Thường Nhật đã chú ý quan sát Đông Phong một thời gian, phát hiện có một số đặc điểm khác lạ. Diệp Đông Phong bị mắc chứng ghét tiếp xúc, bình thường ra ngoài đều đúng cách người khác một đoạn, mặc quần áo nhiều lớp, vẻ mặt lạnh lùng không muốn ai lại gần. Nhưng anh ta vẫn thường xuyên đi dự các buổi tiệc xã giao. Trong buổi tiệc thì cư xử rất bình thường. Chứng tỏ vì điều kiện công việc anh ta vẫn có thể chịu được việc tiếp xúc trong một khoảng thời gian có hạn.
Nhưng lần bắt gặp vào buổi tối hôm đó anh ta vừa chạm vào cậu chưa bao lâu đã thấy buồn nôn. Có thể vì người này cho rằng cậu là biến thái nên bệnh tâm lý lại trở nên nặng hơn. Điều đó chứng tỏ Đông Phong cực kỳ bài xích đồng tính. Anh ta chịu để cậu đi cùng xe, rồi đưa con đi. chơi cùng cậu thế này có thể nói đã là một sự ưu ái hiếm Có rồi.
Trong trung tâm thương mại có một khu vui chơi dành cho trẻ em. Mỗi trẻ em được phép đi kèm với một người lớn. Chỗ này rất đông người qua lại nên Đông Phong hơi ngần ngại, có vẻ không muốn vào trong.
"Chỗ này rất đông người, có lẽ sẽ khiến anh khó chịu đấy. Hay là... anh ra ngoài đi đâu đó..."
Đông Phong lập tức quay qua lườm Thường Nhật bằng ánh mắt sắc như dao khiến cậu bực mình:
"Anh nhìn tôi để làm cái gì. Con anh  đang chờ chúng ta vào chơi chung kia."
Đông Phong giật mình nhìn sang thì thấy con trai mình và bé Yến đang đứng bên trong khu vui chơi giơ tay vẫy vẫy.
Đông Phong ôm trán, cảm thấy mình đúng là ấu trĩ khi cứ đứng ở đây mà do dự về chuyện này. Niềm vui của con trai là quan trọng nhất. Không phải đó là lý do mà anh đã gạt tất cả công việc sang một bên để đến đây sao. Sau khi đã suy nghĩ rõ ràng rồi Đông Phong dứt khoát mua vé bước vào trong.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play