Không biết bạn cùng bàn có hiểu lầm gì không mà lại sợ hãi cầm cặp đứng dậy, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu: “Tôi không cố ý, tôi không nhìn thấy, tôi không cố tình không cho cậu vào trong.” Cậu ấy vội vã tới nỗi chẳng để ý tới chuyện sách vở đều rơi hết xuống mặt đất.
Trong lòng Lộc Dư An cảm thấy hơi khó chịu, cậu biết khi bản thân không nói chuyện trông có hơi dọa người.
Có rất ít người có hảo cảm với cậu.
Nhưng cũng không tới nỗi như thế này, giống như thể trên mặt cậu viết mấy chữ ăn thịt người vậy.
Cậu im lặng ngồi xổm xuống, nhặt bài thi, sách vở và mấy thứ đồ lung tung của cậu ấy lên rồi ném lên bàn của người bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn ngơ ngác, không dám nhìn thẳng vào cậu mà nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Hai chữ đó nhỏ tới nỗi nếu không phải Lộc Dư An đọc hiểu khẩu hình thì cậu căn bản chẳng nghe thấy được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play