Sau này đừng gặp lại nhau nữa là có ý gì?
Dường như Lộc Chính Thanh không thể hiểu nổi nghĩa của những từ này, ông ta hoang mang nhìn về phía Dư An.
Ông ta là ba của Dư An, ông ta còn phải nhìn thấy cậu trưởng thành, lập gia đình, để đến khi ông ta rời khỏi cõi đời này rồi, gặp lại vợ, ông ta có thể kể cho bà ấy nghe chuyện của mấy đứa nhỏ. Sao hai ba con ruột thịt lại có thể không gặp nhau nữa được chứ?
Đôi môi Lộc Chính Thanh mấp mấy, bây giờ lời mà ông ta nói ra đã không còn lưu loát như vừa nãy được nữa rồi: “Dư An, con đừng nói lung tung…” Giọng nói của ông ta càng lúc càng nhỏ đi, gần không nghe thấy gì nữa.
Nhưng, ông ta chỉ mới nói được nửa câu, Lộc Dư An đã ngắt lời: “Lộc Chính Thanh…”
Thiếu niên nhìn thẳng vào mắt Lộc Chính Thanh, nói với giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng đối với Lộc Chính Thanh thì đây là những lời vô cùng tàn nhẫn: “Ông có biết điều này không, âm lượng mà ông dùng để nói ra mấy lời vừa rồi, tôi chẳng nghe được gì cả.”
Lộc Dư An chỉ đang đơn thuần trần thuật lại một sự thật khách quan mà thôi, thậm chí cậu nói thế là vì muốn Lộc Chính Thanh đang đứng bên phải cậu nói to lên một chút, cậu lười đọc khẩu hình của ông ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT