Nhưng Lộc Vọng Bắc không hề hối hận.
Vì em trai của anh xứng đáng nhận được điều tốt nhất, đây là trách nhiệm của anh ta.
Ánh mắt của anh lướt qua Lộc Dư An, sự nhiệt tình vừa rồi của Lộc Dư An đối với Dương Xuân Quy không qua được mắt anh ta, trong lòng anh ta dâng lên một sự lạnh lẽo. Chỉ mong mọi việc không như anh ta nghĩ.
Lộc Chính Thanh cũng nhìn hai người bằng vẻ mặt tràn đầy sự tự hào, ba con bọn họ đứng cùng một chỗ, tình cảm của ba và con thắm thiết.
Dù Mạc Nhân Tuyết là người không quen biết bọn họ nhưng nhìn vào cũng thấy được tình cảm của ba người bọn họ rất tốt.
Anh hơi nghiêng ánh mắt, thấy thiếu niên đứng cách đó không xa đang ôm ngực dựa vào tường, vết thương ẩn sau chiếc áo đồng phục, tấm lưng gầy gò thẳng tắp dưới lớp áo đồng phục rộng lớn không khỏi khiến cậu nhìn cô đơn, ngón tay nhàm chán quấn quanh dây đeo cặp sách.
“Đáng tiếc Dư An lại không biết vẽ.” Dương Xuân Quy không nhìn được cảm khái mà nói. Đáng tiếc là đứa trẻ huyết mạch tương liên với sư muội lại không vẽ được.
“Dư An không có thiên phú đó.” Lộc Chính Thanh thuận miệng đáp.
Không biết vẽ chút nào?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT