Hạt sắc tố màu trên bức tranh đã có vết tích khô nứt, dường như đã được vẽ từ nhiều năm trước.
Lộc Dư An lập tức nghĩ tới vết sẹo trên tay Mạc Nhân Tuyết lúc nãy.
Cậu mím môi, từ khi cậu tới nhà Mạc Nhân Tuyết tới bây giờ, chưa từng thấy anh vẽ tranh bao giờ.
Lúc này, rốt cuộc Lộc Dư An cũng hiểu được nguyên nhân. Ánh mắt cậu rối rắm, rồi lại lần nữa phủ tấm vải trắng lên giá vẽ, rời khỏi phòng.
Tình hình Mạc Nhân Tuyết không được tốt, Lộc Dư An thi thoảng lại vào xem anh mấy lần.
Dù đang trong giấc mơ, cánh tay phải của anh thỉnh thoảng sẽ run lên, mỗi lần nó run lên đều khiến anh chịu đựng nỗi đau dữ dội. Lộc Dư An chỉ có thể nhẹ nhàng xoa bóp tay phải cho Mạc Nhân Tuyết, làm dịu bớt cơn đau của anh.
Quýt hề nằm trên đùi Lộc Dư An, chắc là vì nó vẫn còn là mèo con nên càng dính lấy cậu hơn so với kiếp trước, cho dù cậu đi đâu Quýt hề cũng muốn đi theo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play