Cậu nhanh chóng giải thích.
Mạc Nhân Tuyết thở dài, anh đi về phía Lộc Dư An, vươn tay trái kéo thiếu niên về lại trên ghế, tay kia cầm cái khăn lông đã khô, tung khăn ra, nói: “Em bao nhiêu tuổi rồi hả, sao cả lau tóc mà cũng không khô nữa?”
“Nó cũng gần khô rồi mà ạ!” Lộc Dư An vội vàng phản bác, cậu nghiêng đầu nhìn tay Mạc Nhân Tuyết để trên bả vai mình, bàn tay của anh gần như có thể bao phủ lấy vai cậu, ngón tay thon dài, đốt ngón tay xương xương, chẳng biết tại sao tim cậu lại đập nhanh hơn bình thường.
Nhưng Mạc Nhân Tuyết lại nhón lấy một vài sợi tóc đang ẩm ướt của cậu lên, giọt nước chảy xuống dọc theo tay của anh: “Đây là lau khô rồi à?”
Đột nhiên Lộc Dư An không biết nên trả lời anh thế nào, giống như bị người ta tóm gọn, từ trước tới giờ cậu chẳng mấy để ý tới chuyện này bao giờ.
Mạc Nhân Tuyết cầm khăn khô, khăn thô ráp lau lên mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, ngón tay thon dài của anh luồn vào trong tóc cậu.
Anh nhìn Dư An, áo khoác đỏ đen của Trung học Tĩnh An ở trên người cậu rất bắt mắt, ánh mắt anh vẫn dừng lại trên cái áo khoác, không khỏi khiến động tác trên tay dừng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play