Mạc Nhân Tuyết lại nhạy bén nhìn thấy động tác này của cậu, anh nhíu mày hỏi: “Chân của em sao vậy?”
Cũng không phải Lộc Dư An không nhận ra sự xa cách bất thình lình của Mạc Nhân Tuyết, chỉ là sự hiếu thắng của bản thân khiến cho cậu không thể nào tiến lên hỏi Mạc Nhân Tuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng lòng cậu thấy hơi ấm ức.
Cậu thấy lúc này Mạc Nhân Tuyết trông có vẻ rất quan tâm cậu, chỉ bướng bỉnh giấu cổ chân trái ra phía sau, làm như không có gì nói: “Không có gì ạ.”
Làm gì có chuyện Mạc Nhân Tuyết không thấy động tác nhỏ này của Dư An, anh ngồi xổm xuống, lòng bàn tay rộng lớn nắm lấy cổ chân của cậu rồi nói: “Có phải cổ chân của em lại bắt đầu đau không?”
Dù trông Dư An có vẻ khỏe mạnh nhưng thật ra sức khỏe của cậu không được tính là tốt cho lắm, cổ chân của cậu cứ hễ gặp lạnh xong là hay bị đau.
Mạc Nhân Tuyết vừa nhìn đã biết cổ chân của cậu lại bắt đầu đau rồi, anh ngẩng đầu nhìn dáng vẻ Dư An đang nhíu mày chịu đựng, lúc này anh làm gì còn nhớ mấy chuyện gì mà phải giữ khoảng cách này nọ được nữa. Anh để Dư An ngồi yên trên ghế sô pha, vội vàng tìm túi chườm nóng chườm lên cổ chân Dư An.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT