“Chủ nhân, còn mấy phút nữa sẽ hoàn toàn tiến nhập vào thế giới, xin chủ nhân kiểm tra lại thông tin của thế giới mới."
Tiếng hệ thống vang lên trong khoảng không. Thường Nhật thư thả mở bảng thông tin yêu cầu.
Nhiệm vụ lần này là từ một lời cầu nguyện tha thiết của một cậu bé năm tuổi. Trong thế giới tiểu thuyết lãng mạn, nam chính Diệp Đông Phong vốn theo thiết lập sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, gia sản giàu có, phong quang vô hạn. Nhưng một người ở thế giới khác xuyên không vào nhân vật nam phụ và làm thay đổi tất cả.
Hắn ta một mặt giả làm một người bạn thân thiết, trung thành của nam chính; một mặt luôn nói xấu anh với những người xung quanh, dụ dỗ nữ chính cũng là vợ của Đông Phong khiến cô ta say hẳn mê mệt. Sau khi bị nam chính phát hiện hai người ngoại tình thì chúng cùng nhau bỏ trốn ra nước ngoài, để lại một đứa con trai chưa đầy hai tuổi.
Đông Phong dồn tất cả tình yêu thương cho đứa con này. Anh lao đầu vào làm việc với mong muốn làm ra thật nhiều tiền để con được hạnh phúc. Rồi bất ngờ cậu bé bị bắt cóc. Trong lúc giam giữ bọn bắt cóc bất cẩn đánh chết cậu bé. Sợ tội bọn chúng vội vàng đem chôn cậu bé ấy vào trong khu vườn của một công xưởng bỏ hoang. Đông Phong chuẩn bị tiền đến cứu người, khi phát hiện sự việc đã gần như phát điên. Anh giết toàn bộ kẻ bắt cóc và người nhà của chúng. Kết quả là chịu án chung thân không bao giờ được ân xá.
Nhiệm vụ này chính là xuất phát từ nguyện vọng của Gia Bảo, con trai
năm tuổi của Đông Phong. Cậu bé muốn trở về bên cạnh bố mình, muốn bố mình có được một cuộc sống hạnh phúc mà mình nên có.
Một người xuyên không khác xuất hiện và làm đảo ngược trật tự của thế giới đã được thiết lập có thể xem là lỗi BUG, có thể dẫn đến làm sụp đổ tiểu thế giới đó. Nếu nói rằng nhiệm vụ này là giúp thực hiện nguyện vọng của một cậu bé thì chi bằng nói là sửa lỗi BUG của thế giới thì hợp lý hơn.
Hệ thống đưa Thường Nhật trở lại quá khứ, nhưng trở lại thời điểm nào thì chính bản thân cậu cũng không biết. Lúc Thường Nhật mở mắt ra đã thấy mình xuất hiện trong một căn phòng tối om. Nhìn ánh sáng mờ hắt vào từ chiếc máy tính trước mặt có thể nhận ra đây là phòng làm việc của một vị sếp lớn nào đó.
“Tình huống gì đây?" Anh hỏi hệ thống trong đầu mình.
Một người máy nhỏ xuất hiện từ không trung, bay lại gần đáp: “Chủ nhân của thân thể này tên Văn Thường Nhật, là cấp dưới của Diệp Đông Phong. Hắn đang nợ một đống tiền, bị chủ nợ cũng là kẻ thù của Đông Phong ép hắn ăn cắp tài liệu mật của công ty. Hiện tại hắn đang mở máy tính của Đông Phong để ăn cắp dữ liệu.
Cùng lúc Thường Nhật thò tay vào trong túi thấy có một cái USB nhỏ.
Đột nhiên có tiếng chân người bên ngoài phòng bước tới ngày một gân.
"Chủ nhân, nam chính sắp đến rồi. Thời điểm hiện tại là sau khi vợ Diệp Đông Phong bỏ nhà theo trai trốn ra nước ngoài. Tâm trạng của hắn ta đang rất tồi tệ, trở nên đa nghi và không tin tưởng bất kì một ai. Nếu để bị hắn bắt tại trận cậu đang ăn cắp tài liệu trên máy tính của mình thì kết cục thảm lắm. Trốn mau!”
“Mẹ nó. Bước gần đến nơi rồi còn trốn kiểu gì”
Thường Nhật chửi thề rồi vội vàng lấy một cái khăn trải che tạm màn hình máy tính. Vừa lúc Diệp Đông Phong mở cửa bước vào.
Căn phòng khá tối, chỉ có ánh sáng mờ từ cửa sổ hắt vào. Đông Phong chú ý thấy bên phía bàn làm việc của mình có chút ánh sáng le lói. Anh định bật đèn lên xem đó là gì thì đột ngột một bóng đen lao đến ôm chầm lấy anh. Đông Phong vốn bị bệnh tâm lý ghét tiếp xúc. Hành động này khiến cả người anh khó chịu đến cực điểm.
“Anh Phong, tôi thích anh. Tôi yêu anh"
Đông Phong cảm thấy ghê tởm, khó chịu đến buồn nôn. Anh lập tức vung tay đẩy bóng đen kia ra rồi quay đầu lao ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Đông Phong bịt miệng, chống tay trên tường nôn khan.
Ghê tởm. Anh cảm thấy thật ghê tởm, biến thái.
Đông Phong cầm lấy một cái ghế ở gần đấy rồi quay lại mở cửa căn phòng. Nhưng không thấy một ai cả. Mọi thứ trong phòng gọn gàng, sạch sẽ như chưa hề có người xuất hiện trong phòng trước đó.
***
Thường Nhật sớm đã chuồn ra ngoài bằng đường cửa sổ. Căn phòng làm việc của Đông Phong ở tầng ba, nên khi nhảy khỏi cửa sổ cậu phải mua đạo cụ hỗ trợ nhảy dù trong khi cửa hàng hệ thống mới có thể tiếp đất an toàn. Trước đó, lúc bị Đông Phong đẩy ra ngoài, cậu thuận tiện lăn vài vòng đến bàn máy tính và đã kịp thời tắt máy, xoá dấu vết hành động. Cứ vậy thoát chết trong gang tấc.
“Tiểu Điềm, Đây đã là lần thứ mấy rồi? Tại sao lần nào tôi xuất hiện cũng rơi vào tình huống xém chết vậy?" Thường Nhật rất bất mãn Vật nhỏ được gọi là Tiểu Điềm tỏ vẻ vô tội:
“Cái này chủ nhân không thể trách tôi. Địa điểm và tình huống đăng nhập thế giới được chọn ngẫu nhiên mà. Hơn nữa, năng lực ứng biến của chủ nhân rất cao. Chẳng phải đã thoát chết được rồi à.
“Cái này là ăn may thôi.
Từ sau khi bị bạn thân và vợ phản bội và ngoại tình với nhau sau lưng mình, Diệp Đông Phong bị mắc chứng ghét tiếp xúc thân thể với người khác. Thường Nhật lợi dụng điểm này của hắn ta để trốn thoát nhưng cậu không ngờ chứng bệnh tâm lý này của anh ta lại nghiêm trọng đến vậy. Trực tiếp đẩy mạnh cậu ra rồi lao nhanh ra ngoài như muốn chạy trốn vậy. Cậu có nghe rõ tiếng anh ta đang nôn khan
ngoài cửa. Xem ra người này không chỉ ghét động chạm còn bài xích cả đồng tính.