Sau khi Hứa Như Thi đi, không lâu sau đó hai người cũng lái xe về nhà. 

Trong bữa ăn, Hứa Như Thi có đề cập đến chuyện hôn lễ. Mặc dù không để tâm lắm, nhưng chí ít cũng làm gì đó cho con trai, không giống như Ninh Thao. 

Hứa Như Thi nói, Hoài Nhạc Minh đã liên lạc với bà. Bọn họ đều muốn tổ chức hôn lễ vào cuối tháng này. 

“Tốt nhất là trước mùa hè, tháng tư là hợp lí nhất.” Hứa Như Thi nói: “Mấy tháng này nên chuẩn bị trước thiệp mời, ảnh cưới, và chọn váy cưới.” 

Nói là đưa ra ý kiến, nhưng đúng hơn là sắp đặt sẵn. 

Tháng tư năm sau, Hoài Thu đang nghĩ nếu cô muốn ly hôn thì trong vài tháng này cô phải tìm cách. 

Về đến nhà, Hoài Thu không nói lời nào đã đi về phòng. Trước khi vào phòng thì bị Hứa Gia Trì chặn lại. 

Người đàn ông mở miệng, nhưng âm thanh còn chưa kịp phát ra, Hoài Thu vốn nghĩ đến chuyện kết hôn và ly hôn. Cô tưởng rằng mình đoán đúng điều mà anh định nói, nên tỏ ra khó chịu: “Chuyện hôn lễ không cần bàn nữa, tuỳ ý sắp xếp đi.” 

Hứa Gia Trì nuốt lại những lời định nói, ánh mắt trở nên đầy ẩn ý nhìn cô: “Tôi không nói chuyện hôn lễ.”

“...”

“Cô vội thế à?”

“...”

“Thảo nào, thì ra lúc trên xe cô đang nghĩ về chuyện này?” 

Hoài Thu hít một hơi thật sâu, quay người nhếch mép cười: “Suy nghĩ của tôi như thế nào không quan trọng, giám đốc Hứa muốn nói gì đây?” 

Hứa Gia Trì trả lời cô: “Hoài Thu, cô rất muốn ly hôn?”

“...” Hoài Thu nở một nụ cười: “Lẽ nào anh không muốn?”.

Khuôn mặt như ngọc ngà của người đàn ông được ánh đèn rọi xuống một màu dịu dàng. 

“Cứ cho là chúng ta kết hôn rồi, nhưng không phải vẫn sống cuộc sống riêng của mỗi người sao? Chẳng có gì không tốt cả.” 

Hoài Thu nhìn chằm chằm vào anh. 

“Rất không tốt.” Cô gằn từng chữ: “Đây không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn.” 

Cánh cửa phòng bị đóng lại, lực đóng có vẻ lớn. 

Hứa Gia Trì đứng dưới ngọn đèn một hồi rồi đưa tay gõ cửa phòng cô. Tiếng bước chân thiếu kiên nhẫn càng ngày càng gần, Hoài Thu hung hăng mở cửa, mang theo một làn gió. Vẻ mặt cô lại rất bình tĩnh: “Anh Hứa, còn có chuyện gì nữa?”.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hứa Gia Trì nhìn biểu cảm trên mặt cô, đột nhiên muốn bật cười. 

Anh muốn nín cười, nhưng khoé miệng vẫn không nhịn được mà nhếch lên, anh lắc lắc hộp quà trong tay: “Không có gì, cảm ơn vì món quà.” 

Hoài Thu sửng sốt. 

“Lâu rồi không có ai tặng quà sinh nhật cho tôi.” Người đàn ông uể oải nói: “Mặc dù chiếc cà vạt này thật sự là chẳng ra sao, nhưng mà có lòng rồi, cảm ơn nhé.” 

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy câu cảm ơn từ miệng Hứa Gia Trì. 

Hoài Thu sững người trong giây lát, khi bắt gặp đôi mắt hơi nheo lại của anh cô lấy lại tỉnh táo. Cô mỉm cười đáp: “Không có gì, có thể vinh hạnh được làm đau mắt anh tôi rất vui.” 

Nói xong cô đóng sầm cửa lại. 

Hứa Gia Trì quăng hộp quà sang một bên rồi cười. 

Nụ cười thật dịu dàng. 

Hoài Thu không hiểu sao lại nghĩ đến Hứa Gia Trì thời trung học. 

Bên ngoài và bên trong của cô là hai bản chất hoàn toàn khác nhau. Bản chất thật của cô chỉ bộc lộ khi ở bên những người cô thật sự tin tưởng. Cả Dị Đàn và Thích Liên đều nói: “Nếu bọn mình không chơi thân với cậu thì với cái vẻ ngoài kì quái âm âm dương dương như này, bọn mình đã dập cậu tơi tả rồi.” 

Hứa Gia Trì cũng vậy, nhưng ở trong một số tình huống thì lại không phải vậy. 

Hoài Thu biết trên thực tế tính tình của anh chẳng ra làm sao. Nhưng chưa bao giờ thấy anh tỏ thái độ không tốt với người khác. Anh luôn hoàn hảo và có nhiều người vây quanh. Anh có mối quan hệ tốt với mọi người, anh có thể duy trì phong thái lịch lãm, duyên dáng dù đối mặt với bất kỳ ai. Đôi khi nhìn anh, Hoài Thu tự hỏi liệu anh có phải là người máy không - người máy được lập trình sẵn để khi mọi người nhìn thấy thì anh luôn hoạt động không biết mệt, một cách có khuôn khổ.

Nhưng anh có vẻ rất cô đơn. Những người xung quanh có vây lại thì cũng tản ra, họ vây quanh anh, đi tới đi lui nhưng không lúc nào tạo thành một “vòng tròn”. Mỗi người đều có vòng bạn bè của riêng mình, và mỗi vòng bạn bè đều có điểm giao nhau là Hứa Gia Trì. Mà đó chỉ là một điểm thuộc về anh, sau khi băng qua khỏi điểm đó, không có vòng tròn nào thực sự thuộc về anh. 

Hoài Thu thường hay cười đùa cùng bạn bè đi ngang qua lớp Hứa Gia Trì. Mỗi khi liếc nhìn vào lớp anh đều sẽ thấy anh đang ngồi một mình trên ghế đọc sách hoặc làm đề. 

Thân hình thiếu niên ngay thẳng, tao nhã, điềm tĩnh, cao quý như hoa trên núi cao.

Có lúc Hoài Thu cảm thấy anh thật đáng thương. 

Sáng hôm sau, lúc Hoài Thu thức dậy, hiếm khi gặp được anh chuẩn bị ra ngoài. 

Hoài Thu liếc nhìn cổ áo, anh không đeo cà vạt cô tặng. 

Cũng đúng, người ta có thích khẩu vị của cô đâu. Hoài Thu lơ đãng suy nghĩ. Cô duỗi người rồi xuống lầu làm bữa sáng, theo sau Hứa Gia Trì đi xuống lầu. 

Khi xuống nhà, cô thấy chị Chu đang đi tới. 

Hoài Thu dùng ngón tay tính toán, hôm nay đúng là ngày chị Chu đến dọn nhà.

Hoài Thu một giây sau liền bước vào trạng thái, bước chân đi xuống lầu trở nên gấp gáp, muốn đuổi theo Hứa Gia Trì. Lúc anh vừa đi ra khỏi cửa cô liền nói: “Gia Trì, bữa sáng….” 

Cửa đã đóng rồi. 

Ngoài cánh cửa, Hứa Gia Trì nghe thấy giọng cô cố ý gọi mình: “...”

Phía bên kia của cửa, Hoài Thu hơi đỏ mặt nhìn cánh cửa đóng kín, hốc mắt ửng hồng. Tận mắt chứng kiến “yêu mà không có được”, chị Chu đau khổ đến mức than thở trong lòng. Chị ngừng làm việc, đến an ủi cô: “Cô Hứa, cô muốn ăn gì? Để tôi làm cho cô.” 

Chị Chu cũng thổn thức trong lòng. Hồi nãy thấy hai người họ xuất hiện cùng lúc, chị tưởng rằng mối quan hệ của hai người đã tốt hơn, ai biết được giây tiếp theo lại như thế này. 

Cô chủ tội nghiệp của cô, lúc nào mới có thể hạnh phúc đây. 

Bữa sáng của cô được chị Chu nấu, vừa ăn vừa nghe chị Chu ngầm an ủi. Cô uyển chuyển phối hợp làm ra vẻ mặt u sầu, nói vài lời từ tế về Hứa Gia Trì. 

Hay cho một hình tượng người phụ nữ biết điều “Mặc dù anh không yêu em nhưng em can tâm tình nguyện vì anh mà trả giá.” 

Điều đó khiến chị Chu càng thở dài và thương xót cô hơn. 

Ăn sáng xong, Hoài Thu dọn đồ đạc và ra ngoài bàn việc hợp tác với Y-U.

Công ty Y-U không có trụ sở ở Cửu Tân, lần này họ cử người phụ trách đến phỏng vấn. Cuộc phỏng vấn diễn ra tại studio của Hoài Thu. 

Aimo đến rồi, Hoài Thu còn đến sớm hơn thời gian đã thoả thuận đề giải quyết trước chuyện ở studio. 

Hai mươi phút sau, người của Y-U đến. 

Phòng họp ở tầng hai, người được lễ tân đưa lên. Hoài Thu đang uống nước, nhìn thấy người được lễ tân đưa vào cô suýt nữa sặc nước. 

Cao ráo, duyên dáng. 

Rực rỡ như hoa mẫu đơn. 

Đây không phải! Đây không phải là chị gái đã từng sống chết đòi ngủ với Thích Liên sao!

Chị gái xinh đẹp mặc trang phục rất chuyên nghiệp. Váy ôm sát hông tôn lên vóc dáng thanh tú, mái tóc gợn sóng gợi cảm được buộc sau đầu.

Khí chất của người phụ nữ trưởng thành lạnh lùng và quyến rũ. 

Hoài Thu từng gặp cô ta, hiển nhiên cô ta vẫn còn nhớ cô. Cô ta vén lọn tóc rối quanh tay, đưa tay ra cười nói: “Lại gặp rồi, cô Hoài. Chính thức giới thiệu với cô, tôi là giám đốc sản phẩm của Y-U, Úc Mạn Tầm.” 

Hoài Thu giấu vẻ ngạc nhiên, mỉm cười bắt tay: “Xin chào, giám đốc Úc. Tôi chắc không cần giới thiệu nữa đâu nhỉ?”.

“Đương nhiên.”

Úc Mạn Tầm ngồi xuống và đi thẳng vào chủ đề: “Việc hợp tác giữa Y-U và quý studio trong năm nay đã đạt được kết quả tốt trong việc quảng bá sản phẩm. Để đáp lại phản hồi của khách hàng, chúng tôi đã thực hiện nhiều cải tiến và đổi mới. Y-U đã được hưởng nhiều lợi ích trong năm nay. Như chúng ta đã từng trao đổi, việc nâng cao danh tiếng của Y-U cũng mang lại lợi ích tương đương cho quý studio. Có thể nói hai bên hợp tác đôi bên cùng có lợi. Vì vậy, công ty chúng tôi chân thành hy vọng được tiếp tục hợp tác với quý studio.” Cô ta dừng lại rồi nói tiếp: “Về kế hoạch cụ thể và các vấn đề về lần hợp tác tiếp theo, trước đây chúng tôi đã gửi ý định gia hạn hợp đồng vào email của studio, nếu phía studio có gì không hài lòng, hãy nêu ra và chúng ta có thể bàn bạc thêm.” 

“Tôi đã đọc bản kế hoạch, nói chung không có gì phản đối.” Hoài Thu nói tiếp: “Nhưng tôi yêu cầu bổ sung thêm hai điểm nữa. Đầu tiên, khi Y-U nghiên cứu sản phẩm và thông qua kiểm định an toàn, chúng tôi muốn đảm nhận việc quảng bá và khâu đưa vào sử dụng thử. Thứ hai, tôi yêu cầu tăng số tiền mà công ty trả cho studio chúng tôi, tăng 5%.” Cô mỉm cười: “Dù sao chúng ta cũng đã thấy được sự phát triển của Y-U khi hợp tác với nhau. Tôi nghĩ giá cả cũng là một phần của sự chân thành. Cô nghĩ sao, giám đốc Úc?”.

Úc Mạn Tầm liếc nhìn trợ lý bên cạnh, người trợ lý hiểu và ghi lại nội dung cuộc họp. 

Úc Mạn Tầm gật đầu nói: “Đây là sự thiếu sót của công ty tôi. Chúng tôi sẽ bổ sung hai yêu cầu mà cô đã đề cập. Chiều nay nếu cô có thời gian, chúng tôi sẽ quay lại bàn bạc hợp đồng chính thức.”

“Có thể đến bất cứ lúc nào.” 

Sau cuộc họp, Hoài Thu đích thân tiễn Úc Mạn Tầm. 

Mối quan hệ giữa hai người được kết nối qua Thích Liên. Trên thực tế, Hoài Thu chỉ mới gặp Úc Mạn Tầm một lần, đó là khi Thích Liên nói chuyện với cô. 

Mọi chuyện về Úc Mạn Tầm sau này đều do Thích Liên kể cô nghe. 

Đi tới cửa, Úc Mạn Tầm quay người lại bắt tay Hoài Thu: “Cô Hoài, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.” 

Lúc buông tay ra, Hoài Thu nghe thấy Úc Mạn Tầm nhẹ nhàng trêu: “Phiền cô gửi lời hỏi thăm đến Tiểu Thích.” 

Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng nói ra chữ “Tiểu Thích”, quyến rũ lạ thường.

Hoải Thu suýt chút nữa không kiềm chế được. 

Lúc này, Thích Liên trong tâm trí cô là một người chết - chết vì bị yêu tinh cái hút khô máu. 

Thích Liên ơi là Thích Liên. 

Cậu đã phạm phải tội tày trời gì rồi. 

Hoài Thu cười đáp: “Ok.” 

Hợp đồng của Y-U phải đợi đến chiều mới có, cô tạm thời rảnh rỗi. Hoài Thu lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho bạn bè đặc biệt là Thích Liên, báo cho họ tin tức nóng hổi ngày hôm nay, luôn tiện xem náo nhiệt. 

Lúc này, mọi người đều đang làm việc chăm chỉ, chỉ có những người rảnh rỗi không có việc gì mới bày tỏ sự hả hê vui sướng. 

Đợi đến khi Thích Liên rảnh rỗi, anh mở tin nhắn đọc lại cuộc trò chuyện, anh lập tức biểu diễn một màn hoảng sợ trước mặt thư ký. 

Thiếu gia Thích đang gầm lên trong nhóm:[Hoài Thu, mẹ nó cậu hại mình! Cậu không thể coi như mình chết rồi à!]

Dị Đàn: [Huynh đệ à, cái này có hơi quá rồi, không cần phải như vậy đâu.]

Thích Liên là người một khi chia tay là triệt để chấm dứt, không bao giờ đối phương tia hy vọng nào chứ đừng nói đến việc quay lại. 

Bởi vì điều anh sợ nhất là vướng vào người yêu cũ. 

Hoài Thu ở bên kia nhìn ngọn lửa Thích Liên đang bùng cháy, không quan tâm nói:[Liên Liên, nếu ngay từ đầu ít làm việc ác, thì đã không có chuyện ngày hôm nay.]

Buổi chiều, Úc Mạn Tầm mang theo bản hợp đồng chính thức tới công ty. Sau khi ký hợp đồng, Úc Mạn Tầm nhìn Hoài Thu hỏi: “Cô Hoài, chúng ta cùng nhau ăn tối nhé?”.

Hai người đều là người thông minh, Hoài Thu sao có thể không nghe được ẩn ý trong đó: “Tất nhiên rồi. Nếu giám đốc Úc không phiền, tôi có thể mang theo một người đi cùng không? Nhưng tôi không chắc hôm nay anh ấy có rảnh không.”

“Có thể chứ.” Úc Mạn Tầm mặt đầy mãn nguyện nói. 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play