“Không gọi tiểu sư thúc thì gọi là gì bây giờ?” Mạc Nhân Tuyết lại bắt đầu giở tính trêu ghẹo cậu, kề sát tai Lộc Dư An thì thầm hai chữ.
Lộc Dư An nghe thấy hai chữ này thì mặt chợt đỏ bừng, sau đó quay người đẩy Mạc Nhân Tuyết ra ban công.
Bản thân cậu thì lo lắng soi gương chỉnh trang lại mới đẩy cửa, đi ra với cụ Nhan đang chờ ở ngoài.
Có vẻ đêm qua cụ Nhan ngủ rất ngon giấc, lão thấy Dư An bước ra bèn quan tâm nói: “Dư An, cháu thấy không khỏe à? Sao hôm nay cháu dậy muộn thế?” Bình thường Dư An luôn dậy sớm mà.
Dư An lắp bắp nói: “Đêm qua— Đêm qua cháu ngủ không ngon lắm ạ.”
Cụ Nhan cũng không nghĩ nhiều, nhớ ra chuyện chính cần làm hôm nay bèn nói: “Dư An, bên ông có ít đồ muốn mang cho sư đệ, cháu mang đi đốt trước mộ sư đệ giúp ông với.” Theo truyền thống của nơi này, cụ Nhan được coi là phụ huynh của ông cụ Lý, là người đầu bạc tiễn người đầu xanh nên cụ Nhan không thể đi dời mộ được.
Bạn của cụ Nhan nói dời mộ đường sá xa xôi, sợ ông cụ Lý mất kiên nhẫn, nửa đường không chịu đi theo họ nữa, phải đốt một ít đồ lúc còn sống ông cụ thích mới được. Cụ Nhan bật đèn tìm nửa ngày trong căn phòng mà ông cụ Lý ở lúc còn sống, cuối cùng cũng tìm được một vài món đồ mà ông cụ thích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play