Nguyên chủ Thường Nhật đang thuê tạm một căn phòng nhỏ trong
khu trọ công nhân. Giá rẻ như bèo mà thiếu thốn đủ thứ. Cậu ta dễ tin người, bị bạn thân lừa tiền, mất nhà, nợ nần chồng chất. Trong điện thoại của cậu ta đầy những lời đe dọa đòi nợ. Làm tốt thì có thể trả hết nợ, không tốt thì người thân sẽ gặp nguy hiểm nên cậu ta mới liều lĩnh đi ăn cắp tài liệu. Thẻ ngân hàng thì không còn tiền, thẻ tín dụng cũng sắp đến hạn trả. Đồ đạc bị đem bán gần hết, trong nhà không còn bất cứ thứ gì có giá trị.
Thường Nhật nhìn hoàn cảnh của nguyên chủ mà thở dài. Muốn làm nhiệm vụ thì việc đầu tiên là phải trả hết nợ. Hết nợ mới sống tiếp được. Số tiền mà nguyên chủ nợ đã lên đến năm trăm triệu. Có bán thân cũng chẳng được cái giá đó.
Trong lúc đang nghiên cứu xem nên làm gì để kiếm được tiền, Thường Nhật nhận được cuộc gọi của một số điện thoại lạ. Cậu có thể đoán được đó là của ai. Thường Nhật giả vờ sợ hãi, ra vẻ nhút nhất trả lời:
“Alo? Ai đấy?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm khàn, lạnh băng:
“Đã lấy được tài liệu chưa?"
“Tôi... Xin lỗi! Tôi sợ quá! Tôi... tôi chưa làm được. Anh cho tôi thời gian... Tôi nhất định sẽ..”
Đầu dây bên kia vô cùng tức giận, quát lớn:
“Mày không còn cơ hội nữa. Mày không làm được thì ngày mai chồng tiền trả hết cho tao. Mày trả thiếu một đồng thì tao sẽ bắt con gái
mày.


“Đừng anh ơi! Tôi sẽ trả. Đừng đụng đến con gái tôi!”
Đầu dây bên kia đã cúp máy. Nguyên chủ Thường Nhật bị vợ bỏ cách đây một năm, để lại đứa con gái khi đó mới ba tuổi sống cùng bà nội. Vì bọn chúng mang con gái ra dọa nên cậu ta mới sợ hãi làm theo lời bọn chúng. Ngày mai nếu cậu không trả đủ tiền bọn chúng có thể sẽ chạy thẳng về quê để bắt đứa con gái duy nhất của Thường Nhật. Dù sao cũng không thể để những người không liên quan bị liên lụy.
“Chủ nhân định làm thế nào? Bây giờ đến một xu anh cũng không có. Hay là báo cảnh sát?”
"Báo cảnh sát? Cũng là một ý hay. Nhưng chưa đủ"
***
Đêm qua Thường Nhật gọi điện cho kẻ đe dọa mình nói rằng mình đang cố gắng ăn cắp chỗ tài liệu kia một lần nữa, và mong hắn đừng đụng đến con gái cậu. Thường Nhật biết rõ làm như vậy chúng sẽ chỉ tăng thêm quyết tâm bắt đi đứa con gái của nguyên chủ để tăng thêm áp lực và cũng để đảm bảo nguyên chủ sẽ không dám làm phản.
Mới sáng sớm, một chiếc xe màu đen của đám người đòi nợ đang trên đường tới nhà mẹ đẻ của Thường Nhật. Nhưng chúng còn chưa đến nơi đã bị cảnh sát bắt đưa vào đồn. Lý do là sáng sớm nay một số điện thoại nặc danh gọi điện thoại cho cảnh sát tố cáo nhóm người này đánh người gây thương tích tại một nhà dân cách đây hai ngày. Người tố cáo còn gửi cả video ghi lại rõ ràng quá trình gây thương tích.

Video này là Thường Nhật khôi phục từ video bị hư từ cửa hàng tạp hoá đối diện. Gửi video cho cảnh sát để cứu con gái khỏi nguy hiểm 
là bước đầu của kế hoạch. Còn cậu hiện tại vẫn đến cơ quan làm việc như thường lệ.
Từ sau chuyện xảy ra đêm qua Đông Phong không tài nào ngủ được. Anh ta điên cuồng tìm kiếm tên biến thái đã đột nhập vào phòng làm việc mình. Nhưng camera vào buổi tối không nhìn rõ được gương mặt của kẻ đột nhập. Đông Phong chỉ khẳng định được duy nhất một điều kẻ đột nhập là nhân viên trong công ty của anh. Cuối giờ làm người đó không trở về nhà mà bí mật ở lại công ty.
Tất cả nhân viên công ty một khi ra khỏi cửa đều phải quẹt thẻ nhân viên đeo trên cổ. Muốn biết kẻ nào trốn ở lại chỉ cần tìm xem cuối giờ người nào chưa quẹt thẻ là được.
Bản thân Đông Phong vốn là một người rất có tài năng trong lĩnh vực IT. Kể từ sau khi bị người bạn thân nhất phản bội, anh càng tăng cường tự mình học thêm về máy tính và trở thành một trong những hacker hàng đầu cả nước trong lĩnh vực này. Đông Phong tự mình điều tra trong hệ thống an ninh của công ty, kiểm tra xem nhân viên nào không quẹt thẻ ra về lúc cuối giờ và lọc ra được năm người trong số đó. Rồi từ năm người kiểm tra lịch trình làm việc của từng người.
Đông Phong rất nhanh đã tra ra được những hành động của nhân viên Thường Nhật, phó phòng Marketing, có nhiều dấu hiệu đáng ngờ. Anh không muốn gây ồn ào trong công ty nên đã tự mình đi tìm Thường Nhật để xác minh nghi ngờ của mình. Lúc đi qua phòng Marketing, Đông Phong tình cờ bắt gặp Thường Nhật rời khỏi phòng làm việc chạy ra hành lang vắng người để nghe một cuộc điện thoại. Anh đi theo và lén nghe được những lời mà Thường Nhật trao đổi khi đó.

“Tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh. Tôi nhất định sẽ có trong tay tập tài liệu quan trọng đó. Nhưng anh không được làm hại con gái tôi. Nó mới bốn tuổi thôi. Anh tha cho nó”
“Được được. Chiều nay tôi sẽ cố gắng có cho anh. Tôi biết tầm quan trọng của chuyện này.”
“Tôi hiểu. Công ty của các anh cần dự án thầu đó. Cho tôi thêm chút thời gian thôi. Tôi nhất định làm được”
Thường Nhật vừa tắt máy. Đông Phong cũng lẳng lặng rời đi. Anh đã biết kẻ chủ mưu của chuyện này là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play