Hai đứa trẻ chơi say sưa hơn một tiếng đồng hồ mới chịu luyến tiếc quay về. Vừa ra đến nơi hệ thống liền thông báo cho Thường Nhật nợ của cậu đã được Đông Phong trả hết toàn bộ. Không chỉ vậy anh ta còn giấu tên, không muốn để cậu biết là anh ta trả. Thường Nhật không khỏi ngạc nhiên. Nam chính đột nhiên lại trả tiền nợ thay cho cậu là ý gì? Tuy rằng những việc cậu làm hiện giờ mục đích chính là muốn kéo gần khoảng cách với nam chính. Dĩ nhiên cũng bao gồm cả việc khiến nam chính từ đó nảy sinh cảm giác áy náy mà tự nguyện trả nợ cho mình thì càng tốt. Nhưng việc xảy ra thuận lợi quá thế này vẫn khiến cậu cảm thấy khó tin. Là anh ta áy náy trả nợ giùm hay là muốn cắt đứt toàn bộ mối liên hệ liên quan đến cậu?
"Giám đốc, cảm ơn anh đã chở hai bố con tôi về tận nhà. Anh chu đáo quá!"
“Không cần khách sáo. Tôi cũng chỉ là tiện đường thôi. Còn nữa, cậu đã không còn là nhân viên của tôi cho nên đừng gọi tôi là giám đốc nữa."
"Vậy... tôi có thể gọi anh là anh Phong chứ?"
"Tuỳ cậu."
Người này từ đầu đến cuối đều duy trì biểu cảm lạnh lùng, chỉ dịu dàng với duy nhất con trai mình mà thôi. Thường Nhật có muốn đoán suy nghĩ của anh ta cũng chịu. Thường Nhật nghĩ cậu chỉ có thể tỉnh từng bước.
Hai đứa trẻ đang hứa hẹn ngày hôm khác sẽ lại đi chơi tiếp với nhau. Chúng nói chuyện rất vui vẻ và hăng say. Đột nhiên Gia Bảo nói:
"Không được rồi. Bố anh bận lắm. Có thể đi chơi được như hôm nay bố anh cũng đã phải cố gắng lắm. Sợ là rất lâu nữa anh mới lại có thể đi chơi như vậy."
“Thế thì buồn quá."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play