Chương 1
Trong tiệm cà phê, những đầu ngón tay thon dài và trơn bóng của Hạ Kinh Thiền đang nhẹ nhàng xoay ly Americano. Những giọt nước làm ướt móng tay cô, trên bàn cũng đọng nước đá hình đáy ly.
Đôi môi dày của người đàn ông trước mặt đang mấp máy lên xuống nhưng Hạ Kinh Thiền đã tự động chặn lại những lời nói nhàm chán của anh ta, để dòng suy nghĩ lang thang.
Màn hình điện thoại di động sáng lên. Tin nhắn WeChat của chị Vương hàng xóm hiện lên.
“Tiểu Hạ à, đối tượng mà chị đã giới thiệu cho em là một lập trình viên của một công ty Internet có quy mô tầm cỡ lắm đấy. Lương hàng năm là năm trăm nghìn nhân dân tệ, đối phương muốn tìm một người vợ hiền mẹ đảm để chung sống qua ngày. Người này đã thích ảnh chụp của em ngay từ cái nhìn đầu tiên, lại còn bảo rằng không quan tâm đến điều kiện gia đình nữa. Em cứ nói chuyện với người ta thoải mái đi, nếu có chuyện gì thì cứ tìm chị Vương nhé.”
Hạ Kinh Thiền ngước lên để liếc nhìn người đàn ông đối diện. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc, dáng người khá gầy, cái đầu vừa to vừa tròn, đeo kính gọng đen, đôi mắt thì nhỏ ti hí và đảo quanh, khiến người ta có cảm giác đó là kiểu người tính toán chi li.
Nhưng sự tính toán chi li đó không chỉ thể hiện ở ngoại hình.
Buổi xem mắt cố tình tránh giờ ăn cơm, hẹn nhau ở tiệm cà phê lúc bốn giờ chiều. Mặc dù Hạ Kinh Thiền đã nói rõ là buổi tối cô phải làm thêm giờ, hy vọng có thể hẹn vào buổi trưa nhưng đối phương vẫn từ chối lấy lệ một cách khéo léo.
Hẹn nhau ở tiệm cà phê là cách thức xem mắt ít tốn kém nhất, nếu cảm thấy thích thì có thể mời đối phương ăn tối một bữa, còn nếu không ưng thì chỉ cần kiếm cớ rời đi.
Rõ ràng người đàn ông này có kinh nghiệm xem mắt vô cùng phong phú.
Sau khi Hạ Kinh Thiền làm việc ở đài truyền hình, cô đã trải qua chuyện xem mắt vô số lần rồi. Bất luận là người hào phóng hay keo kiệt bủn xỉn thì đối với cô, tất cả đều như nhau…
Vô cảm.
So với sự thiếu hào hứng của Hạ Kinh Thiền thì rõ ràng người đàn ông trước mặt rất có hứng thú với cô.
Chỉ cần người đàn ông này không bị mù thì gần như khả năng không hề động lòng khi nhìn thấy Hạ Kinh Thiền lần đầu tiên sẽ bằng không.
Hạ Kinh Thiền đã trở thành ứng cử viên cho vị trí người dẫn chương trình nữ sau khi nhậm chức ở đài truyền hình chưa đầy một năm.
Khuôn mặt của cô hầu như không có một chút khuyết điểm nào cả. Hạ Kinh Thiền là một người đẹp điển hình của kiểu nhan sắc sắc sảo. Đôi mắt hồ ly vểnh lên trên khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến một đóa hoa cao sang đang nở rộ và xinh đẹp tuyệt trần giữa thế gian.
Đôi mắt của người đàn ông này cứ đảo quanh, nhìn cô chăm chú đến mức không thể nào rời mắt: “Nói thật với em, anh cũng có những yêu cầu nhất định về giá trị nhan sắc và vóc dáng. Những người mà anh từng xem mắt trước đây đều không phù hợp với sở thích của anh về mấy phương diện này. Nhưng anh cực kỳ hài lòng về em. Anh muốn biết tại sao cô Hạ lại chưa từng có bạn trai trong khi em lại diễm lệ đến vậy.”
“Tôi khá xem trọng cảm giác của mình.” Hạ Kinh Thiền bèn nhấp một ngụm Americano rồi trả lời một cách lịch sự: “Bây giờ tôi vẫn chưa gặp được người nào đặc biệt và hợp với mình.”
“Xem ra cô Hạ cũng giống anh, đều chú trọng cảm giác bị thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Vậy em cảm thấy anh là người thế nào?”
Hạ Kinh Thiền liếc nhìn anh ta. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là cái mũi tẹt bị bệnh rosacea*, lỗ chân lông thô to như những hạt màu đen trên bề mặt quả dâu tây.
*Rosacea: Tên một loại bệnh da liễu ở mặt và mũi, biểu hiện là da đỏ bừng, ban đỏ, mụn sẩn, mụn mủ và giãn mao mạch.
Thế là Hạ Kinh Thiền chẳng còn hứng thú để đánh giá các bộ phận khác trên khuôn mặt anh ta nữa.
Cô nhìn sang chỗ khác rồi nói một cách kiềm chế: “Cũng được.”
“Có vẻ chúng ta đều khá hài lòng về đối phương.”
Hạ Kinh Thiền cúi đầu xuống, đối phó bằng cách uống nước. Cũng chẳng biết đối phương dựa vào đâu mà lại cảm thấy cô ưng anh ta nữa.
Đàn ông thường tự tin.
“Đúng rồi, em cao thật đấy, trông rất thon thả, dáng người đẹp cực.” Anh ta nhìn ngó dáng người xinh xắn, duyên dáng của cô.
“Tôi cao một mét sáu mươi lăm. Còn anh?”
“Anh cao một mét tám.”
Hạ Kinh Thiền cũng chẳng cho rằng anh ta cao một mét tám, bởi vì trong môi trường xem mắt thì những người tầm một mét bảy mươi lăm đều tự làm tròn thành một mét tám.
Hơn nữa khi anh ta bước vào, Hạ Kinh Thiền đã nhận ra rồi. Đối phương cao bằng cô khi cô mang giày cao gót, mà đôi giày cao gót cao nhất của Hạ Kinh Thiền cũng không vượt quá năm centimet.
Sự nghi ngờ trên khuôn mặt vô cảm của cô gái khiến người đàn ông này cảm thấy hơi chột dạ. Nhưng vừa nghĩ đến điều kiện của mình, anh ta đã lập tức tự tin trở lại, vừa chỉnh lại kính vừa nói: “Anh rất thích kiểu người cao gầy như em. Bởi vì đối tượng xem mắt lần trước quá lùn nên anh mới không thích đối phương. Anh hy vọng sau này con trai có thể cao ráo một chút.”
Hạ Kinh Thiền không biết mình phải tiếp lời như thế nào nữa.
Cô không muốn trò chuyện với anh ta thêm một phút nào nữa nên thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại di động, bấm đốt ngón tay để đợi thời gian đi làm.
Đối tượng xem mắt lại tiếp tục nói chuyện phiếm: “Anh nghe chị Vương kể rằng, trước đây ba em từng là vận động viên bóng rổ nhưng đã nghỉ thi đấu rồi, hiện giờ đang kinh doanh, vậy ông ấy có bảo hiểm xã hội không?”
“Có, vẫn luôn đóng tiền liên tục nhưng hạng mức không cao.”
“Là mức nào thế?”
“Tôi không nhớ rõ lắm.”
“Vậy chắc là ông ấy đã dành dụm được kha khá trong mấy năm buôn bán nhỉ. Nếu chúng ta kết hôn và mua nhà thì anh sẽ trả tiền đặt cọc trước, còn chi phí trang hoàng nhà cửa sẽ do gia đình em lo. Không thành vấn đề chứ?”
Móng tay của Hạ Kinh Thiền nhẹ nhàng bấm vào lớp da trong túi xách: “E là bây giờ vẫn còn quá sớm để bàn về chủ đề này.”
“Cũng đúng, cũng đúng. Trước mắt chúng ta không nói về vấn đề này nữa. À phải rồi, ba em kinh doanh gì thế?”
“Phố ẩm thực Ao Sen. Ba tôi mở nhà hàng để kinh doanh dịch vụ ăn uống. Ông ấy nấu ăn rất ngon.”
“Vậy thì phạm vi nghề nghiệp của ông ấy khá rộng đấy, từ vận động viên cho đến đầu bếp. Nhân tiện hỏi luôn, tại sao ba em lại nghỉ thi đấu vậy?”
Đề tài này khiến sắc mặt của cô gái tối sầm lại: “Té ngã nên bị thương, xương bánh chè bị dập nát, giống bị gãy xương.”
Người đàn ông vừa nghe câu này thì lập tức trở nên hưng phấn: “Đây chính là nhược điểm khi làm vận động viên đấy. Nếu phải dựa vào cơ thể để kiếm sống thì một khi xảy ra sự cố, người ta chỉ có thể đổi sang nghề khác mà thôi. Không giống như chúng ta, những người dựa vào trí óc để kiếm sống nên không bao giờ sợ thất nghiệp cả.”
“Chẳng phải trước đây cũng có rất nhiều lập trình viên thất nghiệp ở độ tuổi trung niên sao?”
“...”
Anh ta cầm cốc trà Teacrema* đã nguội lạnh lên rồi nhấp một ngụm với vẻ gượng gạo.
*Teacrema: Là một loại trà đậm vị, tươi mới, được pha bằng công nghệ chiết áp suất hiện đại của Châu Âu.
Hạ Kinh Thiền là một cô gái có tính tình rất tốt, hiếm khi tỏ ra gay gắt như vậy. Nhưng người đàn ông này thực sự khiến cô không thể nhẫn nhịn được nữa.
Vì không muốn nhìn anh ta nữa nên Hạ Kinh Thiền đã nhìn về phía màn hình tivi cách đó không xa.
Trên tivi đang phát những đoạn clip nổi bật, đã được biên tập về những khoảnh khắc tại trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp của Hứa Thanh Không trước khi anh giã từ NBA*.
*NBA: Viết tắt của cụm từ National Basketball Association, gọi là Giải bóng rổ Nhà nghề Bắc Mỹ.
Chàng trai với mái tóc đen nhánh, nước da trắng bóc đang nhảy vọt lên cao, tranh bóng và bật bảng*, vượt qua tất cả chướng ngại vật như một cơn gió mạnh mẽ, nhảy lên lấy đà rồi ụp bóng vào rổ.
*Tranh bóng, bật bảng: Là thuật ngữ kỹ thuật trong bóng rổ, bao gồm việc nắm bắt vị trí thuận lợi bên trong, phán đoán điểm tiếp đất của bóng, cất cánh, bắt bóng trên không và các hành động sau khi nhận bóng,… Nó là một phần quan trọng trong chiến thuật tấn công và phòng thủ, có tác động trực tiếp đến kết quả của trận đấu
Nhiều bạn bè và người hâm mộ bóng rổ đang có mặt không khỏi siết chặt tay.
“Hứa Thanh Không! Đỉnh của chóp!”
Hứa Thanh Không vững vàng đáp xuống đất, ngũ quan sắc bén, đôi mắt kiên định phát ra ánh sáng rực rỡ như ngôi sao xán lạn đang nhảy múa.
Vinh quang cùng với thành công trong những năm qua hoàn toàn xứng đáng với sự nỗ lực và chăm chỉ của anh. Hứa Thanh Không là cầu thủ ngôi sao có giá trị cao nhất của NBA. Người hâm mộ bóng rổ trên toàn thế giới đều đang la hét chói tai và phát cuồng vì anh.
Trái tim đang trì trệ của Hạ Kinh Thiền như được bơm thêm máu tươi, vì kìm lòng không đậu nên đã đập thình thịch.
Cô thích xem các trận đấu bóng rổ, đặc biệt là các trận đấu của Hứa Thanh Không.
“Chắc là đài truyền hình của các em cũng khá ổn định và không vất vả.”
Suy nghĩ của Hạ Kinh Thiền lại bị lời nói của người đàn ông đưa về hiện thực.
Anh ta đặt tách trà Teacrema đã nguội xuống rồi nói tiếp: “Anh hy vọng sau này nhà gái sẽ quan tâm đến gia đình nhiều hơn một chút. Anh muốn có hai đứa con, tốt nhất đều là con trai vì anh là con một trong nhà. Gia đình của chúng ta vẫn còn tương đối truyền thống...”
“I don’t want to say goodbye, all I want to do is live with you*…”
*Anh không muốn nói lời tạm biệt. Tất cả những gì anh muốn là được sống bên em.
Cuối cùng đồng hồ báo thức mà Hạ Kinh Thiền đã cài đặt sẵn cũng reo lên, nhắc nhở cô phải đến đài truyền hình để tăng ca.
Hạ Kinh Thiền đứng dậy rồi nói với người đàn ông: “Anh thật sự rất xuất sắc, chắc chắn anh có thể tìm được người phù hợp với mình sớm thôi. Tôi có chút việc nên phải đi trước đây.”
“Ơ... Giờ em phải đi rồi à. Không hàn huyên nữa sao? Anh rất có cảm tình với em đấy. Chúng ta kết bạn WeChat nhé.”
“Tạm biệt.”
Nụ cười tươi của Hạ Kinh Thiền hoàn toàn biến mất vào khoảnh khắc cô xoay người rời đi.
Hạ Kinh Thiền bắt một chiếc taxi bên đường rồi đi về phía đài truyền hình.
Trên màn hình điện thoại di động, tin nhắn thoại của chị Vương hiện lên vèo vèo, mỗi một tin nhắn đều dài hơn ba mươi lăm giây.
“Tiểu Hạ à, cô bất lịch sự quá đi mất. Chị có lòng tốt nên bắc cầu làm mai cho cô bằng cách giới thiệu một chàng trai hoàn hảo đến vậy. Có biết bao nhiêu cô gái muốn gặp cậu ấy nhưng người ta đều thấy chướng mắt cả đấy. Còn cô thì hay rồi, gạt người ta sang một bên luôn.”
“Cô vẫn nghĩ mình là sinh viên đại học, số người theo đuổi cô đang xếp thành một hàng dài hả? Cô phải tự mình cân nhắc đi nhé. Với kiểu gia đình giống như nhà cô, có một người ba lớn tuổi và tàn tật như vậy thì phải xem mắt mới kết hôn được đấy. Có được mấy người đàn ông có thể không ngại tình hình của gia đình cô chứ? Cô thực sự nghĩ rằng bản thân xinh đẹp và tuyệt vời lắm sao?”
“Tỉnh táo lại đi. Với điều kiện này của cô, cho dù có xinh đẹp đến đâu thì cũng vô dụng thôi.”
Hạ Kinh Thiền không tiếp tục nghe nữa. Cô trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc [mỉm cười], sau đó chặn tin nhắn của chị Vương.
Chiếc taxi dừng trước đài truyền hình.
Đồng nghiệp Tiểu Tuệ đã đeo thẻ nhân viên và đang đợi cô ở sảnh lớn, vừa nhìn thấy Hạ Kinh Thiền đã nhanh chóng giơ tay chào rồi dẫn cô vào thang máy.
“Buổi phỏng vấn Hứa Thanh Không sắp bắt đầu rồi, sao bây giờ cô mới tới vậy? Cho dù không phải là người dẫn chương trình thì cô cũng nên tới trước để chuẩn bị chứ.”
“Xin lỗi, tôi gặp chút chuyện nên mới đến trễ.”
“Đi xem mắt chứ gì. Tôi biết ngay mà. Sao rồi? Cô có thích không?”
“Tôi có cảm giác như ngồi trên chông, lưng như bị kim chích, cổ họng như bị mắc xương...”
“Khó chịu đến thế cơ à!”
“Đối phương vừa tới nơi đã bảo là muốn sinh con, mà còn phải sinh hai đứa nữa cơ.”
“Ôi mẹ ơi, người đó xuyên không đến đây từ thời nhà Thanh hả?”
“Chắc vậy.”