Chương 7
“Anh Hạ, cậu cho tôi gia nhập đội bóng rổ của cậu đi, tôi thề, nhất định sẽ tập luyện chăm chỉ, không dám trễ nải.”
Hạ Trầm Quang vung tay ném trái bóng vào rổ, hờ hững nói: “Cậu thực sự muốn gia nhập đội của tôi à?”
“Đúng vậy, ngay cả trong mơ tôi cũng muốn! Được gia nhập đội bóng rổ Trâu Bò Nhất Dải Ngân Hà vẫn luôn là ước mơ của tôi bao lâu nay.”
“Ngay cả tên của đội mà cậu cũng gọi sai, cậu không thể có tâm thêm một chút được à.”
Từ Văn Dương: “...”
“Vậy thì là đội bóng rổ Đẳng Cấp Số Một Vũ Trụ vậy, lần này thì tôi gọi đúng rồi chứ?”
“Vẫn sai!” Hạ Trầm Quang ngẩng đầu lên gọi đội phó Tiêu Ngật: “Đuổi cậu ta ra ngoài đi.”
“Đừng mà! Anh Hạ, tôi thật lòng mà!”
Hạ Trầm Quang không đùa với Từ Văn Dương nữa, nghiêm túc nói: “Cậu đã tham gia vào Hội sinh viên và Ban chấp hành đoàn trường rồi, ngoài ra cậu còn tham gia cả mấy câu lạc bộ khác nữa, nếu giờ cậu gia nhập đội bóng rổ thì liệu cậu có thể bố trí nổi thời gian không?”
“Chắc chắn tôi có thể bố trí được, tôi có nhiều thời gian rảnh lắm, mỗi tuần chỉ học có hai buổi thôi.”
“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chúng ta học cùng lớp với nhau mà, một tuần chỉ học có hai buổi ấy hả? Cậu đùa tôi đấy à?”
“Chúng ta học cùng lớp hả?”
“...”
“Anh Hạ, nể tình bạn bè học chung một lớp, cậu cho tôi gia nhập đi.” Từ Văn Dương vẫn tiếp tục nài nỉ.
“Cậu có xin tôi cũng không ích gì đâu, chiều mai đội bóng rổ mới tổ chức phỏng vấn tập trung tất cả các vị trí, đến lúc đó cậu nhớ tới, chúng ta nói chuyện bằng thực lực nhé.”
Từ Văn Dương ân cần nhặt giúp bóng cho Hạ Trầm Quang rồi chuyền bóng lại cho anh ấy: “Anh Hạ, quan hệ của hai chúng ta như thế mà tôi vẫn còn cần phải phỏng vấn nữa sao? Chẳng phải cậu chỉ cần nói một câu là có thể quyết định chuyện tôi có gia nhập đội bóng hay không à? Chúng ta đã quen biết nhau từ tận hồi tiểu học, tình cảm bạn bè bao nhiêu năm như vậy…”
“Không có cửa thương lượng với tôi đâu nhé.”
Hạ Trầm Quang từ chối thẳng thừng khiến Từ Văn Dương mất mặt, anh ta ngượng ngùng ngồi xuống chiếc ghế trong khu vực nghỉ ngơi.
Tiêu Ngật đi lại chỗ Hạ Trầm Quang, nói lẩm bẩm một mình: “Bọn mình chỉ là đội bóng nghiệp dư đồng nát sắt vụn thôi mà, không biết cậu ta bị trúng bùa, trúng ngải gì mà cứ khăng khăng đòi gia nhập cho bằng được, ông đây đang muốn chuồn khỏi đội đây mà còn chẳng được đây.”
Hạ Trầm Quang híp mắt, nhìn đội phó đứng bên cạnh mình: “Tiêu Ngật, cậu vừa nói gì thế?”
Tiêu Ngật: “Tôi có nói gì đâu?”
“Cậu vừa mới lỡ miệng nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng cậu rồi đấy.”
Tiêu Ngật hoảng sợ: “Chắc chắn không hề có chuyện đó, cậu nghe nhầm rồi.”
Hạ Trầm Quang: ...
*
Từ Văn Dương ngồi một mình trong khu vực nghỉ ngơi, trong lòng thầm nghĩ, bất kể thế nào anh ta cũng phải nghĩ cách gia nhập đội bóng rổ này bằng được.
Chỉ khi gia nhập vào đội bóng rổ, có lý do để loanh quanh bên cạnh Hạ Trầm Quang, anh ta mới có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ mà người nọ giao cho mình.
Tiền đồ tương lai… Phụ thuộc cả vào chuyện này.
Vấn đề là tên Hạ Trầm Quang này chẳng khác gì một tảng đá đáng ghét, sống chết không chịu cho anh ta đi cửa sau. Nếu như phải dựa vào thực lực thì với trình độ gà mờ này, làm sao anh ta có thể bộc lộ được tài năng gì chứ.
Thật đáng ghét...
Từ Văn Dương chuyển mắt nhìn sang chỗ khác, trông thấy chiếc túi thể thao Hạ Trầm Quang bỏ lại trên chiếc ghế trong khu vực nghỉ ngơi, tờ phiếu xét duyệt tư cách tham gia giải bóng rổ sinh viên có đóng dấu đỏ lộ ra một góc.
Nghĩ tới thái độ chẳng buồn đếm xỉa tới mình của Hạ Trầm Quang vừa rồi, trong lòng Từ Văn Dương nảy ra ý định trả thù.
Thấy xung quanh không có ai chú ý tới mình, anh ta lén lút với tay rút tờ phiếu xét duyệt.
Khi anh ta đã sắp chạm tay được vào nó rồi thì đúng lúc này, sau lưng anh ta chợt vang lên giọng nói khe khẽ của con gái…
“Cậu định làm gì vậy?”
Từ Văn Dương giật nảy mình, quay ngoắt lại, đối diện với đôi mắt to tròn trong veo vô tội của Hạ Kinh Thiền.
“Cậu, cậu là ai!”
“Người qua đường.”
“Cậu, cậu muốn làm gì?”
“Đi ngang qua.”
Tuy Hạ Kinh Thiền mỉm cười nhưng giọng nói lại đậm vẻ cảnh cáo: “Bất kể cậu muốn làm gì, tôi khuyên cậu hãy từ bỏ ý định ấy đi, nếu không chính cậu sẽ là người chịu thiệt đấy.”
“Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy, đồ điên!”
“Cậu không tin tôi à?”
Hạ Kinh Thiền quay mặt về phía sân bóng rổ, gọi to: “Đội trưởng Hạ! Tên này ăn trộm đồ của ba này!”
Từ Văn Dương giật mình, vội vàng giải thích: “Tôi không ăn trộm!”
Hạ Trầm Quang ném trái bóng rổ đi, đi về phía hai người họ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hạ Kinh Thiền chỉ vào chiếc túi Hạ Trầm Quang để trên ghế ngồi nghỉ: “Vừa rồi con nhìn thấy người này lục túi của đội trưởng Hạ.”
Mặt Từ Văn Dương lập tức đỏ bừng: “Tôi… Tôi không hề làm vậy, tôi chỉ tìm thử xem có cốc nước hay không thôi, tôi muốn uống nước.”
Hạ Trầm Quang “ọe” một tiếng, đi tới túm cổ áo của Từ Văn Dương.
Từ Văn Dương gầy còm bị Hạ Trầm Quang xách lên như xách một con gà con: “Anh Hạ, anh Hạ, đừng như vậy.”
“Cậu tính dùng cốc của tôi để uống nước hả? Cậu yêu thầm tôi à?”
“Tôi... Tôi không hề.”
“Vậy cậu lục túi của tôi để làm gì?”
“Tôi tôi tôi…” Từ Văn Dương hết đường chối cãi, đành cúi đầu nín thinh.
Xung quanh có không ít con gái cười trộm, thì thầm bàn tán với nhau.
Từ Văn Dương chỉ hận không thể đào một cái hố để chui xuống.
Hạ Trầm Quang đi kiểm tra lại túi của mình, thấy không bị mất mát thứ gì, tài liệu quan trọng nhất cũng vẫn đang nằm yên ở chỗ cũ.
Anh ấy ném chiếc túi cho đội phó Tiêu Ngật, dặn Tiêu Ngật trông chừng nó cẩn thận.
Bị mất những món đồ khác thì không sao nhưng không thể để mất phiếu xét duyệt tư cách tham gia giải bóng rổ sinh viên được, đây là cơ hội mà anh ấy đã phải rất vất vả mới xin được chủ nhiệm Ủy ban Thể dục thể thao của trường cấp cho mình.
Từ Văn Dương bị gắn mác nghi phạm ăn trộm lại càng thấy mất mặt thậm tệ hơn, cuối cùng anh ta đành xấu hổ rời khỏi sân bóng rổ.
Lúc gần đi, anh ta còn không quên liếc mắt hăm dọa Hạ Kinh Thiền.
...
Sau khi Từ Văn Dương đi rồi, Hạ Trầm Quang chộp lấy đỉnh đầu Hạ Kình Thiên như chiếc cần gắp thú bông bên trong máy gắp thú bông, cúi người xuống hỏi: “Nhóc lừa đảo, tôi đang định đi tìm cậu thì cậu lại tự dẫn xác tới cửa nạp mạng.”
“Ba tìm con làm gì ạ?”
“Trả tiền đi!”
“Con tiêu hết rồi, bữa tối con đã ăn một phần sườn kho, hai cái đùi gà chiên và một bát cơm gà kho, giá cả hàng hóa ở thời của ba thật là rẻ.”
Hạ Trầm Quang: “...”
“Cậu giỏi ăn thật.”
Ở trước mặt ba, Hạ Kinh Thiền chẳng khác gì một con mèo con, thân mật dính lấy người ba, cực kỳ nũng nịu: “Ba à, ba chơi bóng rổ ngầu quá đi.”
Hạ Trầm Quang cười toét miệng, nhìn cô gái tự chủ động tới làm thân, lại còn tự nhận là con gái của anh ấy: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?”
Hạ Kinh Thiền phải nghĩ biện pháp để gia nhập đội bóng rổ, cô nhớ tới thông báo tuyển thành viên cho đội, vội vàng nói: “Con muốn xin ứng tuyển, con xin ứng tuyển vị trí nhân viên hậu cần của đội bóng rổ ạ.”
“Cậu có biết chơi bóng rổ không?”
“Ứng tuyển vị trí hậu cần cũng cần phải biết chơi bóng rổ ạ?”
Hạ Trầm Quang: “Nhân viên hậu cần của chúng tôi phải chịu trách nhiệm huấn luyện thành viên mới, còn phải nắm rõ các quy định trên sân bóng.”
Hạ Kinh Thiền ngẫm nghĩ, thở dài: “Nhưng con chơi bóng rổ không được giỏi cho lắm.”
Hạ Trầm Quang cười khẩy, ném trái bóng rổ cho cô: “Rất đơn giản, chỉ cần ném bóng trúng rổ là được. Tuy nhiên, riêng với cậu thì tôi giảm bớt yêu cầu xuống một chút, chỉ cần trái bóng rổ có thể đi sát gần vành rổ thì tôi coi như cậu…”
Hạ Trầm Quang còn chưa nói xong, Hạ Kinh Thiền đã vẫy tay một cái, thực hiện cú ném bóng ăn ba điểm, “vù” một tiếng, bóng rơi trúng vào rổ.
Hạ Trầm Quang: ...
Các thành viên đứng xem: …
Hạ Kinh Thiền đi nhặt lại bóng, thuần thục đứng vào vạch, chạy ba bước lên rổ, dễ dàng ném bóng trúng vào vòng rổ: “Lâu lắm rồi tôi không chơi bóng, chắc chắn là không bằng các anh em ở đây, mong mọi người chỉ bảo thêm cho tôi nhé.”
Vừa nói cô vừa ném bóng trúng rổ thêm một lần nữa.
Khi cô quay đầu lại, các thành viên trong đội đồng loạt quỳ xuống đất…
“Xin đấng cho em theo với.”
...
“Không có tiền đồ! Không có tiền đồ! Không có tiền đồ!”
Hạ Trầm Quang vừa lườm vừa cốc trán mỗi thành viên một cái.
“Chỉ là một cô em ném được mấy trái bóng vào rổ thôi mà các cậu đã cúi rạp đầu xuống đất rồi à? Uổng công các cậu còn tự xưng mình là đội bóng rổ số một vũ trụ cơ đấy!”
Tiêu Ngật buồn bực cãi lại: “Chẳng biết cái tên gọi nghe rõ xấu hổ đấy là do tên ngu ngốc nào đặt.”
Hạ Trầm Quang liếc Tiêu Ngật một cái: “Có phải cậu lại lỡ miệng nói tiếng lòng của mình ra rồi không?”
Tiêu Ngật vội vàng che miệng lại, hoảng sợ ra mặt.
“Đội trưởng cho cậu ấy làm hậu cần đi.” Các thành viên trong đội lên tiếng khuyên Hạ Trầm Quang.
“Đúng vậy đó đội trưởng, đội mình chẳng có mống chị em phụ nữ nào cả!”
“Quan trọng là vì người ta có kỹ thuật giỏi chứ không phải là vì người ta xinh đâu nhé!”
Hạ Kinh Thiền lau mồ hôi trên cánh mũi, vỗ trái bóng, nhìn về phía Hạ Trầm Quang.
Hạ Trầm Quang không còn cách nào khác đành phải nói: “Coi như qua được vòng loại, ngày mai cậu cũng tới phỏng vấn giống như những người khác nhé.”
“Vẫn còn những người khác nữa ạ?”
“Đương nhiên rồi, có rất nhiều người tranh nhau gia nhập đội của chúng tôi đấy.” Hạ Trầm Quang nói đầy tự hào.
“Thật ư?” Hạ Kinh Thiền nhìn đội bóng rổ lác đác vài người, tỏ ý nghi ngờ.
Tiêu Ngật xòe hai ngón tay ra, nói: “Đúng vậy đấy, đây đã là lần phỏng vấn thứ ba của chúng tôi rồi, hai lần trước, tính cả hậu cần dành cho đội chủ nhà, có tổng cộng chừng này người tới phỏng vấn đấy, náo nhiệt lắm.”
Hạ Kinh Thiền: “Hai mươi người?”
Tiêu Ngật lắc đầu.
“Hai trăm người?”
Tiêu Ngật: “Liệu nó có thể là số có một chữ số thôi không?”
Hạ Kinh Thiền: ...
Thật là náo nhiệt quá đi thôi.
Hạ Trầm Quang không quan tâm tới cuộc nói chuyện kỳ quặc của hai người họ, chỉ nói: “Giải bóng rổ sinh viên sắp bắt đầu rồi, mục tiêu của đội chúng ta chính là đánh bại đội tuyển bóng rổ của trường, vượt mọi chông gai, lọt vào vòng chung kết toàn quốc, giành chức vô địch! Thẳng tiến tới vũ trụ của riêng chúng ta!”
Các thành viên trong đội đều cúi đầu ngán ngẩm, biếng nhác, thờ ơ trước những gì Hạ Trầm Quang nói, không hề có chút lòng tin nào.
Hạ Kinh Thiền: “Trường mình vẫn còn một đội bóng rổ khác nữa à?”
“Ừ, đội tuyển bóng rổ trường của bọn Trần Phi.” Tiêu Ngật nói nhỏ với Hạ Kinh Thiền: “Bên đó toàn là sinh viên chuyên ngành thể dục thể thao, là đội tuyển bóng rổ trường chuyên nghiệp thực sự, chúng ta… Cùng lắm chỉ được coi là câu lạc bộ bóng rổ nghiệp dư thôi.”
“Thì ra là vậy.”
Hạ Trầm Quang cực kỳ hào hứng bắt đầu màn diễn thuyết của mình: “Tối qua khi ngắm sao trời, tôi đã nhìn thấy một ngôi sao mới mọc lên ở phương đông, tỏa ra hào quang muôn trượng, các cậu có biết ngôi sao mới này là ai không?”
Các thành viên đều chỉ lo thảo luận xem tối nay ăn gì, chỉ có mình Hạ Kinh Thiền là chớp mắt mấy cái, phụ họa với Hạ Trầm Quang: “Con không biết, là ai vậy ạ?”
Hạ Trầm Quang tung mình lên không, ném bóng vào rổ, bảng bóng rổ rung lên bần bật: “Chính là tôi! Xuất hiện trong ánh hào quang chói lóa, sau này chắc chắn Hạ Trầm Quang này sẽ có một chỗ đứng nhất định trong giới bóng rổ!”
Hạ Kinh Thiền: “...”
Cô quay đầu lại nhìn các thành viên trong đội, mọi người vẫn còn đang thảo luận xem tối nay ăn lẩu hay ăn thịt xiên nướng, dường như đã quá quen với tiết mục nói quá nhiều và quá lố này của Hạ Trầm Quang.
Hồi còn trẻ, ba cô quả là một chàng trai hoạt bát, khác hoàn toàn với người ba ở độ tuổi trung niên trong ấn tượng của Hạ Kinh Thiền, vừa phải mang trên mình gánh nặng nặng nề, lại không hề có ước mơ nào muốn thực hiện.
Cô chợt nhớ tới câu thơ mình từng được nghe trong giờ Ngữ văn…
Hoa hữu trùng khai nhật, nhân vô tái thiếu niên*.
*Hoa hữu trùng khai nhật, nhân vô tái thiếu niên nghĩa là hoa tàn rồi thì còn có ngày nở lại nhưng tuổi trẻ của mỗi người thì chỉ có một lần, chẳng bao giờ có thể trẻ lại một lần nữa.
...
Dù màn đêm đã buông xuống nhưng Hạ Kinh Thiền vẫn ngồi nán lại ở sân vận động xem ba cô chơi bóng rổ, không nỡ ra về.
Hạ Trầm Quang là dạng cầu thủ cần cù, để có được trình độ và kỹ thuật giỏi hơn những người khác như hiện tại, tất cả là nhờ công sức từ nhỏ anh ấy đã thức khuya dậy sớm, sớm chiều luyện bóng không quản mệt mỏi.
Về mặt này thì Hạ Trầm Quang hoàn toàn trái ngược với Hứa Thanh Không, Hứa Thanh Không là thiên tài bóng rổ đích thực.
Là dạng cầu thủ tài năng mà sau này Hạ Trầm Quang cảm thấy cực kỳ ghen tị.
Đúng lúc này, một cô gái có mái tóc xoăn tự nhiên, trông đậm chất ngốc nghếch bẩm sinh bỗng chạy vào sân, lo lắng nhìn Hạ Trầm Quang: “Anh Trầm Quang, vừa rồi xảy ra động đất, cậu không sao chứ? Không bị thương chứ? Tớ lo lắng quá!”
Hạ Trầm Quang vừa nhìn thấy cô ấy là hàng mày lập tức xoắn như quẩy.
“Cậu lại tới đây làm gì vậy?”
“Tớ lo lắng cho cậu mà, vừa xảy ra động đất một cái là tớ lập tức chạy tới đây thăm cậu ngay.”
“Lập tức?”
“Ừm, đúng vậy!”