“Chủ nhân diễn kịch giỏi thật đấy. Rõ ràng tất cả mọi việc đều đi theo kế hoạch của vậy mà cậu nói cứ như thể mình chẳng hề hay biết gì vậy. Tôi có thể tưởng tượng được gương mặt áy náy của nam chính sau khi cho người điều tra mọi chuyện.”
Thấy chủ nhân không nói gì Tiểu Điềm ngạc nhiên nhìn qua. Nó bay lại gần, hỏi:
“Chủ nhân đang nghĩ gì mà thần người ra vậy?”
Thường Nhật thở nhẹ một hơi rồi đáp:
“Thời gian đầu lúc đến đây tôi luôn tự hỏi nếu nguyện vọng của Gia Bảo là mong bố mình được hạnh phúc, tại sao không đưa tôi trở lại thời điểm trước khi Thẩm Niệm và Minh Ngọc phát sinh mối quan hệ sai trái. Như vậy thì tôi còn có thể giữ lại cho thằng bé mẹ của nó, giữ cho gia
đình của nó được trọn vẹn.”
“Tại sao lại đến đây vào thời điểm sau khi bố mẹ nó đã bỏ nhau rồi? Đây là sai lầm của hệ thống hay là ý gì?"
“Tôi vẫn chưa nói với chủ nhân à? Đây là ý nguyện của chính bé Gia Bảo. Bé không chấp nhận người mẹ sẵn sàng
bỏ lại đứa con nhỏ của mình để chạy theo tình nhân."
“Vậy sao?”
Thường Nhật không khỏi cảm thấy chạnh lòng. Cậu nhóc đó còn quá nhỏ mà đã phải trải qua những chuyện như vậy. Cậu nhất định không chỉ giúp nhóc ấy hoàn thành nguyện vọng, còn phải làm cho nhóc thật hạnh phúc nữa.
Và sau ngày hôm đó Thường Nhật nghỉ việc ở siêu thị và nộp đơn thử việc tại trung tâm dạy vẽ đó. Bản thân là một người làm nhiệm vụ xuyên không qua nhiều thế giới, kỹ năng nào Thường Nhật cũng đều biết cả. Dạy vẽ cho những đứa trẻ không phải là vấn đề. Đúng lúc một giáo viên dạy vẽ của trung tâm đang chuẩn bị nghỉ sinh.
****
Đông Phong nhíu mày đọc bản kết quả điều tra về Văn Thường Nhật. Trong lòng có chút áy náy. Ban đầu anh không biết là cậu ta nợ tiền nhiều chỗ như thế. Anh cứ nghĩ xử xong công ty đối thủ kia thì cậu ta cũng đã hết nợ rồi. Bị buộc thôi việc trong khi còn đang nuôi con nhỏ cộng thêm khoản nợ gần hai trăm triệu quả thực là làm khó cậu ta. Ban ngày làm việc bán thời gian tại siêu thị, tối đến làm chương trình PW thuê, rảnh đi bán bóng bay. Cậu
ta quả thật đã làm đủ nghề. Đưa cô bé đi cùng cũng vì bất
đắc dĩ.
Huống chi Thường Nhật nợ nhiều tiền như thế không phải do cậu ta nghiện ngập hay cờ bạc mà là bị bạn thân lừa tiền. Về điểm này cũng có phần giống anh. Anh đã trách lầm cậu ta rồi.
Đông Phong cảm thấy áy náy nhưng lại không muốn xuống nước xin lỗi. Cứ nhớ đến đêm hôm đó cậu ta ôm chằm lấy anh mà nói “yêu” là đã khiến cả người anh nổi hết da gà. Giờ gặp mặt cậu ta anh cũng không muốn.
Rốt cuộc Đông Phong cũng không thể thuyết phục được bản thân đến gặp Thường Nhật. Nhưng nếu là đến đón con về nhà thì anh có thể xem như là vô tình gặp cậu ấy, không phải là cố ý.
Ngày hôm đó, Đông Phong nỗ lực sắp xếp công việc để tranh thủ được thời gian đến trung tâm học vẽ đón con trai về. Anh đã nghĩ có thể nhìn thấy Thường Nhật cùng con gái bán hàng trước cổng. Nhưng không. Tên “biến thái” đó nghiễm nhiên đang ở trong lớp dạy vẽ cho con
trai anh.
“Làm sao mà cô có thể để một tên bán hàng trở thành thầy dạy vẽ cho con trai tôi?” Đông Phong bức xúc hỏi giám đốc trung tâm.
“Tôi đã kiểm tra năng lực của cậu ta. Cậu ta vẽ rất giỏi, cũng có năng lực giảng dạy, hơn nửa còn có chứng chỉ sư phạm. Nhận vào làm là chuyện đương nhiên.
“Cái gì? Có chứng chỉ sư phạm luôn rồi?” Đông Phong há hốc không tin nổi.
“Có phải anh có hiểu lầm gì hay có khúc mắc gì với cậu ấy
không? Trung tâm chúng tôi trước giờ làm việc rất có uy tín. Không nhận bừa người vào làm đâu.”
Đúng là anh có khúc mắc với cậu ta. Nhưng anh không thể lấy lí do vì cậu ta là người đồng tính nên phải đuổi cậu ta đi được. Đông Phong mím môi, siết chặt tay. Vẻ mặt muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
Bà giám đốc nhìn vẻ mặt Đông Phong thì cho rằng anh không muốn chấp nhận một người bán rong lại trở thành thầy dạy của con mình thì tỏ vẻ không hài lòng. Bà nghiêm mặt nói:
“Tôi khuyên anh không nên có thái độ xem thường những người bán hàng ngoài kia. Bọn họ là vì hoàn cảnh nên mới phải đi bán chứ không phải họ ngu dốt, không được học
hành đàng hoàng.”
Đông Phong hốt hoảng vội lắc đầu: “À không. Cô hiểu nhầm rồi. Ý tôi không phải thế.”
Bà giám đốc lập tức thay đổi thái độ, nở nụ cười thân thiện nói:
“Tôi biết anh không có suy nghĩ như thế mà. Là tôi nói nếu anh có suy nghĩ đó thôi."
Đông Phong mỉm cười xã giao đáp lại. Rõ ràng khi nãy thái độ bà ta nói như đang dọa nạt anh. Khí thế mạnh mẽ bức người khiến người khác dè chừng.
“Vậy anh đón bé đi nhé. Tôi tiếp tục làm việc đây.”
Đông Phong cúi đầu chào. Anh quay lại nhìn vào lớp học. Giờ anh mới để ý ngồi bên cạnh con trai mình có một cô bé tầm bốn tuổi. Cô bé không vẽ, chỉ ngồi nhìn thẳng bé vẽ tranh.
Đây không lẽ chính là bé gái đó?