Lộc Dư An trong tầm mắt ông ta không những không hề có chút áy náy nào với vụ này, thậm chí còn giống như chẳng có chuyện gì dựa vào dưới một gốc cây, lấy điện thoại ra nghịch.
Trái tim của một người làm sao có thể sắt đá đến như thế.
Rốt cuộc Lộc Chính Thanh cũng nhịn không được bước nhanh về hướng Dư An, một tay giật lấy điện thoại của cậu rồi ném nó xuống đất, cố nén cơn giận, hỏi: “Con có biết con đang làm gì không? Dư Ninh là em trai con, cho dù thế nào nó cũng là một người sống sờ sờ.”
Cặp kính dày ở bên cạnh Dư An bị Lộc Chính Thanh hù dọa, cậu ấy không rõ vì sao ba Dư An không những không lo lắng cho cậu mà ngược lại còn rất tức giận.
“Con không có.” Lộc Dư An bị bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Lộc Chính Thanh không biết tại sao lại nổi giận. Cậu đứng dậy, trên lưng truyền tới cơn đau đớn kịch liệt, cả người cậu có hơi cứng ngắc, nhưng vẫn nén đau, nhặt điện thoại lên, lau tro bụi dính trên điện thoại rồi nói: “Còn nữa, Lộc Dư Ninh không phải em trai con.” Cậu chẳng muốn tốn thời gian cãi nhau với Lộc Chính Thanh, thái độ rất lạnh nhạt.
Thái độ thờ ơ này của cậu càng chọc Lộc Chính Thanh tức giận. Theo ý ông ta mà nói là cậu đang ngụy biện.
Lúc đó rõ ràng ông ta nhìn thấy lửa còn chưa cháy tới cửa, thậm chí còn cách rất xa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play