Thường Nhật nhìn bóng đen rời đi, môi nhếch lên một nụ cười hài lòng. Toàn bộ cuộc nói chuyện ban nãy đều do anh tự biên tự diễn. Không có cuộc điện thoại nào gọi đến, cũng không có ai ở đầu dây bên kia. Mục đích của anh chỉ là để người kia nghe được những lời anh nói.
“Chủ nhân, cậu chắc chắn hắn ta nghe xong cuộc nói chuyện khi nãy sẽ tha cho cậu thật sao?" Tiểu Điềm lo lắng hỏi.
“Hắn ta cũng có một đứa con trai trạc tầm tuổi con gái tôi nên sẽ mềm lòng thôi. Hắn không hẳn hoàn toàn tha thứ cho tôi nhưng chắc chắn sẽ không có ý muốn giết tôi nữa.”
“Có thể hắn tha cho chủ nhân việc đánh cắp tài liệu nhưng còn vụ biến thái thì sao?”
Thường Nhật nghe mà giật mình. Cậu quên mất chuyện đó.
***
Sau khi nghe cuộc điện thoại đó Đông Phong đã cho người đi điều tra hoàn cảnh gia đình của Thường Nhật xem cậu ta nói có đúng không. Đồng thời, qua lời nói của Thường Nhật, anh có thể đoán được kẻ đứng sau sai khiến cậu ta ăn cắp tài liệu là ai. Đông Phong không do dự đánh cho công ty ấy phá sản. Còn Thường Nhật, sau khi điều tra thấy được những gì cậu ta nói là đúng, cũng biết cậu ta đang nợ một khoản tiền lớn, anh vẫn quyết định đuổi việc.
Tiểu Điềm cảm thấy rất bức xúc: “Rõ ràng hắn biết chủ nhân đang nợ một đống tiền còn đuổi việc cậu. Không phải hắn rất cảm thông khi cậu có một đứa con trạc tuổi con của hắn à?"
“Hắn ta là kẻ đa nghi, sẽ không dễ dàng nhân nhượng hay
tin tưởng bất kì điều gì. Hơn nữa hắn còn cho rằng tôi là
“kẻ biến thái”. Chỉ bị ép thôi việc thôi, không phải đuổi việc đã là nhân từ rồi.”
Đã hai ngày trôi qua kể từ lúc đặt chân tới thế giới này, do quá cập rập, đến bây giờ Thường Nhật mới có thời gian để tìm hiểu cặn kẽ nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi trong tính cách của nam chính. Tìm hiểu được nguyên nhân sẽ có thể tìm ra cách thay đổi được anh ta.
Nam phụ của thế giới này, Thẩm Niệm, cũng là người bạn thân thiết nhất của nam chính. Theo thiết lập của tiểu thuyết, nam chính Diệp Đông Phong quen biết với Thẩm Niệm và nữ chính Minh Ngọc từ khi còn học cấp ba. Ba người họ là một nhóm bạn rất thân với nhau. Thẩm Niệm và Đông Phong cùng thích Minh Ngọc, nhưng nàng ta chỉ thích Đông Phong. Thẩm Niệm lặng thầm chôn giấu tình cảm và tích cực vun vén cho hai người bạn. Sau này cuộc sống của Đông Phong vẫn luôn có người bạn thân thiết này ở bên cạnh giúp đỡ không chút nề hà. Sau này còn vì cứu con trai của Đông Phong mà hi sinh.
Nhưng từ khi một người khác xuyên vào nhân vật Thẩm Niệm thì kịch bản tiểu thuyết thay đổi hẳn. Thẩm Niệm kia ngoài mặt thì tỏ vẻ thân thiết, luôn nhiệt tình giúp đỡ Đông Phong, nhưng bên trong lại không ngừng quay sang nói xấu bạn mình với những người xung quanh.
Đông Phong không hề biết rằng mọi cơ hội mà anh nên có
đều bị bạn thân lợi dụng việc biết trước tình tiết cướp trắng hết cả. Bản thân anh còn cho rằng mình thiếu may mắn. Thẩm Niệm rất tốt nên cậu ấy xứng đáng. Cứ vậy trong khi Đông Phong đang phải chật vật đi kiếm việc làm sau khi tốt nghiệp thì Thẩm Niệm lại nghiễm nhiên được công ty có tiếng mời về thực tập.
Ngay cả Minh Ngọc cũng bị Thẩm Niệm dần dần chiếm lấy tình cảm và cướp cô từ tay của Đông Phong. Đỉnh điểm là vào ngày sinh nhật lần thứ ba của con trai, Đông Phong tận mắt nhìn thấy vợ mình và người bạn thân nhất của mình đang ôm hôn nhau. Chính điều đó đã khiến chỉ số hắc hoá của nam chính tăng đến mức chóng mặt. Chứng ghét tiếp xúc của nam chính cũng là sinh ra bởi sự kiện đó.
Sau khi bị phát hiện, hai kẻ này cùng nhau trốn ra nước ngoài. Cô ta còn không chút do dự bỏ lại đứa con trai khi đó chưa đầy ba tuổi. Lúc này kinh tế của Đông Phong không quá tốt nên anh ta thường xuyên tăng ca làm việc đến khuya. Việc chăm sóc cho con trai không được tốt lắm. Đây chính là điểm quan trọng để Thường Nhật sử dụng.
***
Thường Nhật đã về quê đón cô con gái bốn tuổi của nguyên chủ. Cô bé sống cùng ông bà nội trong một ngôi nhà nhỏ. Hàng tháng nguyên chủ đều gửi tiền về cho ông bà và cũng cố gắng một tuần trở về thăm con mình một lần. Cô bé tên Yến, ở nhà thường gọi là Dâu Tây, một cô bé rất thông minh và hiểu chuyện.
Thường Nhật dùng tiền trợ cấp thất nghiệp để thuê một
căn hộ nhỏ nằm trong khu dân cư bình dân dành cho người thu nhập thấp và đón con gái về ở chung. Cậu xin được làm nhân viên bán hàng trong một siêu thị lớn và còn nhận làm powerpoint thuê cho những người có nhu cầu, tiện thể dùng ít tiền còn lại chơi chứng khoán.
Thường Nhật cực giỏi trong lĩnh vực này. Chỉ mới qua một tuần đã kiếm về mấy chục triệu.
“Tôi thật sự hận. Tại sao chúng ta không có công cụ hỗ trợ có thể in ra tiền nhỉ?"
Thường Nhật tính toán một hồi vẫn thấy mình còn nợ đến hơn hai trăm triệu chưa kể tiền lãi. Nếu cứ làm mấy công việc nhỏ này không biết đến bao giờ mới trả hết nợ.
Tiểu Điềm bất đắc dĩ đáp: “Công cụ in tiền là một thứ cực kỳ nhạy cảm. Nếu nó thực sự tồn tại sẽ gây ra lỗi bug rất lớn trong các tiểu thế giới. Chủ nhân vẫn là đừng nên nghĩ đến nó thì hơn."