười trên môi càng sâu.
Bữa tối này không khí có chút kì quái. Mọi người đều biết Úc Mãn Tầm muốn hẹn là ai. Hoài Thu cùng lắm chỉ là người bắc cầu mà thôi. Thích Liên từ trước đến giờ chưa bao giờ phải giải quyết chuyện liên quan đến người yêu cũ, nhưng bây giờ anh buộc phải tự mình lên kế hoạch.
Hoài Thu uống trà, chờ thời cơ thích hợp để rời đi.
“Cầm chén trà rỗng mà uống cái gì?” Hoài Thu đi suy nghĩ thì chiếc cốc trên tay bị lấy đi một cách thô bạo: “Không khí thơm lắm à?”
Thích Liên vừa nói vừa rót cho cô một tách trà.
Anh luôn hành động như vậy trước mặt các cô gái, như thể họ là những đứa trẻ mẫu giáo mà anh phải tỉ mỉ chăm sóc.
Úc Mạn Tầm hơi khựng lại, lặng lẽ nhìn hai người một cách đầy ẩn ý.
Trà nóng chuẩn bị đến miệng, điện thoại của Hoài Thu để trên bàn bỗng sáng lên.
Người gửi là Lục Xuyên: [Cô Hoài, bây giờ cô có bận không? Hôm nay anh Hứa uống hơi nhiều, nếu tiện…cô có thể đến đón anh ấy được không?]
Hoài Thu nhấc điện thoại lên, Thích Liên tiến đến gần cô, liếc nhìn dòng chữ trên màn hình, tuy nhìn không rõ nhưng vẫn thấy được hai chữ “anh Hứa”.
Tin nhắn của Lục Xuyên đến thật đúng lúc, Hoài Thu đứng dậy nói xin lỗi với Úc Mạn Tầm: “Chị Mạn Tầm, ngại quá em có việc cần xử lý…”
Úc Mạn Tầm ân cần nói: “Không sao đó, có việc gấp thì cứ đi trước. Chú ý an toàn.”
Hoài Thu cầm túi xách chuẩn bị rời đi. Cánh tay của cô đột nhiên bị Thích Liên giữ lại: “Cậu phải đi à?”
Cô chưa kịp nói gì, Thích Liên lại hỏi: “Đi tìm Hứa Gia Trì?”
Sắc mặt Thích Liên không được bình thường, Hoài Thu cảm thấy kì quái nhưng vẫn như cũ gật đầu cười nói: “Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi trước.”
Trong phòng không còn Hoài Thu nữa, bầu không khí trở nên kì lạ. Một lúc sau, đồ ăn được bê ra. Úc Mạn Huân chống cằm, lười biếng nhìn Thích Liên tò mò hỏi: “Hứa Gia Trì là gì của Hoài Thu?”
“Tại sao Hoài Thu đi tìm cậu ấy, mà trông cậu lại khó chịu vậy?”
Buổi chiều có một cuộc họp. Sau khi xử lí xong một số chuyện, Hứa Gia Trì ngồi nhéo nhéo sống mũi. Lục Xuyên tranh thủ nhắc nhở lịch trình: “Giám đốc Hứa, buổi tiệc do Thế Hành tổ chức 7 giờ bắt đầu, bây giờ xuất phát được rồi.”
Hứa Gia Trì “ừm” một tiếng, rồi nói với Lục Xuyên: “Cậu vất vả rồi.”
Thế Hành đang chuẩn bị một chương trình thực tế, muốn sử dụng hình mẫu thực tế từ các công ty với tư cách là khách mời, để thể hiện công việc của một người mẫu mà “mặt thật” chưa biết đến của họ. Hứa Gia Trì đã đầu tư một phần cho chương trình tạp kỹ này.
Ngoài các nhà tài trợ và tổ chương trình là khách mời, trong bữa tiệc còn có nhiều người mẫu đến từ Thế Hành, nam nữ đều có. Họ có ưu thế về ngoại hình hơn người bình thường, sau khi khoác lên trang phục liền trở nên toả sáng và hấp dẫn.
Có rất nhiều người đến chào hỏi Hứa Gia Trì. Anh mặc vest, dáng người cao lớn, khoé môi nở nụ cười tao nhã.
“Giám đốc Hứa.”
Giọng nói hơi quen thuộc, Hứa Gia Trì quay đầu. Đường Duyệt San mặc một bộ lễ phục, đứng đó cười với anh.
“Cô Đường.” Hứa Gia Trì gật đầu cười.
Đường Duyệt San bình tĩnh liếc nhìn bàn tay đang cầm ly của anh, lại không thấy gì giống như nhẫn kết hôn. Cô ta siết chặt cốc, nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta biết ngay là Hoài Thu nói dối!
Cái gì mà chồng, cái gì mà kết hôn, toàn là trò bịp bợm.
“Lâu rồi không gặp.” Cô ta nuốt sự oán giận xuống, mỉm cười, vừa nói vừa thu lại khoảng canh giữa hai người: “Cảm ơn anh vì lần trước đã giúp tôi. Muộn như vậy, nếu chỉ có một mình, tôi sẽ bị doạ chết mất.”
“Không sao, tiện tay thôi.” Hứa Gia Trì nói.
Đường Duyệt San chạm cốc với anh, nhấp một ngụm rượu, cố gắng nói bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Giám đốc Hứa, anh uống ít thôi, nếu không về nhà sẽ gây phiền phức cho cô Hoài đấy.”
Động tác của Hứa Gia Trì ngưng lại, chiếc ly hơi lắc lư, chậm rãi đáp lại: “Cô Hoài?”
“Đúng rồi.” Đường Duyệt San giả vờ hạ âm lượng xuống ra vẻ hiểu chuyện. Cô ta nói: “Lần trước cô Hoài đến trang điểm cho tôi, cô ấy lén nói với tôi rằng hai người đã kết hôn rồi, đúng chứ?”
Nói đến đây cô ta lại lúng túng: “Tất cả là do tôi, lần trước cậu tôi nhờ anh tiễn tôi lại bị cô Hoài bắt gặp. Cô ấy chắc chắn đã hiểu lầm rồi, nếu không hôm ấy cũng không đến….” Cô ta nói một nửa rồi che miệng, như đã phạm sai lầm.
Hứa Gia Trì kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy, cô Đường?”
Đường Duyệt San buông tay xuống, bất lực thở dài: “Không có chuyện gì, chỉ là cô ấy hỏi tôi, mối quan hệ giữa tôi và anh là gì, sau đó…cũng xem như là cảnh cáo tôi.”
Cô ta dừng lại, do dự hỏi: “Vậy nên…giám đốc Hứa và cô Hoài kết hôn bí mật, là thật ạ?”