Mạc Nhân Tuyết nhẹ nhàng nhảy xuống, ban công cũng không quá lớn, lúc anh nhảy xuống dường như phải dán sát vào Lộc Dư An, hai người cách nhau rất gần, Lộc Dư An ngẩng đầu là có thể nhìn vào mắt của Mạc Nhân Tuyết, mũi cậu dường như có thể ngửi thấy mùi rượu và thuốc là nhàn nhạt chưa tan hết trên người anh.
Lộc Dư An cảm thấy môi mình có hơi khô, nhất định là do Mạc Nhân Tuyết uống rượu nên mới làm chuyện thế này.
Nhưng Mạc Nhân Tuyết chỉ thấy chân Lộc Dư An đang khập khiễng nên nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Lộc Dư An định nói vẫn ổn, không quá đau, chỉ là lúc nói ra lại thành: “Đau.” Câu này cậu nói rất nhỏ, không hiểu sao còn mang theo chút mềm mại hiếm thấy của thiếu niên.
Lộc Dư An chợt nghĩ, cậu rất ít khi dùng giọng điệu thế này để nói chuyện với người khác, kiểu nũng nịu này dường như mãi mãi chỉ xuất hiện ở trước mặt Mạc Nhân Tuyết thôi. Trong khoảng thời gian trưởng thành của cậu lúc trước hoàn toàn không xảy ra chuyện này.
Tại sao Mạc Nhân Tuyết lại không giống những người khác chứ? Thiếu niên lộ vẻ nghi ngờ, cậu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Mà trong lúc cậu đang thất thần, Mạc Nhân Tuyết đã ngồi xổm xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play