Anh không khỏi có chút tò mò, người anh kia rốt cuộc là người thế nào, có thể khiến em họ anh lúc nào cũng nhớ thương.
“Sếp Mạc.” Lộc Chính Thanh đánh gãy suy nghĩ của Mạc Nhân Tuyết.
Anh hững hờ nhìn về phía Lộc Chính Thanh.
“Thời gian này Dư An ở nhà cháu đã gây thêm không ít phiền phức cho cháu rồi.” Trong lòng Lộc Chính Thanh khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra mình chu đáo: “Nhưng mà Dư An còn nhỏ, chăm nom một đứa nhỏ không chỉ là quan tâm săn sóc ở phương diện sinh hoạt không thôi. Nếu sếp Mạc không thể nào chăm sóc thằng bé, vậy bác có thể đón Dư An về nhà.”
Không chỉ ở mặt sinh hoạt? Muốn đón Dư An về nhà?
Mạc Nhân Tuyết nhíu mày: “Cháu nghĩ Dư An đã nói rất rõ ràng, em ấy không muốn về nhà.”
Cho dù Lộc Chính Thanh được dạy dỗ tốt cỡ nào cũng không nhẫn nhịn được nữa, dù sao ông ta cũng là ba của Dư An. Ông ta kiềm cơn tức giận, nói: “Sếp Mạc, bác mới là người giám hộ của Dư An, bác mới là ba của nó. Thằng bé vẫn còn là trẻ vị thành niên, cháu cưỡng ép mang thằng bé đi là phạm pháp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT