“Thế nên tôi đã luôn dè dặt cẩn thận, cố gắng để mình đừng làm sai, muốn trở thành đứa trẻ hoàn hảo trong lòng anh và ba.”
Cậu cười giễu, dù rằng cậu cũng chưa làm được.
Cậu nghiêng đầu nhìn xe của Mạc Nhân Tuyết đỗ ở cửa quán, gần như ngay khoảnh khắc ấy, cậu thả lỏng sống lưng căng như dây cung của mình, nhoẻn miệng cười mà ngay cả bản thân cậu cũng chẳng hề hay biết, nói: “Nhưng tôi phát hiện ra, tôi chẳng cần phải sợ việc tôi không hoàn hảo.”
“Có người cho tôi biết rằng, hóa ra tôi có thể làm sai.”
“Tôi muốn đi trước rồi, với lại—” Lộc Dư An đứng lên, đẩy cốc ca cao nóng cả buổi cậu chưa từng chạm vào về phía Lộc Vọng Bắc: “Tôi bị dị ứng với socola, người thích cái này là Lộc Dư Ninh.”
Trong suốt khoảng thời gian ở nhà họ Lộc, cậu không ăn bất kỳ sản phẩm socola nào, chỉ là nhà họ Lộc đều sẽ chuẩn bị ca cao nóng cho Lộc Dư Ninh quanh năm, có điều Lộc Vọng Bắc chưa bao giờ phát hiện ra cậu không uống nó.
Lộc Vọng Bắc ỉu xìu nhìn Lộc Dư An, anh ta muốn gọi Dư An lại, nhưng gọi Dư An lại rồi anh ta phải làm gì đây?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT